Chương 105: Hormone Giống Đực Đập Vào Mặt (1)
Tầng lầu không cao cũng không thấp, Bạch Vi cảm thấy cũng ổn.
Hai người lên lầu, mở cửa, căn phòng sáng trưng.
Đây là một căn phòng thông thường có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Phòng ngủ chính hơi lớn một chút, còn có một chiếc ban công, phòng ngủ phụ hơi nhỏ hơn, nhưng mà nếu chỉ đặt giường và tủ thì không thành vấn đề.
Phòng khách phòng vệ sinh đều rất lớn, cạnh ban công là phòng bếp.
Bạch Vi cùng Lục Tư Đình xem bốn phía, gian phòng tương đối trống trải, không có gì cả, nhưng mà nhìn sạch sẽ, có lễ là do tuần nào cũng có người đến quét dọn.
Cơ bản là chưa được trang trí gì, chỉ quét sơn trắng, nhưng mà như vậy cũng tốt, giúp người mua nhà có thể dễ dàng tự trang trí.
Lục Tư Đình đi tới hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy rất tốt, nếu sau này bán đi thì cũng có thể để cho người mua tự chỉnh sửa."
Bạch Vĩ hài lòng nhất ở điểm này.
Thẩm mỹ của thời đại này rất khác với thời đại sau này, trước khi kết hôn, khi Bạch Vi còn ở nhà cùng ba mẹ, cô cũng đã tự chỉnh sửa phòng của mình một lần.
Nếu là phòng của mình thì đương nhiên là mình phải tự thiết kế.
Bạch Vi rất thích bộ phòng này, trong lòng Lục Tư Đình cũng rất hài lòng, nhưng mà vẫn muốn lấy ý kiến của Bạch Vi làm chuẩn.
Cô gật đầu, vậy thì có thể chuẩn bị tìm chủ nhà nói một chút về giá tiền.
"Chúng ta đi thôi, hôm nay còn chưa có thời gian phù hợp, hai ngày nữa mà rảnh thì chúng ta sẽ nhờ ông Lý hẹn chủ nhà một chút, hay là, chúng ta sẽ dò xét ông Lý trước, xem căn phòng này có giá bao nhiêu."
"Được."
Bạch Vi rất thích dáng vẻ sắp xếp tốt mọi chuyện của Lục Tư Đình.
Khoảng thời gian hai người đi ra ngoài không ngắn, Lục Tư Đình lái xe, đi đến nhà ông Lý.
Nhưng mà giống như ông ấy nói, chiều có chuyện cho nên bây giờ không có ở nhà, Bạch Vi không thể làm gì khác hơn là cầm chìa khóa trước.
Lúc trở lại trong tiệm đã hơn năm giờ, Bạch Vi để mẹ mình về nhà, bản thân và Lục Tư Đình ở lại trong tiệm.
Bởi vì trong tiệm không có nhiều khách cho nên Bạch Vi nhanh chóng thu dọn một chút, chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Kể từ Quốc Khánh đến nay, hai người bận túi bụi vì chuyện của cửa hàng, đã không ra ngoài ăn cơm đi dạo phố rất lâu rồi.
Mấy ngày nay, thu nhập của ngày nào cũng không được cao lắm, thời điểm thấp nhất chỉ có ba tệ, thời điểm cao nhất chính là bảy, tám tệ.
Đúng lúc hôm nay không đông khách, Bạch Vi trực tiếp đóng cửa tiệm sớm.
Chuyện ăn cơm vẫn luôn do Lục Tư Đình sắp xếp quyết định, bởi vì cơ bản là Bạch Vi không kén chọn, nếu như ăn ngon thì cô nhất định sẽ ăn không ít.
Hôm nay hai người đi ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân, món ăn Quảng Đông làm rất ngon, Lục Tư Đình cũng chỉ nghe người khác nói ở căn tin cho nên lúc này mới dẫn theo Bạch Vi tới nếm thử.
Heo nướng sốt mật ong, súp tôm hùm đút lò, ngỗng quay giòn, bánh thịt hấp, cơm niêu, còn có canh đậu hũ đầu cá.
Một bàn lớn tràn đầy đồ ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, vậy mà cũng ăn sạch sẽ.
Không biết nói đến cái gì, Bạch Vi cười không dừng được, cuối cùng còn cảm thấy bụng có chút trướng cho nên muốn đi nhà cầu.
Hai phút sau, Bạch Vi trở về, vừa vào cửa lại nhìn thấy một bó hoa hồng lớn. Bạch Vi sửng sốt một chút.
Không phải cô chỉ mới đi ra ngoài có hai phút thôi sao, Lục Tư Đình lấy ra nhiều hoa hồng như vậy từ chỗ nào?
Lục Tư Đình cười nhẹ, nói: "Vi Vi, tặng cho em."
Ngồi trên xe, Bạch Vi đếm thử, trong bó hoa này có tất cả là 78 bông hoa.
Đóa hoa nào cũng rất tươi, phía trên còn có chút sương, giống như vừa mới được hái xuống.
Giống như mỗi lần ăn cơm, Lục Tư Đình đều biết dùng đủ loại phương thức để tặng cô hoa.
Có khi không biết là mua từ lúc nào mà đột nhiên có thể lấy ra làm cho cô vừa bất ngờ vừa vui.