Chương 8: Kết Hôn Chớp Nhoáng
Hai ba phút sau, Bạch Vi cũng đến.
Hai người chạm mặt nhau nhưng không nhiều lời gì, đi vào đăng ký kết hôn ngay.
Quân nhân được ưu tiên nên hai người nhanh chóng đăng ký xong xuôi. Mười phút sau, Bạch Vi cầm giấy chứng nhận kết hôn mỏng mỏng, lật tới lật lui để ngắm nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô kết hôn, lại còn cưới vào lúc hai mươi hai tuổi nữa, độ tuổi sức sống dào dạt nhất.
Lục Tư Đình hắng giọng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, buổi tối tôi sẽ đến nhà cô để gặp mặt cha mẹ cô trước. Còn ngày mai thì cô đi đến nhà tôi được không?”
Dù gì Bạch Vi cũng là con gái, so với nhà anh thì chắc chắn trong lòng cha mẹ của cô sẽ thấy lo lắng hơn khi nghe tin con gái mình cưới người đàn ông mới chỉ gặp mặt một lần.
Bạch Vi nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu nói: “Được.”
Hai người rời đi, Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi về phía xe mình.
Chiếc Jeep màu xanh bộ đội được cọ rửa rất sạch sẽ. Lục Tư Đình mở cửa chỗ ghế phụ lái ra, Bạch Vi ngồi vào xong anh mới ngồi vào ghế tài xế.
Bạch Vi không ngờ anh lại có xe riêng, cô lặng lẽ đánh giá một chút, bên trong không có đồ vật lung tung gì cả, xe rất gọn gàng sạch sẽ.
Lúc ghé qua tiệm bán hoa quả, Lục Tư Đình bảo Bạch Vi ngồi trên xe đợi một lát, còn mình thì xuống xe mua rất nhiều hoa quả về.
Cam, táo, dưa hấu, quả nào cũng mua một giỏ.
Bạch Vi trợn mắt há hốc miệng nhìn Lục Tư Đình chất hoa quả vào trong cốp xe, mấy loại quả đó trông rất ngọt, chắc tốn không ít tiền nhỉ?
Nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà, Lục Tư Đình thân là con rể nên mua ít đồ cũng phải.
Lục Tư Đình lên xe, Bạch Vi chỉ dẫn cho anh phải đi hướng nào, bọn họ nhanh chóng lái xe đến trước nhà cô.
“Nhà tôi ở tầng năm.”
Bạch Vi chỉ được cầm chút táo để mang lên, đống đồ còn lại một tay Lục Tư Đình mang lên hết cả.
Bạch Vi đi trước, vội vàng lên lầu mở cửa ra.
Thẩm Quyên nghe thấy tiếng động nên đi ra, đang lúc bà định nói đôi lời với con gái thì nhìn thấy một chàng trai cực kỳ ưa nhìn đang ôm đống hoa quả tiến vào.
“Con chào dì.”
Lục Tư Đình đặt đồ xuống rồi lễ phép chào hỏi.
Ôm hoa quả nặng như vậy leo lên năm tầng nhưng Lục Tư Đình không đỏ mặt cũng không thở dốc, như vậy đủ để chứng minh thể lực của anh tốt ra sao.
Thẩm Quyên nhìn mặt Lục Tư Đình một chút rồi lại liếc nhìn vóc người của anh. Bà lập tức hiểu ra ngay tại sao con gái chỉ mới ăn một bữa cơm với người ta mà đã quyết định kết hôn rồi.
Nếu bà là một cô gái hai lăm tuổi trẻ trung, gặp đối tượng xem mắt là chàng trai tuấn tú thế này, bà cũng không kìm được lòng mình muốn đi lĩnh chứng ngay lập tức thôi, giữ được người ta trong tay đã rồi nói tiếp! Không thể để người khác chiếm hời được!
Sau khi kết hôn, nếu không phù hợp với nhau thì cũng ly hôn được. Nếu không giữ chặt để rồi anh thành chồng người ta thì lúc đó chỉ biết đứng nhìn thôi chứ làm gì được.
“Chào con chào con, mang nhiều đồ như vậy có mệt không? Mau mau vào ngồi đi.”
Thẩm Quyên cười híp mắt, bà vội vàng gọi cậu trai đẹp mã này lại. Bà nhớ lúc ban ngày con gái cầm sổ hộ khẩu đi có nói rằng hình như chàng trai này là quân nhân nhỉ?
Quân nhân có hệ thống huấn luyện riêng, cần tuân theo kỷ luật nên chắc chắn không là người xấu được.