Chương 87: Gần Đây Sợ Là... Không Chịu Được (1)
Vừa làm xong việc không bao lâu, Thẩm Quyên liền xách hộp cơm tới, bên trong là cơm trưa bà làm cho Bạch Vi, còn có một quả táo và hai quả chuối tiêu, cũng rất tươi mới.
Sau khi Bạch Vi mở ra, mùi cơm chín xông vào mũi, cô vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ."
"Con mau ăn đi, mẹ trông cửa hàng cho."
Thẩm Quyên nói xong thì liền đi tiếp đãi khách hàng.
Cũng đã hỗ trợ cửa hàng một tuần, ngày nào cũng nhìn Bạch Vi tiếp đãi khách hàng, giới thiệu những món trang sức này cho nên Thẩm Quyên cũng học được bảy tám phần.
Cuối tuần, bên ngoài có rất nhiều người, số người bày sạp ở bên ngoài cũng gấp đôi, trên đường vô cùng ồn ào.
Cả buổi chiều, cơ bản là hai mẹ không được nghỉ ngơi, trong cửa hàng không ngừng có người ra ra vào vào, Bạch Vi trực tiếp bật quạt hết cỡ.
Vào khoảng năm sáu giờ, người bên ngoài ít hơn một chút, hai người cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Bạch Vi nhìn đồng hồ một chút rồi nói ra: "Mẹ, mẹ trở về đi, bây giờ tất cả mọi người đều đang nấu cơm, chuẩn bị ăn cơm, lát nữa cũng không có nhiều người."
Thẩm Quyên do dự một chút, cuối cùng dưới sự thúc giục của Bạch Vi thì vẫn rời đi.
Đúng là sau đó không có người nào, Bạch Vi cũng giống như bình thường, bận đến 7h30 rồi bắt đầu quét dọn vệ sinh, gần tới 8h thì đóng cửa, chuẩn bị về nhà.
Bận rộn một ngày, mặc dù vừa mệt vừa đói, nhưng mà cứ nghĩ đến lúc tính toán sổ sách thì Bạch Vi lại không nhịn được mà cười.
Nếu như ngày nào cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì dù hôm nào Bạch Vi cũng mệt mỏi như thế thì cũng không sao.
Có lễ là do học sinh được nghỉ cho nên cuối tuần này bận rộn hơn các cuối tuần khác rất nhiều.
Nếu như vào lễ quốc khánh thì không phải lưu lượng khách sẽ trở nên càng nhiều sao?
Bạch Vi tràn đầy phấn khởi về nhà, muốn chia sẻ tin tức tốt đẹp này cho Lục Tư Đình.
Nhưng mà, vừa đẩy cửa ra, trong phòng lại đen kịt một màu.
Bạch Vi sửng sốt một chút, lục lọi mở đèn lên, trong phòng vắng tanh, không có ai.
Lục Tư Đình đi đâu rồi?
Nếu là bình thường thì Lục Tư Đình hẳn là phải ở nhà vào thời điểm này thì mới đúng.
Mở tiệm đã hơn một tháng, lần nào Bạch Vi về nhà thì cũng Lục Tu Đình không phải ở cửa khu nhà chờ thì cũng đang ở trong nhà nấu cơm chờ mình.
Chưa từng có một lần Bạch Vi ve nhà mà không nhìn thấy Lục Tư Đình.
Vậy thì anh đi nơi nào rồi?
Bạch Vi lên lầu nhìn một chút, phát hiện cũng không có người.
Chẳng lẽ, anh còn ở trong bộ đội?
Cũng không phải là không thể.
Bạch Vi vẫn cảm thấy có chút không đúng, thế là chuẩn bị xuống lầu.
Sau này vẫn tốt hơn, ai ai cũng có điện thoại, nếu có chuyện gì hoặc muốn tìm người nào thì chỉ cần một cuộc điện thoại là được.
Bạch Vi vừa nghĩ vừa đi, lúc xuống lầu thì ánh mắt nhìn vào phòng khách, lúc này mới phát hiện trên mặt bàn để một tờ giấy.
Tờ giấu màu trắng ở dưới ngọn đèn có chút ô màu, trên trang giấy sạch sẽ, có mấy dòng chữ.
"Vị Vi, ông nội đột nhiên bị bệnh nặng, anh đến bệnh viện một chuyến, nếu như anh về trễ thì em cứ đến nhà ăn, hoặc ra bên ngoài ăn cơm đi, anh sẽ cố gắng quay về sớm"
Bạch Vi cầm tờ giấy, trong lòng có chút cảm giác không ổn.
Lần trước gặp ông nội của Lục Tư Đình, mặc dù nói ông cụ bị bệnh nặng nhưng ma tỉnh thân vẫn rất tốt, hơn nữa lưng còn thẳng tắp, hoàn toàn nhìn không ra ông ấy đã là người già đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư.
Ông cụ đã làm lính cả đời, hiến tặng toàn bộ thanh xuân cho tổ quốc, tham gia nhiều chiến dịch, cũng là anh hùng ở trong lòng rất nhiều người.
Những vết thương cũ ở trên người ông cụ chính là huân chương rõ ràng nhất.
Thật ra, Bạch Vi cũng mới chỉ gặp ông cụ ba lần.