Chương 43: 43: Đối Tác Mới
Vương Ái Hồng dáng vẻ đứng đắn này của anh làm cho cười không ngừng, quay đầu nhỏ giọng nói ở trước mặt Sơn Trà: “Anh ta ở trước mặt cậu đâu có như vậy đâu, sao lại vừa gặp tớ đã giống như cao tăng đắc đạo trong miếu, nghiêm trang việc công xử theo phép công vậy chứ.
”
Nhưng mà thật ra chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra, trong mắt Tạ Tri Viễn ngoại trừ Sơn Trà thì hẳn là ai cũng không nhìn thấy.
Sơn Trà bị cô ấy trêu chọc như thế, cũng nhịn không được nở nụ cười.
“Cậu yên tâm, cậu chắc chắn cũng sẽ gặp được một người chỉ đối với cậu là không đứng đắn.
”
Vương Ái Hồng mặt đỏ tai hồng: “Tưởng Sơn Trà, cậu nói bậy bạ gì đó.
”
Nói xong lại lôi kéo Sơn Trà nhỏ giọng nói thầm: “Hy vọng anh ấy nhanh lên một chút đi, nếu không tớ sẽ thành gái lỡ thì mất.
”
Hai người hi hi ha ha nháo thành một đoàn, được Vương Ái Hồng dẫn theo cùng nhau vào nhà.
Lúc này ba mẹ Vương Ái Hồng đều không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình Vương Ái Hồng, ba người ở trong phòng ngồi trong chốc lát, vừa đến thời gian đã hẹn, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Vương Ái Hồng đi ra ngoài mở cửa, chưa tới một lát, một người phụ nữ quần áo sang trọng khoảng chừng ba mươi tuổi đi theo Vương Ái Hồng đi vào trong.
Cô ấy vừa nhìn thấy Sơn Trà thì lập tức nở nụ cười, một bộ dáng ôn hòa thân thiện.
“Em chính là Sơn Trà mà Ái Hồng nói phải không, xin chào, chị tên là Lý Thu Vân.
”
Tạ Tri Viễn biết Sơn Trà và người ta có việc muốn nói, cũng không ngồi ở một bên nữa, nói với Sơn Trà một tiếng rồi đi ra bên ngoài chờ.
Hai người khách sáo một chút, Lý Thu Vân liền bắt đầu nói ra mục đích chân chính mà mình muốn gặp Sơn Trà.
“Là thế này, chị từ chỗ bạn bè nhìn thấy mấy thứ mà em làm, muốn nói chuyện thử với em, xem bên em có thể làm nhiều thêm một chút hay không, mỗi tháng chị sẽ cố định lấy một ít, chúng ta nói một cái giá thích hợp, trường kỳ cung ứng.
”
Vương Ái Hồng vừa nghe, mắt đều sáng.
Trường kỳ cung ứng? Điều này có ý nghĩa gì? Đây không phải có nghĩa là về sau bất kể thời điểm nào, Sơn Trà cũng sẽ có việc làm và sẽ đều được nhận lương sao?
Hiện tại nhà ai làm buôn bán mà không phải tiền trao tráo múc, còn có cái gì cũng chưa bắt đầu, đã nói với người ta sẽ trường kỳ cung ứng sao? Đây cũng quá thích hợp rồi.
Nếu không phải lý trí vẫn còn, Vương Ái Hồng đã muốn thay Sơn Trà lập tức đồng ý ngay tại chỗ luôn rồi.
Mà chính chủ Sơn Trà lại chưa hề dao động.
Nói thật, loại hợp đồng lâu dài này, nếu không phải giá cả thích hợp, cô cũng không phải rất muốn nhận.
Sơn Trà đã sớm nói qua, công việc này cô cũng không tính toán làm lâu dài, lao động chân tay cũng kiếm không được mấy đồng tiền, mục tiêu của cô không ở nơi này, thứ cô muốn chính là thị trường càng cao xa hơn, trước mắt chẳng qua là tạm thời làm chút việc kiếm chút tiền vốn mà thôi.
Bởi vậy cô một chút cũng không kích động giống như Vương Ái Hồng, bưng ly nước uống một ngụm, mới bình tĩnh hỏi: “Lâu dài là bao lâu? Chị tính toán muốn bao nhiêu?”
Trong mắt Lý Thu Vân hiện lên một tia ngạc nhiên, ở trong mắt cô ấy Sơn Trà hẳn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trong thôn chưa hiểu việc đời.
Một cô gái như vậy là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vậy nên khi cô ấy đưa ra lời mời hợp tác, cô ấy đã nhận định Sơn Trà khẳng định sẽ cực kỳ vui sướng mà đồng ý, giống như vẻ mặt của Vương Ái Hồng ở bên cạnh vậy.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới chính là, vẻ mặt của Sơn Trà lại không hề có một chút dao động nào, hơn nữa hoàn toàn không hề có ý sẽ ngay lập tức đồng ý.
Cô gái xinh đẹp này không thể coi thường.
Lý Thu Vân ngồi thẳng thân mình, thái độ đoan chính lên.
“Chị phải xem thử tay nghề của em trước đã, ngoại trừ cái trên người Ái Hồng ra, em có kiểu dáng nào khác nữa không?”
Sơn Trà: “Có.
”
Là một nhà thiết kế từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên tới, Sơn Trà cực kỳ có tự tin đối với tay nghề của mình, không hề hoài nghi chút nào, đừng nói đến kiểu đơn giản nhất như trên người Vương Ái Hồng này, đơn giản đến nỗi cô cũng không cần phải phí đầu óc đi suy nghĩ thiết kế kiểu dáng, mà kể cả có phức tạp hơn một trăm lần, chỉ cần Lý Thu Vân nói ra yêu cầu, cô cũng có thể thiết kế hơn nữa còn làm được ra.
Nhưng chuyện này và việc cái giá mà Lý Thu Vân có thể đưa ra, đó là hai việc khác nhau.
Sơn Trà không nói dư thừa dù chỉ một câu, chỉ có mỗi một chữ có để trả lời vấn đề của Lý Thu Vân, nhưng Lý Thu Vân lại không hề cảm thấy cô đang trả lời mình cho có lệ.
Cô ấy có thể từ trên nét mặt của Sơn Trà nhìn ra được, cô đối với tay nghề của mình đến cùng có bao nhiêu tự tin.
Lý Thu Vân lại không khỏi chấn kinh một chút, đến đây cũng không dám làm bộ làm tịch nữa.
Nửa điểm cũng không dám coi khinh cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, thành thành thật thật nói: “Như vậy đi, nếu em có thể làm được năm kiểu dáng khác nhau, mỗi tháng chị sẽ lấy mỗi kiểu mười cái, về phần thời gian thì bây giờ chị cũng không dám nói trước với em quá lâu, hay là cứ cho một năm đi, em thấy như thế nào?”
Miệng của Vương Ái Hồng cũng mở ra.
Năm kiểu dáng khác nhau, một tháng mười cái mỗi loại, đây là không có việc gì kiện, cho dù là một kiện dựa theo ba đồng mà nói, như vậy là sẽ có một trăm năm mươi đồng rồi, như vậy đối với cô ấy mà nói, cũng coi như là một cuộc giao dịch lớn, phải biết rằng mẹ cô ấy bán bánh nướng áp chảo, một tháng thức khuya dậy sớm cũng cũng chỉ có thể kiếm được bảy tám chục đồng mà thôi, chỉ vậy đã còn cao hơn cả tiền lương của công nhân nhiều.
Việc này của Sơn Trà vừa làm đã là một trăm năm mươi đồng, huống hồ người này còn nói là một năm, một năm đó.
Đây là sương sương một nghìn tám trăm đồng rồi, đây quả thật chính là một số tiền khổng lồ!
Cô ấy bên này còn đang kinh ngạc, Lý Thu Vân giống như còn ngại không đủ, tiếp tục nói: “Nếu em lo lắng chỗ chị không cần nói, mỗi tháng chị có thể đặt cọc trước cho em hai mươi đồng, nếu chị đổi ý không lấy nữa, đồ vật em có thể không đưa, hai mươi đồng tiền đặt cọc này cũng không cần trả lại, em thấy như thế nào?”
Vương Ái Hồng:… Đây quả thực chính là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống mà! Đồng ý với chị ấy! Mau trả lời là đồng ý với chị ấy!
Trong lòng cô ấy vô cùng kích động, lôi kéo tay Sơn Trà vung vẩy, Sơn Trà chống cằm ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng nói.
“Thời gian một năm quá dài, nhiều nhất là sáu tháng.
”
Thời gian một năm có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, một tháng năm mươi bộ nội y nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình cô mà nói, thật sự là sẽ chiếm dụng của cô quá nhiều thời gian, nếu thời gian cả một năm đều đặt hết cả vào việc này, cô cảm thấy sẽ quá nhiều.
Vương Ái Hồng lại hoàn toàn không hiểu.
Một tháng kiếm được một trăm năm mươi đồng đó, vì sao lại không đồng ý một năm chứ nhỉ, tự mình bán một tháng thì chắc chắn cũng sẽ không bán được năm mươi bộ rồi, như thế này tính kiểu gì cũng thấy có lời hơn nửa năm mà, Sơn Trà nghĩ kiểu gì vậy? Vì sao lại không đồng ý chứ?
Nhưng lời này của Sơn Trà vừa nói ra, Lý Thu Vân lại thật ra càng thêm lau mắt mà nhìn đối với cô, cô ấy thậm chí do dự cũng không hề do dự, mà lập tức đồng ý nói: “Được, vậy định trước là sáu tháng.
”
Cô ấy sợ nếu mình không đồng ý, Sơn Trà nghĩ lại cảm thấy không có lời rồi không đồng ý nữa thì làm sao bây giờ?