Chương 95: Bạch Vi Xuống Bếp, Lục Tư Đình Bất Ngờ, Dở Khóc Dở Cười (1)
Nếu như là mọi khi mà Bạch Vi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô nhất định sẽ bật cười, nhưng khi cô nhếch miệng, có thứ gì đó nóng hổi chảy vào miệng.
Có chút mặn, có chút đắng.
Cô sờ sờ gò má, hóa ra không biết từ lúc nào mà Bạch Vi đã khóc.
Hoàng Nguyệt Nha cũng không kiềm chế được, Bạch Vi muốn đi tìm Lục Tư Đình, nhưng cũng không thể nào đứng lên.
Cô quan sát, ở trong phòng, người người nhốn nháo, hai mắt gần như đẫm lệ không thể phân biệt rõ ai với ai.
May mắn thay, nhà họ Lục đã sớm chuẩn bị.
Không bởi vì chuyện ông cụ Lục đột nhiên hồi quang phản chiếu mà váng đầu cho rằng ông cụ Lục thực sự bình phục.
Bận rộn một đêm, tang lễ của ông cụ Lục được định vào ngày thứ ba.
Những thứ nên chuẩn bị cũng đã được chuẩn bị, ông cụ Lục được thay quần áo xong thì được vào quan tài.
Theo cửa quan tài khép lại, Bạch Vi chợt phát hiện, hai tay ông cụ Lục giống như đang nâng cái gì.
Cô lại nhìn một chút, chợt hiểu ra, đó là bức ảnh chụp chung kia.
Ông cụ Lục yêu vợ của mình như vậy, chắc hẳn là ông trời sẽ nhìn thấy những chiến công của ông cụ khi còn trẻ và cho ông cụ gặp lại vợ của mình khi lên đó.
Ông nội, ông lên đường bình an.
Trong bộ đội cũng có không ít người tới tham gia tang lễ, tất cả mọi người đều rất trang nghiêm.
Sau khi hoàn tất tang lễ, có rất nhiều người đến nói chuyện cùng người nhà họ Lục, sau đó liền lên xe riêng của mình rồi rời đi.
Bạch Vi đã không đến cửa hàng ba ngày, buổi sáng ngày thứ tư thì mới mở cửa kinh doanh.
Tất cả hàng xóm xung quanh đều đến hỏi, hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, Bạch Vi cũng chỉ dùng cớ trong nhà có việc để lấp ɭϊếʍƈ cho qua.
Sau khi kết thúc tang lễ, tất cả mọi người nhà họ Lục đều không mang khuôn mặt tươi cười, bau không khí cũng rất trầm thấp, Bạch Vi cũng thường đóng cửa sớm để về nhà cùng Lục Tư Đình.
Thỉnh thoảng Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình khó chịu thì liền muốn xuống bếp nấu ăn để tạo bất ngờ cho anh.
Đúng thật là có bất ngờ, nhưng còn vui thì chưa nói đến. Tóm lại, sau lần đó thì gương mặt của Lục TU Đình xuất hiện sự bất ngờ, dở khóc dở cười cùng với nét mặt khó mà nuốt được lần đầu tiên.
Anh nói: "Vi Vị, vẫn nên để anh làm đi."
Kết quả là Lục Tư Đình cũng có chút vui vẻ.
Thẳng đến hơn một tháng sau, với sự đồng hành của Bạch Vi, Lục Tư Đình cùng dần dần không nghĩ về chuyện này nữa, cũng đã khôi phục dáng vẻ trước kia.
Giữa tháng tám, thời tiết vô cùng nóng bức, vào lúc giữa trưa thì ngay cả chó mà cũng không muốn bước ra ngoài hai bước.
Bạch Vi mua chiếc quạt đặt ở trong cửa hàng, cô vừa cảm thấy nóng thì sẽ lập tức mở quạt, thường xuyên mở đến gần một ngày, mãi đến khi đóng cửa hàng thì mới tắt đi.
Bởi vì điều này cho nên thường có rất nhiều người muốn đến đây, việc buôn bán của cô cũng không bị ảnh hưởng mà còn hấp dẫn được nhiều khách hàng hơn.
Những loại trang sức mới được Bạch Vĩ thiết kế vào tháng trước cũng đã được bán ra để so sánh mức tiêu thụ, phát hiện là chúng được bán rất tốt.
Còn có những loại trang sức kiểu tình nhân, phần lớn là được bán nhiều vào thứ bảy hoặc cuối tuần.
Hôm nay Bạch Vi vừa mở cửa không lâu thì đã có một cặp vợ chồng tới. Người đàn ông cam túi đồ, trong tay người phụ nữ thì cầm hóa đơn, cười cười nói nói đi về phía này.
Bạch Vi xem xét, liền biết bọn họ định làm gì.
"Xin chào, tôi vừa mới mua váy ở chỗ bà chủ Bạch bên kia, tôi rất thích trâm cài ngực và dây đeo ngang bụng, nhưng mà bà chủ Bạch nói chỉ có thể đến đây mua, phải không?"
Người phụ nữ nói rất nhẹ nhàng, toàn thân để lộ ra phong thái của người tri thức, nhìn rất giống một giáo viên.
Bạch Vi cười trả lời: "Đúng vậy, dây đeo ngang bụng cùng trâm ngực ở chỗ này, cô có thể tới xem một chút."