Chương 103: Xem Nhà (1)
"Có một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở ngõ nhỏ Hoa Viên, căn nhà có hướng Nam cũng không tệ, hơn nữa cũng không cách xa cửa hàng của cháu."
Ông Lý xem đồng hồ trên cổ tay, nói: "Nhưng mà, xế chiều nay chú còn có chuyện khác, không thể dẫn cháu đi xem nhà, nếu như cháu muốn xem thì chú có thể đưa chìa khóa cho cháu."
"Được, vậy cháu tự đi xem, cảm ơn chú."
Bạch Vi vừa cười vừa nói.
Ông Lý liền tìm chìa khoá, sau đó đưa cho Bạch VỊ,
Chờ đến khi Bạch Vi quay trở lại cửa hàng thì cô nhìn thấy có một chiếc xe quen thuộc đậu ở bên đường gần cửa hàng.
Không vào cửa hàng, Bạch Vi trực tiếp lên xe Lục Tư Đình.
"Hôm nay người môi giới là ông Lý không rảnh, cho nên đã đưa cho em chìa khóa, chúng ta có thể đến đó xem một chút."
"Ở đâu?"
"Ngõ nhỏ Hoa Viên, số 147."
Cũng cách đây không xa, Lục Tư Đình lái xe nên đến ngõ nhỏ Hoa Viên rất nhanh.
Ngõ hẻm này đã tồn tại rất lâu, càng đi vào trong càng ồn ào, bên cạnh còn có rất nhiều hoa cỏ cây cối, trong đó có một gốc cây ngân hạnh rất lớn, Bạch Vi đứng dưới tàng cây ngẩng đầu, thậm chí còn không nhìn thấy đỉnh.
Nghe nói, cây này đã có lịch sử trên trăm năm, cư dân nơi này đều rất thích.
Xuống xe, lại đi đến đầu ngõ, chỉ mới đi được mấy phút mà Bạch Vi đã đổ mồ hôi.
Thời tiết này cũng quá nóng.
Bạch Vi thầm nhủ trong lòng, không ngừng lấy tay quạt gió.
Lục Tư Đình tự nhiên cũng nhìn thấy, thế là lôi kéo Bạch Vi đến chỗ bán nước chè ở đầu ngõ ngồi.
"Thời tiết hơi nóng, chúng ta uống chút nước chè rồi đi."
Thời tiết này quả thật có chút nóng.
Bạch Vi liền ngồi xuống.
Bên trong chỗ bán nước chè có ba chiếc bàn lớn cùng mấy chiếc ghế, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình ngồi vào chiếc bàn chưa có ai ngồi.
Vào buổi trưa nắng, ít người cũng là chuyện bình thường.
Hai người uống cốc nước chè mát lạnh, sau đó mới đi vào trong ngõ nhỏ Hoa Viên.
Trong lúc tìm bảng số nhà, Lục Tư Đình bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, thuận miệng hỏi: "Không phải chúng ta đang ở trong đại viện quân đội rất tốt sao, tại sao em lại muốn mua nhà?"
Gần như hôm nào hai người cũng nói chuyện phiếm trước khi đi ngủ, trước ngày hôm qua, Bạch Vi chưa bao giờ để lộ ra ý định muốn mua nhà của mình, vậy thì tại sao đột nhiên cô lại muốn mua nhà?
Lục Tư Đình tin Bạch Vi, cho nên cũng tin quyết định của cô, bây giờ hỏi cũng chỉ vì có chút hiếu kỳ.
Nếu như đến lúc đó hai người thật sự dời ra ngoài ở thì rất có thể là Lục Tư Đình không thể về nhà mỗi ngày.
Bạch Vi đột nhiên hỏi: "Anh không cảm thấy trong mấy năm này, giá tiền vẫn đang tăng lên sao?”
Trước đó, dùng một tệ cũng có thể mua được hai cân bột mì trắng mịn, năm cân mì sợi, và đủ loại gia vị khác nhau.
Bây giờ sức mua của một tệ cũng chỉ bằng 3⁄4 lúc trước.
Nhưng mà, bất tri bất giác, đúng là giá hàng hóa đang lặng lẽ tăng lên.
Giá hàng tăng lên nhưng mà tiền lương lại không tăng lên bao nhiêu, tiền đang không ngừng bị giảm giá trị.
Lục Tư Đình là người thông minh, không cần Bạch Vi nói thêm cái gì thì anh cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Bạch Vi sau câu nói này. Giữa trưa, có rất nhiêu trẻ con đùa nghịch ở ven đường, người lớn thì đi làm, hoặc là ở trong nhà, ở dưới bóng cây hóng mát, cho nên cũng không có ai chú ý đến bọn họ.
Bạch Vi liền giải thích: "Tiền đặt ở trong tay thì sẽ giảm giá trị liên tục, có thể là mấy nghìn tệ sẽ rất có giá trị vào lúc này, có thể mua được một bộ nhà không tệ, nhưng mà vào mấy chục năm sau này, mấy nghìn tệ chỉ mua được một bữa cơm thì sao?"
"Nếu trong tay chúng ta có tiền thì nên dùng tiền mua ít đồ, nếu như giữ những món đồ như vậy ở trong tay thì chúng sẽ không giảm giá trị theo tiền, mà thậm chí còn sẽ tăng giá trị khi giá hàng hóa tăng lên, như vậy thì số tiền này mới có ý nghĩa."