Chương 36: Bạn bè
Quý Trạch cũng tham gia buổi họp lớp hôm nay, bởi vì giáo viên chủ nhiệm cấp ba của họ sắp nghỉ hưu, cả lớp đã thống nhất tổ chức tiệc chia tay cho thầy.
Do công việc trong quân đội, Quý Trạch đến muộn hơn mọi người. Vừa bước vào cửa, vài người bạn nghịch ngợm đã kéo anh ta lại, yêu cầu anh ta uống phạt ba ly.
Chưa kịp ăn gì, thầy giáo chủ nhiệm cố gắng can ngăn, nhưng vì Quý Trạch đang có tâm sự, áp lực đè nặng, nên khi mọi người rót đầy ly, anh ta cũng không từ chối mà uống hết.
Đến khi tiệc tàn, đầu óc anh ta đã không còn tỉnh táo. Anh ta cố gắng đứng lên hai lần, nhưng cả hai lần đều ngã xuống ghế. Nhìn tình hình này rõ ràng là không thể tự về được. Tống Tĩnh rót cho anh ta một ly nước: "Để tôi gọi taxi và báo cho dì Diệp."
Trong lớp không ít người biết về mối quan hệ giữa hai người, nhưng vì cả hai đều không công khai, nên không ai dám chọc ghẹo.
Hiện tại khi Tống Tĩnh đứng ra liên hệ với gia đình Quý Trạch, lời nói mang đầy vẻ quen thuộc và thân thiết, khiến cả lớp trao nhau những ánh nhìn ám muội, mỉm cười đầy ẩn ý.
Khi taxi đến, cả nhóm bạn đùn đẩy nhau, ai cũng bận rộn, cuối cùng chỉ có Tống Tĩnh một mình đưa Quý Trạch về nhà. Diệp Mẫn Thục đã chờ sẵn ngoài cổng, thấy con trai say khướt không đứng vững, vừa xót xa vừa trách móc, "May mà có cháu, không thì nó chẳng biết đường về nhà nữa. Lần sau có việc như thế, cháu giúp cô can ngăn nó một chút nhé."
Tống Tĩnh chỉ cười, "Anh ấy cũng chỉ vì lâu lâu mới gặp lại bạn học, mà thầy giáo của chúng cháu cũng tham dự."
Diệp Mẫn Thục rất yêu mến Tống Tĩnh vì cô ta hiểu chuyện và khéo léo. Bà ta vừa định nói thêm vài câu cảm ơn thì Quý Trạch đẩy bà ta ra, cúi đầu nôn thốc.
Tống Tĩnh vội vàng chào tạm biệt, "Vậy cháu về trước ạ. Dì cho anh ấy uống nước mật ong nhé."
Diệp Mẫn Thục gật đầu, vừa lo cho con trai, vừa quay lại hỏi cô ta: "Cháu có tự về được không?"
"Cháu đã gọi cho mẹ rồi, bà ấy sẽ ra đón cháu."
Nghe vậy, Diệp Mẫn Thục yên tâm đưa con trai vào nhà. Tống Tĩnh đi đến gần nhà mình mới thấy mẹ đang cầm đèn pin chờ ở góc đường.
"Sao rồi?" mẹ Tống hỏi ngay khi thấy con gái.
Tống Tĩnh không khỏi nhíu mày, "Con thấy anh ấy không có chút nhạy cảm nào cả, dù con đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng anh ấy vẫn không nhận ra."
"Con nghĩ chỉ cần ám chỉ mà nó hiểu liền sao? Nếu dễ như vậy thì đã có người khác theo đuổi nó rồi, đâu đến lượt con?" Mẹ Tống chẳng mấy bận tâm. "Mẹ nghe nói nó khá được lòng nhiều người đấy."
Đàn ông nhà họ Quý tướng mạo đều không tồi, trong hàng ngũ quan nhị đại và quan tam đại, họ đứng nhất nhì về ngoại hình, phẩm hạnh đều tốt, lại cũng rất có tiền đồ. Đối với những cô gái trong đại viện, họ đúng là đối tượng hoàn hảo. Chưa kể ngoài kia còn có không ít người khao khát trở thành "Diệp Mẫn Thục thứ hai."
Nếu bàn về gia thế, Diệp Mẫn Thục mạnh hơn Lâm Kiều, nhưng so với nhà họ Quý thì lại không xứng tầm, lúc trước bà ta có thể gả cho Quý Quân, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng hâm mộ.
Vừa đi vừa trò chuyện với con gái, mẹ Tống cau mày, "Đáng tiếc là con bé nhà họ Lâm lại chen ngang, nếu không thì con đã có thể vào dạy trường quân đội của họ rồi, xa nhà như thế, mẹ đã có thể nhờ dì Diệp giúp con ở nội trú, còn bảo Quý Trạch chăm sóc con nhiều hơn."
Tống Tĩnh cắn môi, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không nói gì.
"Nhưng không sao cả, học kỳ sau con sẽ đi thực tập mà, vẫn có thể xin vào trường quân đội của họ." Mẹ Tống tiếp tục.
"Chẳng lẽ con phải chủ động đến mức đó sao?" Cuối cùng Tống Tĩnh cũng mở lời, "Với điểm số của con, con hoàn toàn có thể vào dạy một trường cấp ba tốt hơn."
Mẹ Tống bỗng nhiên khựng lại, nhìn thấy nét mặt khác thường của con gái, "Trường tốt hơn nào? Trường phụ thuộc của trường đại học?"
Tống Tĩnh không nói gì, coi như đồng ý. Thực ra, vì thành tích của cô ta rất tốt, giáo viên đã thảo luận về việc cho cô ta tốt nghiệp sớm. Cô ta dự định sẽ học đến mùa xuân năm 1982, nhưng hiện tại cô ta có thể tốt nghiệp vào mùa hè năm 1981. Thầy cô ta còn giới thiệu cho cô ta một vài nơi thực tập, điều kiện tốt hơn hẳn trường quân đội và gần nhà hơn.
Mẹ Tống chỉ nhướng mày, "Trường tốt hơn có ích gì? Trường của Từ Lệ không tốt sao? Bà ấy là giáo viên ưu tú đấy, nhưng cũng bị phê bình và phải cùng Quý Xuân Minh đi cải tạo đấy thôi." Edit: FB Frenalis
"Đó là chuyện của quá khứ. Giờ đã khác rồi, thời thế thay đổi rồi mà."
"Con chắc tương lai sẽ không quay lại như cũ à? Nếu không phải bố con sáng suốt..."
Mẹ Tống ngừng một chút, sau đó tự nhiên tiếp tục nói, "Nhà chúng ta có chạy đâu được, con có học giỏi đến mấy cuối cùng chẳng phải vẫn phải lấy chồng sao? Không phải là Quý Trạch của nhà họ Quý thì cũng là Vu Tấn của nhà họ Vu. So với Vu Tấn, Quý Trạch vẫn tốt hơn đấy chứ? Đẹp trai, lại còn có người chú tài giỏi."
"Có tốt mấy thì cũng làm gì? Nhà họ còn chẳng để mắt tới con." Tống Tĩnh nói với giọng tự hạ thấp mình.
Mẹ Tống hiểu rõ đây chỉ là lời nói trong cơn bực tức của con gái, "Coi thường hay không, cuối cùng vẫn là người một nhà cả thôi. Con nhìn mẹ của Quý Trạch mà xem, bà ta làm đủ mọi thứ, chẳng phải là chú của Quý Trạch vẫn giúp thu xếp hậu quả đó sao."
Thực ra điều bà ta không nói ra là bà ta và chồng còn thích chú của Quý Trạch, là Quý Đạc hơn. Chỉ tiếc là hai người cách nhau một thế hệ, trước đây cũng chẳng có mấy dịp gặp gỡ, ai ngờ Diệp Mẫn Thục lại đi làm chuyện này, đẩy người mà Quý Trạch có hôn ước từ nhỏ qua cho Quý Đạc.
******
Diệp Mẫn Thục hoàn toàn không hay biết rằng con trai mình đang bị người ta đem ra cân đo đong đếm như một món hàng, xem giá trị ra sao.
Bà ta vẫn còn đang nghĩ về Tống Tĩnh, cho rằng cô gái này rất chu đáo, đưa con trai về nhà lại còn nhắc bà ta pha nước mật ong. Tính cách lại dịu dàng hiểu chuyện, nếu thực sự có thể thành đôi với Quý Trạch, thì đó sẽ là chuyện tốt.
Trong phòng ngủ, Quý Trạch sau khi nôn hết ra thì tỉnh táo hơn, chỉ là đôi mắt vẫn còn đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
"Mẹ bảo con chỉ là họp lớp thôi mà, sao lại uống nhiều thế? May mà có Tống Tĩnh đưa con về, nếu không con say đến ch.ết ngoài đường mẹ cũng chẳng biết."
Diệp Mẫn Thục không nhịn được trách móc vài câu, rồi hỏi thêm, "Dạo này con bận gì thế? Từ hôm tổ chức sinh nhật cho bà nội xong là chẳng thấy con đâu nữa."
Quý Trạch bỗng nhiên thốt ra một câu chẳng ăn nhập gì, "Vương Kiến Bân đỗ đại học rồi."
Diệp Mẫn Thục sững lại một chút, mới nhận ra anh ta đang nói về ai, "Là cậu nam sinh thi trượt hai năm mà cũng không vào nổi trường trung cấp đó à?"
Bà ta còn nhớ rõ ngày xưa cùng người khác vì khen ngợi Tống Tĩnh mà lấy ra so sánh.
Quý Trạch không hề nghe thấy bà ta nói gì, "Đã hai năm không gặp, con còn không biết cậu ấy đã thi đỗ vào năm ngoái, nghĩa là cậu ấy đã học lại từ đầu."
"Chắc là nhà cậu ta không có điều kiện sắp xếp việc học cho cậu ta?" Diệp Mẫn Thục cảm thấy thi trượt nhiều như thế thì cũng chẳng phải loại giỏi giang gì.
"Người ta có thể học lại đến hai năm." Quý Trạch đờ đẫn nhìn chiếc khăn ướt mà mẹ vừa đưa cho mình để lau mặt, bỗng nhiên đứng dậy, "Con phải đi tìm chú nhỏ."
Diệp Mẫn Thục giật mình, "Giờ muộn rồi, con đi tìm chú làm gì?"
Quý Trạch không nói gì, chỉ bước thẳng ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Quý Quân đã nghe thấy động tĩnh từ phía bên kia, "Có chuyện gì vậy? Con chưa tỉnh rượu à?"
Diệp Mẫn Thục vội vàng ra hiệu cho chồng ngăn con trai lại, "Ai mà biết nó phát điên gì nữa? Đột nhiên nói phải đi tìm chú nhỏ."
Nghe nhắc đến Quý Đạc, Quý Quân vội ngăn con lại, "Giờ này cho dù con có về đến đơn vị thì chú con cũng đã ngủ rồi. Để mai đi, mai chú con sẽ về."
Giọng điệu của ông ta nhẹ nhàng mang theo chút an ủi, cuối cùng cũng có tác dụng. Quý Trạch từ từ tỉnh lại, "Đúng rồi, không thể để thím ấy biết được."
Suy nghĩ đó khiến cái đầu còn mơ màng trở nên tỉnh táo hơn, Quý Trạch quay người đi về phòng, "Con đi ngủ đây. Bố mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Cánh cửa phòng đóng lại trước mặt hai người, Diệp Mẫn Thục cảm thấy thật khó hiểu, "Chú hai lại làm sao nữa?"
Quý Quân nghe thấy từ "chú hai" thì lập tức có phản ứng, gương mặt đang ôn hoà bỗng cứng lại, "Là nó muốn đi tìm chú hai, thì có liên quan gì đến chú ấy?"
"Em có nói gì đâu." Diệp Mẫn Thục bị phản ứng của chồng làm cho nghẹn lời.
Quý Quân cảm thấy lời mình nói vẫn chưa đủ răn đe, quay sang nhìn đôi giày da mát rượi ở cửa, "Em đừng có mà tính toán gì nữa."
Câu nói đó như ngụ ý rằng ông ta sẽ lập tức trở lại đơn vị nếu như có chuyện không ổn.
Diệp Mẫn Thục hoàn toàn bị làm cho câm nín.
*****
Cuối cùng quán ăn cũng sửa được chiếc quạt trần, ba người họ mới có thể ăn uống yên ổn.
Giữa chừng Lâm Kiều đi vệ sinh, Tô Chính không nhịn được mà đá chân Quý Đạc, "Cậu cưới được một bảo bối rồi đấy, còn quạt cho người ta nữa."
Quý Đạc cau mày khi bị đá, "Chân của cậu nếu không cần thì có thể hiến cho chợ cung cấp thức ăn."
"Tôi nói cho cậu biết, chân này từng lập công bắt tội phạm, nếu có hiến thì cũng phải hiến cho đài tưởng niệm anh hùng." Tô Chính rõ ràng không hài lòng với câu trả lời, nhưng cũng không đá tiếp nữa, chỉ nháy mắt với Quý Đạc, "Tôi hỏi cậu đấy, cưới vợ nhỏ hơn mình chín tuổi là thế này sao?"
"Cô ấy quạt như gãi ngứa vậy." Quý Đạc không thấy việc mình làm là đang chiều chuộng Lâm Kiều.
Việc mà anh có thể làm dễ dàng, cô làm qua loa, một lát quạt một lát không, không mát mẻ gì mà chỉ khiến cả hai khó chịu.
Tô Chính không tin, "Người khác cũng quạt không tốt, sao chưa thấy cậu quạt cho ai?"
Không giống chứ, người khác có phải vợ anh đâu.
Quý Đạc lặng lẽ nhìn Tô Chính, không đợi anh ta nói thêm gì, bỗng nhiên hạ giọng, "Tháng sau tới ngày giỗ của Thiếu Bình, cậu sẽ đến chứ?"
Gương mặt hài hước của Tô Chính lập tức biến mất, anh ta ngửa cổ uống cạn ly rượu, "Đi chứ, sao không đi? Đời này tôi không bao giờ quên được cách mà cậu ấy đã ch.ết."
Quý Đạc không nói thêm lời nào, cúi đầu uống cạn ly rượu.
Khi Lâm Kiều quay lại, không khí trên bàn đã trở lại bình thường, nhưng bữa ăn cũng đã gần kết thúc. Tô Chính nhìn đồng hồ, "Cũng muộn rồi, hai người về đi. Có người bây giờ đã có gia đình, không như tôi, một mình cô đơn."
Quý Đạc chỉ lười nhác ngước mắt lên, "Nếu cậu vội, mai tôi sẽ nói với dì Tô."
Nhà Tô Chính chỉ có một người con gái, nên bố anh ta là rể nhập gia, cả nhà anh ta đều mang họ Tô.
Tô Chính nghe xong, lập tức đội mũ cảnh sát rời đi, "Cứ coi như tôi chưa nói gì."
Khi ra tới cửa quán ăn, anh ta quay đầu lại vẫy tay chào Lâm Kiều, "Sau này có việc gì cứ bảo Quý Đạc nói với tôi là được.
*****
Quý Trạch nghẹn đầy một bụng, nghẹn tới buổi sáng thứ Hai.
Sáng sớm Quý Đạc vừa bước vào văn phòng, đã thấy Quý Trạch chờ sẵn. Vừa thấy chú nhỏ, anh ta toét miệng cười tươi như một chú chó lớn chạy tới, "Chú nhỏ, chú đến rồi."
Đáng tiếc Quý Đạc đang có việc công, anh nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói, "Nghỉ trưa hãy đến."
Quý Trạch gật đầu, nhanh chóng rời đi. Đến trưa vừa xong việc, anh ta vội vàng quay lại.
Sự kiên trì này ít nhiều cũng thể hiện chút bền bỉ, sắc mặt Quý Đạc dịu đi đôi chút, chỉ vào cái ghế cạnh tường, "Ngồi xuống nói chuyện."
Tối hôm đó khi về nhà, Quý Đạc đã cho Lâm Kiều một câu trả lời chắc chắn. Điều kiện của Lâm Kiều, phía bên kia đều đồng ý. Cô chỉ cần đưa ra công thức và nguyên liệu, không tham gia sản xuất hay bán hàng.
Để thể hiện thiện chí, đối tác còn đưa ra một bản thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen.
Tất nhiên, trên đó viết người đại diện là Quý Đạc.
Lâm Kiều nhìn thấu nhưng không nói gì, chỉ cất bản thỏa thuận đi, rồi viết ra công thức giao cho Quý Đạc.
Tỷ lệ nguyên liệu cần thiết, các bước sản xuất, những điều cần chú ý, cô đều ghi rõ ràng, còn nói thêm: "Nếu bạn của anh vẫn không biết làm, nói với em, em dạy anh trước, dù sao anh ấy không tiện xuất hiện, anh học rồi dạy lại cũng vậy thôi."
"Khó lắm à?" Quý Đạc khẽ nhíu mày hỏi.
Nếu anh còn phải học xong rồi dạy lại cho Tiểu Trạch, thì chạy đi chạy lại cũng phiền phức quá.
May mà Lâm Kiều bảo không khó, "Em chỉ sợ... bạn của anh chưa từng làm qua, nên lúc đầu có thể không quen."
Đó là việc của Tiểu Trạch, nếu nó muốn kinh doanh thì dù có phải mày mò cũng phải hiểu cho ra. Quý Đạc cất công thức vào.
Có đối tác rồi, Lâm Kiều không cần tự mình sản xuất hay bán hàng nữa, cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng.
Dù đối phương sau này làm lớn hay nhỏ, cô chỉ việc ngồi chờ chia tiền. Cô cũng không cần phải lo nghĩ nhiều, có thể tập trung vào công việc và ôn tập.
Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm, lấy sách vật lý trung học và sách hướng dẫn mượn từ thầy hiệu phó Tề để bắt đầu xem.
Phải nói rằng, dù việc dạy trung học rất vất vả và còn phải quản lý nhiều việc của bốn lớp, nhưng cũng có một lợi thế: cô có thể tiếp cận được nhiều tài liệu ôn thi trung học hơn.
Tâm trạng Lâm Kiều rất tốt, còn đi rửa một đĩa mận, đặt ở giữa bàn của hai người.
Những quả mận tím đỏ lấp lánh nước phản chiếu ánh sáng trong phòng, giống như đôi mắt sáng rực của cô, toát ra sự nhẹ nhàng từ bên trong.
Ánh mắt của Quý Đạc rơi vào cuốn sách hướng dẫn trong tay cô, "Em chuẩn bị thi đại học à?"
Lâm Kiều ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của anh, chưa kịp hiểu hết, "Tất nhiên rồi, tại sao lại không thi?"
Nhưng rất nhanh cô tự hiểu ra, "Ý anh là tại sao khi kinh doanh có thể kiếm nhiều tiền hơn mà em vẫn muốn thi đại học đúng không?"
"Đại loại là vậy."
Quý Đạc thực sự có chút bất ngờ, bởi vì thông thường mọi người thi đại học là để tìm việc. Nếu không có việc làm, hoặc công việc không làm họ hài lòng, họ mới nghĩ đến chuyện thi lại.
Nhưng Lâm Kiều hiện tại có công việc, lại không thiếu nguồn thu nhập. Ngay cả khi Tiểu Trạch sau này không làm nữa, cô vẫn có công thức trong tay, giống như một con gà đẻ trứng vàng, không lo không kiếm được tiền. Đối với nhiều người khác, thi đại học trong trường hợp này là không cần thiết, nhưng rõ ràng cô không nghĩ như vậy.
Quả nhiên, Lâm Kiều nói: "Em không giỏi kinh doanh, học tập và nghiên cứu hóa học mới phù hợp với em hơn."
Cô có được lợi thế nhờ việc đến từ bốn mươi năm sau. Những kiến thức về kinh doanh mà cô biết, cũng là điều mà mọi người ở thời đại của cô đều biết.
Cô chỉ đơn giản là được hưởng lợi từ sự bùng nổ thông tin. Nếu so sánh về đầu óc kinh doanh thực sự, cô không thể nào bằng những người có thể bắt kịp làn sóng cải cách và mở cửa của hiện tại. Con người quý giá nhất là ở chỗ nhận thức rõ bản thân mình, không thể vì kiếm được chút tiền mà trở nên tự mãn, nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ.
Nhưng nói thì dễ, làm được mới khó. Rất nhiều người đã lăn lộn trong xã hội nửa đời vẫn không hiểu rõ bản thân mình. Cô mới mười chín tuổi, vừa tự tay thành công trong một vụ kinh doanh, vậy mà vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Quý Đạc chợt nhớ đến câu nói của Tô Chính: "Bảo bối nhỏ."
Ở độ tuổi này mà có được đầu óc và tính cách như vậy, thực sự là rất quý hiếm.
Nhưng từ "bảo bối" này vẫn khiến anh vô thức nhíu mày.
Tô Chính, con người đó thật sự là cái gì cũng có thể treo trên miệng mà nói, một người nghiêm túc lại cố tình làm ra vẻ không đứng đắn, lần nào đi xem mắt cũng thất bại.
Anh vừa trầm ngâm vừa nhíu mày, khiến Lâm Kiều không hiểu gì cả.
Nghĩ đến việc người đàn ông này luôn có những suy nghĩ phức tạp, Lâm Kiều cũng chẳng muốn tìm hiểu thêm, chỉ nhớ ra một chuyện khác, "Anh... bạn của anh khi mua nguyên liệu có thể tiện tay mua cho em một ít không?"
"Em cần à?" Người đàn ông nhướng mày, có vẻ thấy lạ khi cô đã giao hết công việc kinh doanh cho người khác, sao vẫn cần nguyên liệu.
Lâm Kiều không giấu diếm, "Em muốn làm mẫu cho học sinh. Đợt kiểm tr.a cuối tháng trước, cả hai lớp đều có tiến bộ, em đã hứa nếu các em tiếp tục tiến bộ vào kỳ thi cuối kỳ thì em sẽ để mỗi em đều được thực hành. Nói thì phải giữ lời."
Vừa hay xà phòng thủ công làm xong còn có thể mang về nhà dùng, không gì hấp dẫn học sinh hơn một thí nghiệm vừa mang tính thực hành vừa có tính ứng dụng thực tế.
Việc nhà trường không cho phép cô dẫn theo học sinh làm thí nghiệm, Quý Đạc cũng biết. Nghe vậy, anh liền cầm bút lên, "Em cần gì?"
Lâm Kiều báo một vài loại dầu thường dùng trong việc làm xà phòng thủ công. Nghĩ lại đã mở lời rồi thì thôi cứ nhờ vả thêm chút nữa, cô liền nói thêm vài loại chất phụ gia và tinh dầu để tăng công dụng. "Chủ yếu là mấy loại trước, những loại sau nếu có thì mua, không có cũng không sao."
Nhiều thứ trong số đó Quý Đạc chưa từng nghe tới, nhưng anh vẫn ghi chép đầy đủ. Những món đồ lặt vặt thế này thì anh không phiền đến cháu mình nữa, tự anh sẽ lo cho cô.
Nghĩ đến đây, cây bút trong tay người đàn ông chợt khựng lại, "Những thứ này em muốn từ lâu hay bây giờ mới nghĩ ra?"
"Muốn từ lâu rồi, nhưng lúc trước vẫn còn thừa một ít, không mua cũng đủ dùng." Lâm Kiều đã bắt đầu lật sách ra xem.
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, giọng nói có chút khó hiểu, "Vậy tại sao không nói với anh?"
Cô thà phiền đến "bạn" của anh, chứ không chịu nói với anh sao?
Lâm Kiều nhận ra sự kỳ lạ, bèn ngước nhìn anh một cái, vô thức trả lời, "Không phải em đang nói với anh sao?"
Nói xong, cô mới nhận ra anh vẫn đang đóng vai có một người bạn, liền ngừng lại một chút, rồi rất phối hợp mà sửa lại lời, "À, là bạn của anh. Anh ấy vốn định mua rồi, tiện thể thôi mà."
Cô nghĩ lại, trước đây khi trường có việc, cô cũng tìm đến anh đầu tiên.
Quý Đạc không nói gì thêm, ngày hôm sau giao công thức cho cháu mình, "Thím nhỏ của cháu bảo khi nào cháu chuẩn bị đủ nguyên liệu, thì tìm cô ấy để lấy nguyên liệu cuối cùng."
Quý Trạch rất nghiêm túc nhận lấy, "Đợi cháu thuộc lòng rồi sẽ đem đốt."
Xem ra cũng không phải là không biết thận trọng. Quý Đạc gật đầu, không hiểu vì sao bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua Lâm Kiều xin anh một thứ. Ánh mắt anh dừng lại một lát trên người cháu trai.
Quý Trạch thấy có điều không ổn.
Gì vậy? Mình lại làm sai ở đâu sao?
Dù chú nhỏ lạnh lùng nhưng cũng không phải người vô tình, nhất là đối với gia đình. Trước đây anh ta cũng không đến mức sợ chú như bây giờ. Nhưng kể từ sau chuyện của Lâm Kiều, mỗi lần gặp chú, hễ làm gì là đều trúng phải tay chú, khiến anh ta sợ đến mức hình thành phản xạ có điều kiện.
Thấy phản ứng của cháu mình, Quý Đạc cũng cảm thấy không biết nói gì, "Thôi, đi đi."
Quý Trạch có thể nói là lớn lên dưới cái bóng của chú nhỏ. Khi còn nhỏ, gặp chuyện gì bên ngoài, anh ta không kể với gia đình, mà thường nước mắt nước mũi chạy đến tìm chú đầu tiên.
Thực ra Quý Đạc không phải là ghét bỏ gì cháu mình. Chỉ là giận vì anh ta không chịu nỗ lực. Nhưng câu nói vừa rồi đúng là có chút ý tứ trách móc.
Quý Trạch về nhà rồi lập tức tìm đến đứa bạn thân trước giờ vẫn bị mình quấy rầy. Trước kia chỉ là đòi dầu, bây giờ thì ngay cả kênh mua dầu cũng không tha.
*****
Ở phía khác, Lâm Kiều mang mấy cân cuối cùng của mẻ xà phòng lỏng đầu tiên đến trường.
Xà phòng cần thời gian để xà phòng hóa, đợi đến khi xô còn lại ở nhà bán hết, xà phòng mà "bạn" của Quý Đạc đặt làm cũng sẽ dùng được. Lúc đó, cô không cần lo lắng gì thêm.
Vừa tiễn vài nhân viên hậu cần đã đặt xà phòng xong, bên ngoài văn phòng có người gõ cửa, "Cho hỏi ai là giáo viên chủ nhiệm của học sinh Lý Tiểu Thu?"
"Tôi đây." Lâm Kiều đứng dậy, nhận ra người gõ cửa là một phụ nữ gầy gò, dáng thấp, có một vết sẹo đứt ở lông mày bên trái.
Dáng vẻ này khá đặc trưng, cô lập tức đoán ra được thân phận của đối phương.
Người phụ nữ có chút ngượng ngùng, nhưng nói khá lưu loát, "Tôi là mẹ của Lý Tiểu Thu, nghe nói con bé gặp chút rắc rối ở trường, tôi đến để làm chứng cho con."
Chuyện xảy ra từ thứ Hai tuần trước, hôm nay là thứ Ba bà ấy mới đến...
Lâm Kiều không muốn bình luận gì thêm, kéo chiếc ghế trống bên cạnh, "Chuyện đã giải quyết xong rồi, bà cứ ngồi xuống nói chuyện đi."
Nghe chuyện đã giải quyết, mẹ Lý Tiểu Thu càng thêm ngượng ngùng, "Quê nhà có người nhận thầu công trình, tôi phải giúp quản lý một chút nên hay di chuyển liên tục. Nghe được tin nhà gửi đến, tôi liền vội đến đây, không ngờ vẫn là quá muộn."
Hóa ra là thầu công trình chứ không phải làm kinh doanh, cũng đúng là không có chỗ ở cố định.
Lâm Kiều thuật lại sự việc, không nhắc đến những gì mình đã làm, nhưng đối phương vẫn đứng dậy cảm ơn cô: "Cảm ơn cô giáo đã dành nhiều công sức. Bố của Lý Tiểu Thu tôi biết, chỉ biết than phiền lại thiếu kiên nhẫn. Nếu không nhờ cô, chuyện này không thể nào giải quyết nhanh như vậy."
Nói rồi bà ấy lại cười khổ, "Nếu chỉ vì làm giáo viên mà tôi ly hôn với bố nó, thì tôi cũng chẳng bị người khác chỉ trỏ sau lưng."
Quả nhiên ai cũng thấy mình có lý, ai cũng nghĩ mình đáng thương.
Lâm Kiều không muốn tiếp tục câu chuyện này, cô chuyển sang chuyện khác, "Bà mua đồng hồ cho Lý Tiểu Thu là muốn bù đắp cho con phải không?"
Mẹ Lý Tiểu Thu gật đầu ngay, "Lúc tôi rời đi còn chưa có việc làm, con lại phải ở với bố nó. Bây giờ tôi mới có chút tiền trong tay."
"Vậy bà nên dành thêm thời gian về thăm con thường xuyên hơn." Lâm Kiều nói, "So với quà cáp, con trẻ cần sự quan tâm của mẹ nhiều hơn. Nếu bà về thăm con nhiều hơn, thay vì đi mấy năm không trở lại, thì khi con nói đồng hồ là do mẹ mua, chẳng ai dám nghi ngờ."
Câu nói này khiến mẹ Lý Tiểu Thu trầm mặc. Một lúc sau bà ấy mới nhỏ giọng gật đầu, "Cô giáo nói đúng, là tôi không làm tròn bổn phận người mẹ."
Nhưng Lâm Kiều không phải là bà ấy, cũng chẳng thể can thiệp vào cách bà ấy hành động, chỉ có thể nói đến đây thôi.
Cô thu dọn giáo án trên bàn, "Bà đã đến rồi thì nên thăm con một chút trước khi về. Tôi có tiết tiếp theo, phải đến phòng thí nghiệm để lấy ít đồ."
Đây không phải là cách Lâm Kiều muốn đuổi khéo người khác, cô thực sự có tiết ngay sau đó.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, hôm nay là tiết học chính thức cuối cùng của hai lớp. Cô đã chuẩn bị một thí nghiệm "bình rượu ma thuật" kinh điển cho các em.
Trong thí nghiệm này, cô đã cho sẵn vào bảy cốc thủy tinh rỗng 1ml các dung dịch: 5% Kali thiocyanate, 3% Bạc nitrat, Phenol, dung dịch bão hòa Natri axetat, dung dịch bão hòa Natri sunfua, 1mol/L Kali fericyanua và 40% Natri hydroxide.
Vì lượng dung dịch quá ít, trông các cốc không khác gì cốc trống.
Sau đó cô sẽ lần lượt rót 60ml dung dịch Sắt (III) clorua 10% vào từng cốc, và các cốc sẽ hiện ra lần lượt các màu: đỏ, trắng đục, tím, nâu, vàng kim, xanh lam và nâu đỏ.
Toàn bộ quá trình thí nghiệm giống như ảo thuật, mỗi lần Lâm Kiều rót vào một cốc, phía dưới lại vang lên những tiếng trầm trồ thán phục.
Đến vài cốc cuối, cô liền nâng bình lên, "Có ai muốn đoán xem màu tiếp theo là gì không? Bạn nào đoán đúng, sẽ được lên làm thí nghiệm."
Các tiếng đoán màu sắc vang lên liên tục bên dưới, khiến học sinh được mãn nhãn. Sau khi làm xong, Lâm Kiều viết các phương trình hóa học lên bảng.
"Đây là tiết học cuối cùng của lớp chúng ta. Các em nhớ ôn tập thật kỹ và thi thật tốt. Tài liệu cô đã chuẩn bị đầy đủ, giờ chỉ còn xem các em có làm tốt không thôi."
Khi cô nói xong câu đó, cả lớp đồng thanh hô đầy quyết tâm: "Chắc chắn sẽ thi tốt!"
Sau khi học sinh ra về, vẫn còn chút lưu luyến. Ai cũng mong chờ đến khi được tự tay làm thí nghiệm mà cô đã hứa.
Quân Tử thậm chí còn băn khoăn, "Các cậu nghĩ mình nên thi tốt, hay giữ lại chút? Nhỡ lớp mình tiến bộ quá, lần sau không còn thí nghiệm để làm thì sao?"
"Cậu thì làm sao đạt được điểm trung bình của lớp chứ." Cả lớp đồng loạt trêu chọc cậu ấy.
Giữa tiếng ồn ào, một giọng nói e dè vang lên, "Lần sau... cô Lâm liệu có còn dạy chúng ta không?"