Chương 31: Có thoái thác hay không
Gã sai vặt vừa nghe, hơi khó xử, “Nhưng Vương gia nói, hôm nay phải được thấy.” Trước khi đến Mộ Dung phủ, Thụy Vương gia đã cố ý đặc biệt dặn dò, nhất định phải lấy được đồ, nếu như lấy không được thì uy hϊế͙p͙ Mộ Dung Thập Thất. Giờ đây hắn do dự, có nên y theo lời Vương gia phân phó, uy hϊế͙p͙ nàng hay không?
Thập Thất khẽ nhíu mày, MNN! Độc Cô Ngạo Thiên thật đúng là cấp mũi lên mặt* (*được đằng chân lên đằng đầu)! Nay quyền chủ động nằm trong tay nàng, nàng muốn chơi thì chơi, hắn còn dám làm ra vẻ cường ngạnh! Tuy thế nhưng nét mặt Thập Thất không có một tia phẫn sắc, mà lộ ra vẻ khó xử, “Bản tiểu thư bị thương tổn hại đến tim phổi, khó có thể xuống giường, ngươi nói ta có thể giao ra thứ Vương gia mà muốn sao? Đợi sau khi ta có thể xuống giường, nhất định hoàn thành hứa hẹn, đồng thời cũng hy vọng ngươi chuyển cáo Thụy Vương gia, hy vọng ngài ấy cũng tuân thủ hứa hẹn, lấy ta làm sườn phi.”
“Điều nay…” Gã sai vặt càng thêm khó xử, trên đường hắn đến Mộ Dung phủ chợt nghe người ta nghị luận, nói là nàng gặp phải cướp bóc, bị thương, nằm trên giường hai ngày chưa từng xuống giường, thế nhưng bây giờ nàng còn nói muốn làm sườn phi? Vương gia thực sự đáp ứng nàng rồi sao? Có thể sao? Suy nghĩ rơi vào đường cùng, hắn lưỡng lự chốc lát, rồi cảm thấy vẫn là nên trở về.
Đợi sau khi gã sai vặt rời khỏi, Cẩm Sắc lập tức tiến vào phòng, trưng ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Sao tiểu thư không theo hắn quay về Thụy vương phủ?” Mấy ngày này đi theo bên người tiểu thư, tiểu thư thay đổi tuy rằng làm cho nàng kinh ngạc, nhưng mà nàng cũng loáng thoáng hiểu được, tiểu thư thay đổi là đúng, nếu không thay đổi, sẽ bị người ta ức hϊế͙p͙. Nhưng bây giờ, Thụy Vương gia rõ ràng có tình ý với tiểu thư, vì sao tiểu thư còn muốn từ chối chứ?
Thập Thất mỉm cười, trong đôi mắt nheo lại chứa đựng hàn quang, cất tiếng nói băng lãnh khiếp người: “Cẩm Sắc, còn nhớ điều ta từng nói với em chứ? Muốn không bị thương tổn, điều đầu tiên phải học chính là ngụy trang và gian trá. Mà nay, tất cả tâm tư của em đều hiện lên trên mặt, thì điều đó đã cho người khác có cơ hội hại em. Cho dù em rất đơn thuần, thế nhưng thực sự em cho rằng ta quay về Thụy vương phủ là lựa chọn đúng đắn nhất sao? Nếu như em cứ tiếp tục đơn thuần vô tri như thế, cuối cùng em sẽ chỉ hại chính em mà thôi.”
Thân hình Cẩm Sắc nhất thời run lên, tiểu thư nói rất đúng, nàng thực ngây thơ, thế nhưng nàng tuyệt đối không ngốc, những điều từng trải qua, nàng không phải không rõ, chỉ là đều bị nàng lẩn tránh!
“Tiểu thư, Cẩm Sắc…” Cẩm Sắc do dự mà mở miệng, cũng không biết nên nói cái gì.
“Không có việc gì thì đi bảo đầu bếp ca ca hầm canh bổ não cho em đi.” Thập Thất thở dài, vốn định tiếp tục lên lớp nàng ấy, nhưng nhìn bộ dáng nàng ấy lã chã chực khóc, tâm vẫn là có chút không đành lòng, ai biểu nàng sợ nhất chính là nước mắt làm chi! Nàng nghĩ, kiếp trước của nàng khẳng định là một nam nhân thương hương tiếc ngọc.
Cẩm Sắc đầu tiên là khó hiểu, há miệng thở dốc, lại gật đầu, “Chỉ là, tiểu thư có thể bảo đầu bếp ca ca thêm chút muối vào canh của Cẩm Sắc được không? Bằng không nó rất nhạt nhẽo…”
Khóe miệng Thập Thất run rẩy, nàng cảm thấy có vô số con quạ đen bay ngang qua đầu, lại câm nín một lần nữa…
Trong thư phòng, lúc Mộ Dung Phong biết được Độc Cô Ngạo Thiên phái người tới đón Thập Thất, ông vạn phần khẩn trương, ông là nam nhân, đương nhiên hiểu được Độc Cô Ngạo Thiên nghĩ như thế nào. Nếu hắn đã đuổi Thập Thất ra phủ, nay lại đón con bé hồi phủ, điều này sao có thể!
Hắn ta nhất định có một mục đích nào đó, muốn lợi dụng Thập Thất. Đã như vậy, ông nhất định phải ngăn cản, ngay lúc ông đi ra thư phòng định đi ngăn cản Thập Thất, thì hạ nhân báo lại, Thập Thất vẫn chưa ra phủ.
Nghe thế ông liền yên tâm, thế nhưng, ông lại nghĩ tới buổi tối hôm đó, lời nói ngoài dự kiến mà ông nghe được kia, Thập Thất dường như khang khác …
Những tình huống mà con gái nói, ông cũng đã nghĩ qua. Thế nhưng, năm năm đã qua, ông không có chỗ cho sự hối hận. Càng không thể đổi ý, cho nên, ông chỉ có thể lựa chọn, cho dù lúc thất bại, ông cũng có thể bảo trụ mạng sống của con gái và Uyển Nhi.
Song, điều bây giờ ông cần biết, đó chính là, rốt cuộc Độc Cô Ngạo Thiên có mục đích gì? Ông tuyệt đối không tin, đám người Độc Cô Ngạo Thiên đã phát hiện bí mật của ông, vậy rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn vũ nhục phá hủy cuộc sống mới bắt đầu của Thập Thất?
Nghĩ đến đó, mặt Mộ Dung Phong lộ vẻ tức giận, Thập Thất là tâm can bảo bối của ông, sao có thể bị người vũ nhục!
Nhưng ông lại có chút bất đắc dĩ, cho dù ông thăng quan thì đó chẳng qua chỉ là chức quan ngũ phẩm, vẫn không có quyền lợi như trước…
Thụy vương phủ
Gã sai vặt sau khi trở lại vương phủ, liền lập tức đem tình hình nói hết với Độc Cô Ngạo Thiên, cũng đem tình hình thương thế của Thập Thất nói rõ.
Độc Cô Ngạo Thiên vừa nghe, tức giận không thôi, tuy rằng biết đây không phải là Thập Thất viện cớ từ chối, thế nhưng xác thực khiến hắn thất vọng vô cùng! Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ lấy được chứng cứ, sau đó hắn thừa dịp ban đêm vào cung, đem chứng cứ giao vào tay Hiên Viên Hạo, không ngờ lại nhận được đáp án như thế này! Nàng bị cướp lúc nào không bị, lại cố tình vào ngay lúc này?
“Biết thương thế của nàng chứ? Bao lâu mới có thể khỏi?”
Gã sai vặt lắc lắc đầu, “Tiểu nhân cũng không xác định được, xem dáng vẻ của Mộ Dung tiểu thư, đích thực thương thế rất nghiêm trọng, hơn nữa mọi người trong Mộ Dung phủ nói Mộ Dung tiểu thư nằm ở trên giường hai ngày. Song Mộ Dung tiểu thư nói, chỉ cần nàng có thể xuống giường, sẽ nhất định hoàn thành hứa hẹn. Rồi lại nói bảo Vương gia lấy nàng làm sườn phi.”
Độc Cô Ngạo Thiên nhíu nhíu mày, nàng còn tưởng thật sao! Chỉ là, hắn thật không mong muốn ở thời điểm này phát sinh sự tình gì, nay chỉ có thể đợi, “Ngươi đi xuống đi.” Phất phất tay, ý bảo gã sai vặt đi xuống.
Bên ngoài phòng, Trình Tuyết Nhi tuyệt sắc khuynh thành mặc trang phục bạch sắc nghênh diện bước tới, sau khi thấy gã sai vặt, Trình Tuyết Nhi dịu dàng hỏi: “Nghe nói hôm nay Vương gia phái ngươi đi Mộ Dung phủ? Là bảo ngươi đón Mộ Dung Thập Thất hồi phủ sao?”
Gã sai vặt không có suy nghĩ nhiều, nhìn thấy người hỏi là nữ chủ nhân Thụy vương phủ, liền gật đầu cung kính trả lời: “Vâng, Vương gia phân phó tiểu nhân đi đón Mộ Dung tiểu thư.” Lúc đó Thụy Vương gia quả thực là phân phó như thế, Mộ Dung Thập Thất không giao ra đồ vật thì trước hết đón nàng hồi phủ.
Trình Tuyết Nhi vừa nghe, cắn cắn răng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, làm cho gã sai vặt cảm thấy như bị gai đâm, rùng cả mình nhảy bẫng lên. Sao hắn cảm thấy ánh mắt của Vương phi như là muốn giết người vậy?
Ý thức được điểm ấy, gã sai vặt thông minh lập tức hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Tỳ nữ Lâm Nhi đi ở phía sau Trình Tuyết Nhi thấy thế, vội vàng tiến lên kề tai nàng nói nhỏ: “Tiểu thư, tuyệt đối không thể để Mộ Dung Thập Thất trở lại vương phủ, hiện nay Vương gia dường như đối với Mộ Dung Thập Thất có tâm ý, nếu để nàng hồi phủ, nhất định sẽ cùng tiểu thư tranh giành tình cảm.”
Nghe vậy, khuôn mặt Trình Tuyết Nhi tuy rằng yên lặng, thế nhưng trong mắt lại khó nén vẻ ác độc, nàng siết chặt hai tay, lạnh giọng nói: “Bằng vào nàng ta mà cũng dám cùng ta tranh giành tình cảm ư? Nực cười. Song, điều bây giờ ta cảm thấy hứng thú nhất chính là, nàng ta đã dùng yêu pháp gì quyến rũ Vương gia?”
“Cái này Lâm Nhi vẫn chưa dọ thám được, nhưng mà, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là nàng ta không biết xấu hổ bám theo Vương gia.” Hai mắt Lâm Nhi nheo lại, lên tiếng nói.
Trình Tuyết Nhi gật gật đầu, cũng hiểu được nàng nói có chút hợp lý. Trong đôi mắt xinh đẹp dấy lên ngọn lửa ghen ghét, “Không được, ta tuyệt đối không thể để nàng trở thành uy hϊế͙p͙ của ta. Nếu không thể khiến sát thủ giết nàng, vậy thì, thì mượn tay người khác giết nàng đi!”
“Tiểu thư muốn làm như thế nào?” Lâm Nhi cúi người đi tới, nghe Trình Tuyết Nhi phân phó.
“Như thế này…” Trình Tuyết Nhi vừa cười nham hiểm, vừa nói ra kế hoạch âm hiểm độc ác của nàng.
Lúc này, hai người hoàn toàn không biết, các nàng cũng đã vinh dự được liệt vào hàng ngũ trả thù của Thập Thất.