Chương 82
Hai người trở về đem chuyện này nói với mẹ của Vương Ái Hồng, lại nhận được lời tán thưởng không ngớt, nói rằng cô bé Sơn Trà này thật lợi hại, để chi Vương Ái Hồng học hỏi người ta nhiều chút.
Vương Ái Hồng ở một bên cũng liên tục gật đầu, hai người cô một câu tôi một câu đem Sơn Trà khen đến lên trời, quan hệ thân thiết giống như là chị em một nhà.
Ồn ào đến hơn mười giờ tối, nói đến mức miệng lưỡi đều khô cả, cuối cùng mới lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tạ Tri Viễn không ở đây, Sơn Trà cũng không phiền toái người ta vì mình mà chuẩn bị một gian nhà để ở, cô cùng với Vương Ái Hồng ngủ chung một chiếc giường trong một gian nhà.
Trong thôn không có hoạt động gì để giải trí, Sơn Trà có thói quen ngủ sớm, Vương Ái Hồng lại trợn tròn mắt không hề buồn ngủ chút nào, thấy bên ngoài đã tắt đèn, cô ấy trùm chăn tiến tới bên Sơn Trà nhỏ giọng hỏi: “Tớ hỏi cậu chuyện này một chút nhé.”
“Có chuyện gì sao?” Sơn Trà mơ mơ màng màng đã có chút buồn ngủ.
Vương Ái Hồng hồng mặt có chút ngượng ngùng.
“Cậu tính đợi đến khi nào mới sinh con vậy?”
Cô ấy tuy rằng tuổi so với Sơn Trà không khác nhau lắm, nhưng cô ấy vẫn chưa kết hôn, vẫn là một cô gái lớn, khi hỏi Sơn Trà vấn đề này thì mặt mình đã đỏ trước như cái đít khỉ rồi.
Sơn Trà lại không cảm thấy có gì phải ngượng ngùng, giương cái miệng nhỏ ngáp một cái, tùy ý nói: “Tạm thời không sinh.”
Vương Ái Hồng vừa nghe thật ra tinh thần càng thêm phấn chấn.
“Cái gì? Không sinh? Đây là ý của cậu hay vẫn là ý của ai kia thế hả?”
Ở trong sự nhận thức của cô ấy, phụ nữ sau khi kết hôn phải sinh con, Sơn Trà đã kết hôn một thời gian tuy cũng không tính là quá dài, nhưng nếu thời gian dài vẫn không sinh, như vậy sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu, nếu đây là ý của Tạ Tri Viễn thì tốt, nếu như là ý của Sơn Trà, vậy Ta Tri Viễn vẫn có thể đồng ý sao?
Sơn Trà mở to mắt: “Là ý của hai chúng tớ đấy.”
Vương Ái Hồng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Tớ cho rằng cậu đặt ra kì hạn nửa năm với Lý Thu Vân là do cậu sợ đến lúc đó sinh con không thể lo được, không phải phụ nữ kết hôn đều cần phải sinh con hay sao? Các người không sinh không sợ người trong thôn châm chọc nói ra nói vào sao?”
Sơn Trà nghe cô ấy nói như thế thật ra đột nhiên đã không còn có buồn ngủ, cô biết đây là do hoàn cảnh chung đã khiến cho suy nghĩ này cắm rễ ở trong tiềm thức của Vương Ái Hồng rồi, bởi vậy cũng không có trách ý của Vương Ái Hồng, ngược lại còn phân tích một chút ý nghĩ của mình với cô ấy.
“Sinh con là việc của hai vợ chồng, quan tâm người trong thôn nói ra nói vào để làm gì? Chẳng lẽ trừ việc sinh con thì phụ nữ không có chuyện khác để làm hay sao? Phụ nữ cũng là người, lại không phải máy móc chỉ phụ trách việc nối dõi tông đường, trừ phi chính mình nguyện ý, bằng không dựa vào đâu mà cần phải dựa theo quan niệm người khác để làm gì?”
Vương Ái Hồng vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói như thế, tức khắc lại khiếp sợ rồi lại cảm thấy lời Sơn Trà nói rất có đạo lý.
Cô ấy cũng coi như là người bạn đầu tiên sau khi mà Sơn Trà xuyên tới đây, Sơn Trà không nghĩ để cho cô ấy cùng với những người phụ nữ khác của niên đại này giống nhau, chỉ có thể bị người khác định đoạt sắp xếp cho con đường tốt, thế là ngồi dậy lại cùng nói với cô ấy không ít quan điểm của chính mình.
Cô cũng không biết những lời mà mình nói này đối với Vương Ái Hồng có bao nhiêu đại xúc động, nói xong liền nhịn không được mà nằm xuống ngủ thiếp đi.
Nhưng thật ra Vương Ái Hồng hoàn toàn đã không còn chút buồn ngủ nào, cô ấy lăn qua lộn lại nghĩ về những gì Sơn Trà vừa mới nọ qua cùng với mình, chỉ cảm thấy thật sự quá đỉnh, cảm giác dường như cả người đều thanh tỉnh vậy.
Ngày hôm sau hai người cùng nhau dậy sớm đánh xe vào thành, Vương Ái Hồng vốn dĩ hoạt bát nói nhiều từ sáng sớm cũng chưa nói chuyện, mãi cho đến hai người lên xe, Sơn Trà dựa vào ngồi lại chuẩn bị nhắm mắt ngủ, Vương Ái Hồng mới đột nhiên bắt lấy tay cô nói: “Tớ đã suy nghĩ cẩn thận!”
Sơn Trà: “...”
Đang êm đẹp tự nhiên hiểu ra cái gì vậy?
Vương Ái Hồng lại rất hưng phấn, hiển nhiên là cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết từ nơi nào mà nói lên, dù sao đêm qua Sơn Trà đã nói cho cô ấy rất nhiều cũng đã gợi ý không ít, hiện tại cô ấy một chút nóng nảy cũng không có việc đối tượng nữa, cho dù về sau có tìm, cũng phải tìm thấy một một người giống như Tạ Tri Viễn, nguyện ý tôn trọng ý nguyện của mình.
Vương Ái Hồng cả đêm không ngủ được, hưng phấn quá mức, cơn buồn ngủ đã lập tức đột kích một cách mãnh liệt, sau khi không đầu không đuôi nói với Sơn Trà một câu như vậy, cô ấy giống như nguồn điện bị dập tắt vậy, dựa vào trên cửa sổ vừa ngã đầu đã ngủ.
Sơn Trà đại khái hiểu rõ ý mà cô ấy muốn nói, cũng mừng rỡ thấy cô ấy đối với chuyện hôn nhân đã không hề mù quáng đi theo mà có ý nghĩ của riêng mình, thấy cô ấy ngủ đến mức không mở mắt ra được cũng không hỏi nhiều, cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi theo.
Chờ xe lảo đảo lắc lư tới An Thành, Sơn Trà mang theo cô ấy cùng nhau dựa theo phương thức liên hệ mà Vương Mộng Quân để lại tìm được một kiến trúc thoạt nhìn bên ngoài rất có cảm giác xa hoa.
Quả nhiên thân phận của Vương Mộng Quân không bình thường, nơi này chẳng những thoạt nhìn đã cảm thấy xa hoa, cửa vậy mà còn có phòng cảnh vệ, vừa thấy Vương Ái Hồng đã lập tức trở nên khẩn trương rồi, lôi kéo Sơn Trà không dám đi về phía trước.
“Không có việc gì, lại không có ăn thịt người, cậu sợ cái gì?”
Sơn Trà một chút cũng không sợ, lôi kéo Vương Ái Hồng đi bên ngoài cảnh vệ, đang muốn hỏi thăm đã thấy cảnh vệ viên bên trong cười nhìn cô rồi nói: “Tôi nhớ rõ cô, cô đây là tới tìm Vương phu nhân của chúng tôi đúng không?”
Sơn Trà ngẩng đầu vừa thấy đã nhận ra, đây không phải là cảnh vệ viên ngày đó đi theo Vương Mộng Quân hay sao.
Đôi mắt Vương Ái Hồng câu nệ cũng không biết nhị về nơi nào, Sơn Trà lại trấn định tự nhiên, lễ phép nói với người ta: “Đúng vậy, phiền giúp tôi truyền đạt một chút.”
Cảnh vệ viên cười đi ra: “Phu nhân vừa vặn cũng ở đây, đã sớm nói với tôi rồi, nói nếu cô đã đến rồi thì để tôi mang vào là được.”
Nói rồi chào hỏi người ở bên cạnh sau đó mang theo Sơn Trà và Vương Ái Hồng cùng nhau tiến vào phòng.