Chương 62: Thiếu đạo đức

Mỗi nửa tháng, Quý Trạch lại đến báo cáo tài chính một lần, với anh ta chẳng khác nào báo cáo công việc.
Thấy Quý Đạc nhíu mày, anh ta ngay lập tức nghi ngờ mình nói sai điều gì, không ngờ Quý Đạc lại hỏi về cái tên.


Anh ta hơi khó hiểu, "Chữ Mộc của gỗ, chữ Tử của viên đạn ấy. Đây không phải là cháu hợp tác với thím nhỏ sao? Mỗi người lấy một nửa từ họ của hai người."
Lấy một nửa từ họ của hai người...


Quý Đạc chăm chú nhìn anh ta mà không nói gì, qua một lúc lâu, trong cơn gió đêm mới vang lên giọng nam lạnh lùng, "Dùng bao lâu rồi?"
"Vẫn luôn dùng tên này mà." Quý Trạch nói, "Từ lúc bàn bạc với chú xong, chuẩn bị mở rộng quy mô là bắt đầu dùng rồi."


Thời gian cũng khá lâu rồi, với phạm vi bán hàng hiện tại của anh ta, ước chừng nửa thành Yến Đô đều biết đến cái tên này.
Chỉ là một phần vì ở xa, một phần vì Quý Trạch rất cẩn thận, khu vực quân đội chưa bán hàng qua, đã hơn hai tháng rồi mà Quý Đạc lại không phát hiện ra.


Điều này khiến Quý Đạc lại trầm ngâm, "Tên này không ổn, đổi đi."
"Sao lại không ổn? Tên này hay mà, đơn giản dễ nhớ, lại còn có ý nghĩa nữa chứ."
Nghe đến "có ý nghĩa", ánh mắt Quý Đạc hoàn toàn rời khỏi sổ sách, chuyển sang nhìn anh ta.


Một lúc lâu sau, anh ta mới nghe thấy người chú nhỏ của mình tiếp lời, "Dễ bị lộ, cháu chẳng phải không muốn thím nhỏ sớm phát hiện sao?"


available on google playdownload on app store


Thì ra là vì lý do này, Quý Trạch yên tâm, "Không sao đâu, chắc chắn thím ấy không phát hiện ra đâu. Giờ mọi người đều nghĩ cháu họ Lý, ngay cả nhân viên cũng gọi cháu là ông chủ Lý."
Nhắc đến đây, anh ta tỏ ra rất tự hào, hiển nhiên là có chút đắc ý.


Có vẻ như ám chỉ thì thằng cháu không hiểu rồi, Quý Đạc khép sổ sách lại, nói thẳng, "Cháu nghĩ đặt tên của cháu và thím nhỏ vào chung có phù hợp không?"


Quý Trạch lập tức bị hỏi khó, "Người khác cũng đặt tên như vậy mà, hai người thì hai chữ, ba người thì ba chữ. Hơn nữa, tên tuổi cháu đã vang xa rồi, giờ đổi cũng không kịp."
Anh ta không nhớ chú mình lại nhỏ nhen đến vậy, "Chẳng lẽ thím nhỏ nói với chú là tên này không hay?"


Lần này, đến lượt Quý Đạc bị hỏi khó.
Anh nhìn cháu trai một lúc lâu, rồi mở lại sổ sách trong tay ra, "Gần đây Tống Tĩnh có tìm cháu không?"


Nhắc đến cái tên này, sắc mặt Quý Trạch lập tức xị xuống, "Cô ấy thì không, nhưng mẹ cháu đã gọi đến quân doanh hai lần, bắt cháu phải gửi đồ cho cô ấy. Nếu cháu không báo trước với bên đó, có khi bị lộ rồi."


"Cháu không nghĩ xem tại sao chị dâu luôn bắt cháu gửi đồ cho cô ấy à?" Quý Đạc nhìn cháu trai đầy ẩn ý.
Quý Trạch thật sự chưa nghĩ đến, "Không phải dì Trình nhờ cháu chăm sóc cô ấy à?"


"Vậy cháu nghĩ xem khi chị dâu tung tin đồn đó, dì Trình có biết không? Chị ấy đâu chỉ tung tin về chú và thím nhỏ của cháu thôi."
Quý Trạch lúc này hoàn toàn sững sờ, sắc mặt từ ngập ngừng, không tin, chuyển sang vô cảm, "Mẹ cháu làm vậy, chẳng lẽ là muốn cháu và Tống Tĩnh thành đôi?"


Chính vì những lời đồn đó mà Quý Đạc phải cưới Lâm Kiều, Quý Trạch luôn cảm thấy có lỗi về chuyện này, nên chưa bao giờ đi sâu vào việc điều tr.a những tin đồn kia.


Thấy cháu trai đã hiểu, Quý Đạc thu dọn sổ sách, "Chuyện này sớm muộn cũng lộ ra, cháu tự lo liệu đi, đừng lôi thím nhỏ của cháu vào."
Quý Trạch gật đầu, "Cháu và thím nhỏ hợp tác làm ăn, thím ấy còn không biết, cháu dại gì mà lôi thím vào?"


Một chuyện làm ăn, một Tống Tĩnh, tất cả đều là những thứ khiến người ta đau đầu. Anh ta không khỏi xoa trán, sự hứng thú và đắc ý ban nãy tan biến hết.
Quý Đạc mang tiền và sổ sách về cho Lâm Kiều, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý,m nên không nói gì nhiều.


Cô cất đồ vào hộp tiền, còn lấy sổ tiết kiệm ra xem qua, cảm thấy nếu không có vấn đề gì lớn, số tiền hơn mười nghìn cô đã đầu tư sẽ có lãi vào dịp Tết.


Nói đến số tiền hơn mười nghìn, phần lớn là từ khoản tiết kiệm của Quý Đạc. Việc chia năm phần trăm lợi nhuận, thực ra cô là người được lợi. Sang năm nếu tiết kiệm thêm chút nữa, sau kỳ thi đại học cô có thể mua một căn nhà gần trường học. Tốt nhất là mua được một tứ hợp viện, ngay cả người không đọc tiểu thuyết như cô cũng biết giá trị của nó trong tương lai, mua chắc chắn không lỗ.


Đang tính toán, từ bàn làm việc người đàn ông hỏi một câu, "Bạn anh còn đặt tên cho xà phòng lỏng đó, em biết không?"
"Biết chứ." Lâm Kiều trả lời mà chẳng có chút bất ngờ nào, "Xà phòng lỏng Mộc Tử mà, trước đây em nghe đồng nghiệp nói qua rồi."


Thực ra, ngay khi nghe thấy, cô đã đoán được tên này lấy từ chữ "Lâm" trong họ cô và chữ "Quý" trong họ anh, rất hợp tác, rất chân thành. Edit: FB Frenalis
Nhưng tên này đã được dùng một thời gian, mà anh lại đột ngột nhắc đến với cô, chẳng lẽ định thành thật với cô sao?


Lâm Kiều khóa hộp tiền lại, chờ đợi lời tiếp theo từ anh, nhưng Quý Đạc lại không nói gì nữa.
Không muốn nói rõ thì nhắc chuyện này với cô làm gì? Chẳng lẽ chỉ để khoe tài đặt tên giỏi, chờ cô khen anh?


Trước đây Lâm Kiều chưa từng nhận ra anh lại có tính cách như thế, nhưng vì thấy đối tác rất chân thành, nên cô cũng khen vì tiền bạc: "Tên đặt hay, đơn giản dễ nhớ, người không biết chữ nhiều cũng nhận ra."


Cô vừa dứt lời, Quý Đạc lại càng trầm mặc, mãi mới đổi chủ đề, "Giày Tô Chính gửi em thử chưa?"
Sao giống như khen không đúng chỗ vậy?
Lâm Kiều không nói gì, nhận ra tâm tư của đàn ông cũng chẳng dễ hiểu hơn phụ nữ là bao.


Anh đã đổi chủ đề, cô cũng không muốn phí công suy nghĩ sâu xa, "Thử rồi, rộng hơn giày em hay đi một chút, mang ở nhà là vừa."
*****
Sáng hôm sau, dù rất đau đầu vì mẹ mình, Quý Trạch vẫn giải quyết công việc làm ăn chu toàn trước.


Anh ta lập tức gọi những nhân viên bán hàng giỏi nhất và kỳ cựu của phòng kinh doanh đến họp sớm.


Vì doanh số bán hàng liên quan trực tiếp đến tiền thưởng của họ, gần đây mọi người cũng lo lắng về chuyện này. Đặc biệt, người từng đề xuất việc chia phần trăm hoa hồng cho nhân viên bán hàng đã lên tiếng xin lỗi riêng với anh ta.


Ở khía cạnh này, Quý Trạch thể hiện sự rộng lượng đáng kể: "Mặc dù ý kiến là do cậu đưa ra, nhưng quyết định chấp nhận là do tôi. Nói cho cùng, đây là lỗi của tôi khi đã không đưa ra quyết định đúng đắn."


Điều này khiến những người dưới quyền của anh ta rất nể phục. Mấy ngày qua, họ đã cố gắng hết mình để cùng anh ta nghĩ cách giải quyết vấn đề.


Nghe anh ta nói đến việc giao hàng cho các cửa hàng bán lẻ nhỏ, mọi người đều như được khai sáng: "Ý tưởng này hay quá, đúng là ông chủ có đầu óc."


"Đây cũng là ý kiến của trưởng bối trong gia đình giúp đỡ thôi," Quý Trạch khoát tay, không muốn nhận công lao. "Giờ chúng ta bàn xem nên chọn những cửa hàng nhỏ nào để bán hàng nhé."


Sau cuộc họp, các nhân viên bán hàng mỗi người điều khiển một chiếc xe ba bánh cải tiến từ xe kéo, tỏa ra khắp các ngõ ngách của Yến Đô.


Nhân viên bán hàng của cửa hàng quốc doanh trước đây từng nói câu "Không muốn bán thì đừng bán" hoàn toàn không biết gì về việc này. Sáng sớm khi mở cửa hàng, nhân viên vẫn đặt thùng đựng xà phòng lỏng vào góc khuất nhất, che kín bằng những thùng lớn khác.


Nhân viên bán hàng ở quầy bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được hỏi: "Thùng này bán gần nửa tháng rồi phải không? Vẫn chưa hết à?"
"Hai tháng mà vẫn chưa hết thì càng tốt," Nhân viên bán hàng cười. "Nghe nói thứ này có hạn sử dụng, nếu để hỏng, bọn họ phải bồi thường ch.ết cho mà xem."


Một câu nhẹ nhàng "bọn họ phải bồi thường ch.ết cho mà xem " hoàn toàn nắm bắt được điểm yếu của Quý Trạch, người không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận trả cô ta một đồng tiền hoa hồng cho mỗi thùng.


Ai cũng biết thứ này rất dễ bán. Cô ta giấu hàng đi mà vẫn có người hỏi xem cửa hàng có bán xà phòng lỏng không. Mỗi lần như vậy, cô ta đều trả lời không có và đánh lừa khách hàng. Nếu cô ta đem bán công khai, một ngày có thể bán được một đến hai thùng. Chỉ cần nói vài câu, mỗi tháng cô ta có thể kiếm thêm được một đến hai tháng lương.


Có người không chịu nổi thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là thiếu đạo đức." Nhưng lập tức bị người bên cạnh kéo lại.
Người có thể làm ra chuyện này chắc chắn không phải người tử tế, huống hồ cô ta còn có một người cậu làm quản lý cửa hàng. Mọi người dù bất mãn cũng chẳng dám nói gì.


Đợi khi cô ta quay lưng đi làm việc khác, người bên cạnh mới nói khẽ: "Cô ta không làm tổn hại đến tiền của cậu, quan tâm làm gì cho mệt?"
Vừa nói xong, bên ngoài liền dừng lại một chiếc xe đạp kéo theo xe ba bánh, người lái xe mặc một chiếc áo ghi-lê đỏ nổi bật, trên xe còn chở một hàng thùng nhựa.


"Xem kìa, đúng là một bên cam lòng cho đi, một bên cam lòng nhận lại, tới mang tiền đến cho cô ta rồi." Người bên cạnh khẽ chỉ tay ra ngoài.


Người trước đó từng nói câu thiếu đạo đức im lặng, nhưng nhân viên bán hàng thì liếc qua một cái và cười thầm. Khi người lái xe vào cửa hàng, cô ta cố tình quay mặt đi, không thèm để ý.


Nhưng điều tưởng chừng như là khách hàng đến tự nguyện dâng tiền lại không xảy ra. Người kia không thèm nhìn cô ta, đi thẳng lên văn phòng của phòng cung ứng.
Không lâu sau, anh ta quay xuống: "Tiền đã tính xong, tôi sẽ lấy thùng này đi." Anh ta đi tới góc tìm thùng nhựa, xách lên rồi bước ra ngoài.


Không chỉ cô nhân viên bán hàng mà tất cả mọi người trong cửa hàng đều ngơ ngác. Sau khi hỏi thăm phòng cung ứng, mới biết rằng anh ta đến để lấy lại hàng.
"Không phải họ chê chỗ mình bán không tốt sao, giờ sẽ không bán nữa đúng không?" Có người không kìm được liếc nhìn nhân viên bán hàng.


Như nhìn thấy miếng mồi ngon vuột mất, mặt cô nhân viên bán hàng tối sầm lại: "Không bán ở chỗ mình thì họ bán ở đâu? Trời lạnh thế này, chẳng lẽ ra ngoài đường mà rao hàng?"


Nhưng khi cô ta tan ca buổi trưa, nhóm người mặc áo đỏ thực sự đang đứng trên phố rao hàng. Nhưng điều họ rao không phải là bán hàng, mà là:


"Điểm bán xà phòng lỏng Mộc Tử chính hãng, cửa hàng chị Lý ngõ Mạo Nhi, cửa hàng Lai Vượng ngõ Tứ Hỉ, cửa hàng Xuân Phúc ngõ Liên Hoa... Mọi người nhớ kỹ nhé, cửa hàng chị Lý ngõ Mạo Nhi, cửa hàng Lai Vượng ngõ Tứ Hỉ... Trong bảy ngày đầu mở bán, mua hai cân tặng một lạng, mua ba cân tặng hai lạng, qua hạn không còn khuyến mãi...."


Ban đầu mọi người chỉ nghe ngóng, nhưng khi nghe nói có khuyến mãi trong bảy ngày đầu, lập tức kéo tới hỏi thăm.
Thêm một lạng có thể dùng thêm một thời gian, mà thời buổi này ai cũng khó khăn, có thể kiếm chút lợi thì dù đi thêm vài bước cũng đáng.


Nhân viên bán hàng cửa hàng quốc doanh chỉ biết đứng nhìn mọi người hỏi thăm địa chỉ, rồi kéo nhau đến những điểm bán gần nhất. Có người đến cửa hàng để mua xì dầu, nghe vậy cũng lập tức chuyển hướng mang chai đi đến cửa hàng mới.


Mấy cửa hàng tạp hóa tư nhân vừa mới mở chưa bao giờ đông khách như vậy. Mười thùng xà phòng lỏng chuẩn bị sẵn, chưa đến một ngày đã bán hết.


Tối đến, họ chuẩn bị đóng cửa thì vẫn có người cầm chai đến hỏi mua. Nghe nói hết hàng, có người liền quay đi, cũng có người tiện thể mua thêm vài món khác trong cửa hàng.


Trước khi đi ngủ, cả nhà ngồi lại tính toán, phát hiện ra rằng ngày hôm nay kiếm được hơn hai mươi đồng, gần bằng nửa tháng lương trước đây.


Phải biết rằng tiền khuyến mãi là do họ tự bỏ ra. Phía xà phòng lỏng Mộc Tử chỉ hứa trong bảy ngày đầu bán cho họ giá sỉ chín hào. Sau bảy ngày, giá sẽ tăng lên chín hào hai.


Nhưng nếu kiếm được nhiều như vậy, giá chín hào hai vẫn rất hời. Chỉ cần mỗi ngày bán một thùng là kiếm được bốn đồng, bán hai thùng là kiếm được tám đồng...


Chưa kể họ còn có thể bán thêm những mặt hàng khác. Chỉ cần cửa hàng họ có món mà các cửa hàng khác không có, khách hàng sẽ liên tục tìm đến.
*****


Sáng hôm sau, đã có người gọi điện đặt thêm từ hai đến sáu thùng. Sau vài ngày, thậm chí có những cửa hàng tạp hóa khác chủ động tìm đến hỏi mua.


"Tôi nghĩ không cần phải đưa hàng vào các cửa hàng quốc doanh nữa. Mấy điểm bán cố định này cũng đủ rồi." Một nhân viên bán hàng nói với Quý Trạch khi anh xuống xem xét tình hình. "Các cửa hàng tạp hóa tư nhân mở cửa tự do, sáng ra thì mở sớm, tối muộn mới đóng, thời gian bán hàng còn dài hơn cả các cửa hàng quốc doanh."


"Kiếm được nhiều hơn nữa." Một nhân viên bán hàng khác nói thêm. "Giao hàng cho cửa hàng quốc doanh, dù không phải trả hoa hồng, mỗi cân cũng chỉ bán được chín hào."


Anh ta vừa đi lấy thùng rỗng ở cửa hàng quốc doanh, biết được nhiều chuyện hơn: "Nghe nói chúng ta không bán nữa, mấy người nhận hoa hồng kia đều kéo tôi lại hỏi tại sao. Tôi suýt nữa không thoát ra được, chỉ nói qua về mấy cửa hàng cố tình giấu hàng đi."


"Cậu đúng là thiếu đạo đức đấy." Một nhân viên bán hàng khác cười, "Mất một khoản hoa hồng lớn như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ xé xác mấy nhân viên bán hàng kia ra."
"Cũng do bọn họ tự chuốc lấy thôi. Nếu không tham lam thì đã chẳng xảy ra chuyện này."


Mấy nhân viên bán hàng cuối cùng cũng xua tan được cơn bực tức mấy ngày nay, thoải mái cười nói. Quý Trạch đứng bên cũng cười: "Mọi người vất vả thêm mấy ngày nữa nhé. Khi nào đợt này xong, tôi sẽ mời mọi người đến nhà hàng ăn mấy món."


Vừa dứt lời, anh ta bất chợt liếc thấy gì đó, vội vàng giật chiếc mũ bông trên đầu một nhân viên xuống rồi đội lên đầu mình.
Nhân viên kia còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Quý Trạch đã kéo thấp vành mũ, giấu nửa khuôn mặt phía dưới cổ áo khoác, "Giúp tôi chặn lại."


Hai người tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn dịch chuyển để che chắn cho anh ta thật kỹ.
Một lúc sau, Quý Trạch mới len lén nhướng mắt nhìn qua, thấy người kia đã thật sự đi khỏi, mới thở phào nhẹ nhõm.


Hai nhân viên bán hàng đều hỏi anh ta có chuyện gì, nhưng Quý Trạch chỉ đáp: "Mượn tạm mũ của cậu đội một chút, hôm nay tôi ra ngoài quên mang mũ."


Trước đây, khi công việc kinh doanh còn nhỏ lẻ, anh ta luôn cố gắng tránh những nơi có thể gặp người nhà. Nhưng khi công việc ngày càng lớn mạnh, anh ta không cần phải đích thân lo liệu nữa. Ai ngờ những ngày gần đây vận xui cứ bám theo anh ta. Tuần trước anh ta gặp thím nhỏ, tuần này lại đụng phải mẹ và mợ.


Gặp thím nhỏ thì còn dễ giải quyết, nhưng gặp mẹ thì đúng là phiền toái lớn. Xem ra sau này phải cẩn thận hơn, chí ít phải đợi đến mùa xuân sang năm khi xưởng chính thức đi vào hoạt động.


Quý Trạch vội vã rời khỏi nơi đầy rắc rối, bên kia Diệp Mẫn Thục dù đã đi ngang qua nhưng vẫn cau mày: "Sao em cảm giác như vừa nhìn thấy Tiểu Trạch nhỉ?"
"Chắc em nhìn nhầm rồi," chị dâu bà ta không tin, "Hôm nay quân đội có nghỉ đâu, nó sao có thể ở đây chứ."


"Ừ, cũng phải." Diệp Mẫn Thục nới lỏng đôi chút, nhưng vẫn không nhịn được liếc qua đám đông phía trước, "Chỉ có tặng thêm một, hai lạng mà cũng phải xếp hàng dài như vậy sao?"


Chị dâu hiểu rõ tính bà ta, luôn muốn giữ hình ảnh đoan trang, không thích chen lấn vì chút lợi nhỏ. "Em thì không cần, còn chị thì khác. Nhà chị thu nhập ít, con cái lại đông, phải tiết kiệm từng đồng từng cắc."


Không có cô con gái nào lấy chồng giàu mà nhà mẹ đẻ không muốn được hưởng chút lợi lộc. Diệp Mẫn Thục đứng bên đường, không đáp lại câu nào. "Chị cứ đi mua đi, em sẽ không chen vào."
Chị dâu liền cầm thùng đi vào, mua sáu cân mang ra. Nếu không sợ bị hư hỏng, chắc bà ta còn mua nhiều hơn nữa.


Trên đường về, chị dâu đột nhiên hỏi: "Chị nhớ em từng nói em dâu của em tặng xà phòng lỏng tự làm cho mẹ chồng nhân dịp sinh nhật phải không? Có phải loại này không?"


Diệp Mẫn Thục đã từng than phiền với chị dâu về việc Từ Lệ đối với đồ đạc cô con dâu nhỏ tặng đều xem như quý giá. Nhưng chị dâu lại nhắc đến chuyện này vào lúc này...


Quả nhiên, chị dâu hạ giọng nói: "Loại này đang bán rất chạy ở Yến Đô, không biết cô ta học từ ai, liệu cô ta có thể dạy chị và anh trai em được không?"
Diệp Mẫn Thục lập tức dừng bước, "Quan hệ của em và cô ta đã đến mức như vậy, chị lại bảo em đi cầu xin cô ta chỉ dạy chị và anh trai em à?"


Ánh mắt bà ta tràn ngập sự ngạc nhiên, làm chị dâu cảm thấy không thoải mái. "Cô ta chẳng qua chỉ nói một câu với em, hai người đâu có thù hận gì..."


Nhưng cô ta lại từng là hôn thê của Tiểu Trạch trước đây. Diệp Mẫn Thục đúng là phát điên mới đi cầu xin cô ta, kết thân với cô ta, dù Lâm Kiều bản thân cũng chẳng biết về chuyện đó.
"Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa." Diệp Mẫn Thục thẳng thừng từ chối, "Muộn rồi, em phải về nấu cơm cho Quý Quân."


Bà ta không để chị dâu kịp nói thêm lời nào, kéo chặt chiếc khăn len trên vai rồi đi thẳng.
"Cái vẻ cao ngạo đó, cưới vào gia đình giàu sang rồi, để nhà mẹ đẻ ăn cơm độn thôi." Chị dâu cuối cùng không nhịn được, lẩm bẩm mắng một câu.


Trưa về nhà, bà ta kể lại chuyện này với anh trai của Diệp Mẫn Thục, ông ta cũng cau mày: "Bảo nó hàn gắn quan hệ với em dâu, chứ có phải bảo nó tranh giành gì đâu, làm vậy chẳng phải càng khiến nhà chồng nó thêm khó chịu sao?"


"Ai mà biết nó nghĩ gì." Chị dâu vừa dọn cơm lên bàn vừa cười nhạt. "Tôi chỉ biết ai lấy được chồng tốt đều biết giúp đỡ nhà mẹ đẻ, chỉ có nhà ta là sợ ảnh hưởng đến vị trí của mình trong nhà chồng, sợ ảnh hưởng đến tương lai của chồng và con trai nó."


"Đừng nói thế, khi tôi gặp rắc rối trước đây, không phải nó cũng đã đi nhờ ông cụ Quý giúp đỡ sao?"
"Chuyện đó thì có là gì? Thời nay đâu còn là vấn đề lớn. Từ sau khi nó giúp anh giải quyết chuyện đó, nó đối xử với nhà ta chẳng mấy thuận thảo, ông không phải là không biết."


Anh trai Diệp Mẫn Thục im lặng không lên tiếng.
Quả thật từ khi giải quyết chuyện đó, Mẫn Thục luôn mang trong mình một bụng oán giận mỗi khi nhìn thấy ông ta.


Hơn nữa, cô em gái này luôn nghiêm ngặt kiểm soát họ, sợ họ dùng tên tuổi của nó để làm điều gì ảnh hưởng đến vị trí của nó trong gia đình nhà chồng, ảnh hưởng đến tương lai của chồng và con trai nó.


"Thôi thì điều tr.a thử xem cái xà phòng lỏng kia là của ai." Ông ta nói với vợ, "Xem thử rốt cuộc ai làm ra nó. Chúng ta không cần làm lớn, chỉ cần tự làm bán lẻ, mỗi ngày kiếm mười, hai mươi đồng cũng đủ rồi, không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của họ." (Nói thì hay lắm, tới lúc kiếm được 20 thì lại đòi kiếm 100)


*****
Đây là kỳ thi cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, tổ trưởng Cao đứng đầu bộ môn đang háo hức chờ xem liệu kết quả của các học sinh có tiến bộ không sau khi đã làm nhiều đề thi thử như vậy.
Kết quả là khi so sánh điểm trung bình của các lớp, lớp tổ trưởng Cao dạy lại đứng cuối về môn Hóa...


Không chỉ bị lớp 11/3 vượt qua, mà điểm trung bình của lớp 11/4 chỉ kém lớp 11/2 của anh ta có 0,5 điểm, lúc nào cũng có thể vượt qua.
Tổ trưởng Cao cầm bảng điểm, nhìn Lâm Kiều một cách ngậm ngùi: "Có lẽ tôi – người đi trước – sắp bị đẩy ra khỏi bãi biển rồi."


Câu nói hài hước khiến cả văn phòng bật cười, ngay cả Lâm Kiều cũng chỉ vào bảng điểm mà nói: "Thầy xem lại điểm trung bình toàn trường đi."
Tổ trưởng Cao không cần nhìn kỹ, chỉ cần tính nhanh bốn 11/4 là biết: "72,3 điểm, khá đấy, hơn điểm kỳ thi giữa kỳ hai điểm."


"Xem ra việc tham khảo đề thi cũng có tác dụng thật." Chủ nhiệm lớp 11/3 cười nói. "Tôi nhớ trước kỳ thi này thầy còn bảo đề hơi khó, sợ học sinh không làm tốt."


Quả đúng vậy. Họ đã cố tình ra đề khó hơn đề thi liên trường, với mục đích giúp học sinh có thêm tự tin khi bước vào kỳ thi chính thức.
Dù đề thi khó hơn, nhưng khi đối mặt với đề thi dễ hơn, học sinh chắc chắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.


Nhưng trong khi môn Hóa đạt được kết quả tốt, thì các môn khác lại không suôn sẻ. Tiểu Thu lần này rớt khỏi top 10 của trường.
Vấn đề vẫn là ở môn Văn. Lần này cô bé không chỉ lạc đề, mà thậm chí còn không viết xong bài văn trước khi hết giờ.


Hôm đó, Tiểu Thu khóc bước ra khỏi phòng thi. Khi nhận kết quả, mặt cô bé cũng tái nhợt.
"Em ấy có phải chịu áp lực quá lớn không?" Cô giáo Lam kín đáo hỏi Lâm Kiều. "Có lẽ em ấy cảm thấy áp lực khi thấy trong lớp có góc đọc sách mới, sợ rằng chỉ mình em ấy không làm tốt."


Đôi khi người ta càng để ý điều gì, càng muốn làm điều đó tốt, thì lại càng không làm tốt được.


Tiểu Thu chính là như vậy. Trước đây dù điểm cao hay thấp, em ấy cũng hoàn thành bài thi. Nhưng lần này do cẩn thận quá mức, từng câu hỏi đều làm rất kỹ lưỡng, cuối cùng lại không đủ thời gian.


Lâm Kiều cảm thấy mình cần tìm Lý Tiểu Thu để nói chuyện, xem có thể giúp cô bé điều chỉnh lại tâm lý hay không. Ai ngờ vừa định vào lớp gọi người, thì đã thấy Lý Tiểu Thu và thầy Lý ở cầu thang.


Thầy Lý hiển nhiên đã biết điểm số của Lý Tiểu Thu, nên tức giận đến đỏ cả cổ: "Mọi người đều học ngày càng tốt hơn, còn con thì ngược lại, học mãi mà điểm số cứ giảm dần. Lần này còn không vào nổi top 10! Nếu con cứ tiếp tục thế này thì còn cần thi đại học làm gì? Không thi đại học, sau này con sẽ làm gì?"


Lý Tiểu Thu đứng đối diện cúi đầu lắng nghe, chẳng mấy chốc những giọt nước mắt to như hạt đậu đã rơi xuống.
Thầy Lý thấy vậy càng thêm tức giận: "Khóc, chỉ biết khóc! Khóc có ích gì? Khóc thì điểm số có lên được không?"


So với những bậc phụ huynh thờ ơ với con cái, thầy Lý một mình nuôi lớn Lý Tiểu Thu thực sự cũng có trách nhiệm.


Lâm Kiều nghe cô Lam nói, thầy Lý từng tìm riêng cô ấy, hy vọng cô ấy có thể kèm thêm cho Lý Tiểu Thu một chút. Thầy Lý có thể trả tiền, nhưng tiếc là môn Văn không phải là thứ có thể học lại dễ dàng, nên cô ấy đã từ chối.


Giáo dục phải tùy theo từng người. Đối với những học sinh nghịch ngợm thì thỉnh thoảng cần phải nhắc nhở để tránh việc chúng lơ là, còn như Lý Tiểu Thu vốn rất ngoan ngoãn thì lại cần được khuyến khích.


Cách giáo dục của thầy Lý chỉ khiến Lý Tiểu Thu thêm căng thẳng và áp lực, khiến cô bé khó mà phát huy tốt trong kỳ thi Văn sắp tới.
Lâm Kiều tiến lại gần: "Lý Tiểu Thu, hôm nay em đã nộp bài hóa chưa?"
Cô bé rõ ràng không ngờ cô lại xuất hiện, vội vàng lau mặt, nhỏ giọng nói: "Em, em nộp rồi."


Lâm Kiều vẫn nhíu mày: "Vậy sao cô không thấy? Em lại đây tìm xem nào."
Từ khi xảy ra chuyện mất đồng hồ, mỗi khi gặp Lâm Kiều, thầy Lý đều có vẻ không được thoải mái, thấy Lâm Kiều đến, ông ấy cũng ngừng nói chuyện.


Lý Tiểu Thu đi theo Lâm Kiều vào văn phòng, nhưng lại phát hiện quyển vở bài tập của mình rõ ràng đang nằm trên bàn của Lâm Kiều, mà cô cũng đã chấm điểm xong.


Cô bé ngây ra một chút, rồi lập tức phản ứng lại, những giọt nước mắt vừa ngừng lại lại tiếp tục rơi xuống: "Cảm, cảm ơn cô, cô giáo Lâm."


"Không sao đâu, em lau mặt rồi hãy về nhé." Lâm Kiều đưa cho cô bé một chiếc khăn tay, an ủi: "Một lần thi không tốt cũng không sao, không được thì cô lại nghĩ cách khác cho em."
"Cô đã đối xử tốt với em lắm rồi." Lý Tiểu Thu không dám dùng khăn của cô, rút ra khăn của mình lau mặt rồi mới cáo từ quay lại lớp.


Dáng vẻ cô bé thật sự rất buồn bã, Lâm Kiều nhìn theo, ngồi bên bàn trầm tư rất lâu, bỗng hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 bên cạnh: "Hiện nay ở trong nước có những môn thi nào có cuộc thi cạnh tranh không?"






Truyện liên quan