Chương 29: Khổ luyện đao công
Chu đầu bếp nhìn nét mặt tươi cười của Ninh Tịch, ngẫm nghĩ một lát liền nói:’’Ngày đầu tiên của cháu, trước hết hãy theo tiểu Tứ cùng nhau làm việc đi’’.
Đao công cơ bản có thể chia ra thành thái sợi, cắt nhỏ, cắt miếng, thái đinh và cắt thành khối. Trong chuyện này, thái sợi là khó khăn nhất, cắt miếng thì đơn giản hơn chút ít.
*Chú thích*: cái từ thái đinh này mình không tr.a được, có thể là do mình mới tập edit lần đầu nên không biết chỗ tr.a thích hợp, bạn nào biết thì giải thích cho mình với nhé.
Tiểu Tứ là học đồ năm đầu tiên, luyện đao công nhiều nhất là cắt miếng. Ninh Tịch đi theo tiểu Tứ cùng nhau luyện, cũng sẽ nhẹ nhàng hơn chút ít.
Ninh Tịch là người thông tuệ, lập tức hiểu ý Chu đầu bếp, vội vàng nói lời cảm ơn:’’Đa tạ Chu bá bá chiếu cố’’.
Đối với một tiểu cô nương thông minh lanh lợi miệng lại ngọt ngào như vậy, Chu đầu bếp liền hết sức yêu thích, cười hơ hớ gật đầu:’’Làm việc thật tốt, có cái gì không hiểu thì tới hỏi ta’’.
Lời vừa thốt ra liền rước lấy ánh mắt hâm mộ của đám Hồ Thanh.
Chu đầu bếp làm đến đầu bếp cấp bậc này, đến một tửu lâu nổi tiếng nào cũng sẽ là đầu bếp chính đương nhiên sẽ có bản lãnh ẩn dấu của chính mình. Cho dù là đối với đồ đệ của mình cũng không cam lòng chỉ dạy tất cả. Đối với học trò của người khác dĩ nhiên là càng keo kiệt.
Mấy người bọn họ ở đây thời gian dài có ngắn có, đối với tính tình của vị Chu đầu bếp này cũng hiểu rõ một chút. Chớ nhìn hắn ngày thường cười tủm tỉm rất hòa khí, thế nhưng đối với thủ nghệ của mình lại rất coi trọng, chưa bao giờ chịu chỉ điểm người nào thêm một chút…
Không nghĩ tới, Chu đầu bếp đối với Ninh Tịch lại có vài phần xem trọng…
Ninh Tịch cười gật đầu đáp ứng, sau đó nghiêm trang nói:’’Tiểu Tứ ca ca, bây giờ chúng ta bắt đầu đi’’.
Tiểu Tứ vui tươi hớn hở gật đầu, Vương Hỉ đứng một bên ghen ghét trừng tiểu Tứ. Hồ Thanh cùng tiểu Thuận đỡ hơn một chút nhưng cũng nhịn không được liên tiếp nhìn qua bên này.
Thái Bạch lâu làm ăn vô cùng tốt, mỗi ngày có không ít khách nhân lui tới. Bởi vậy, trong phòng bếp lớn mỗi ngày đều phải xử lí rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Rau xanh, củ quả các loại đã rửa sạch chờ được xử lý chất đống trong vài bồn.
Tay chân tiểu Tứ rất lưu loát, mang một bồn ớt chuông đi đến, lấy một quả đặt trên tấm thớt keng keng thùng thùng cắt ra.
Ninh Tịch có học có dạng, cũng đi theo bận rộn lên. Đầu tiên là sơ chế: cắt bỏ đầu và đuôi, sau đó rạch một đường rồi bỏ phần hạt bên trong, lại cắt thành các phiến nhỏ khoảng một tấc vuông (hơn 3 cm), nói thì nghe rất đơn giản, bất quá chân chính thực hiện mới thấy được là không dễ dàng.
Chỉ nói riêng việc sơ chế thôi đã là một công việc rất phí tâm tư. Khi cắt bỏ phần hạt bên trong, một tay đè nặng, tay kia nắm dao lượn sát phía trong thịt quả. Lực tay hơi mạnh một chút đã làm ớt chuông bị tước mất một mảnh. Về phần cắt miếng cũng không phải quá khó, mấu chốt là lớn nhỏ phải đồng đều giống nhau. Này đã có thể thực khó khăn.
Ninh Tịch hết sức chăm chú, trong thời gian uống một chung trà đã thành công cắt mười quả ớt chuông. Còn chưa kịp đắc ý, liền nghe tiểu Tứ buồn cười nói:’’Tịch muội tử, nếu là theo tốc độ này của muội thì đến trưa cũng không cắt xong bồn ớt này được.’’
Ninh Tịch nhìn bồn ớt chuông đầy đã được cắt hoàn chỉnh của tiểu Tứ, nhìn lại trong chậu của chính mình chỉ có rải rác vài phiến ớt có thể đếm được lập tức xấu hổ, đẩy nhanh tốc độ.
Động tác ngược lại rất nhanh, nhưng món ăn đã cắt ra ngoài có phiến khá to lại có phiến hơi nhỏ, không đồng đều nhau lắm.
Tiểu Tứ ngược lại không có giễu cợt, cười an ủi:’’Đao công này không phải ngày một ngày hai có thể luyện được, ta luyện chừng một năm mới có tốc độ như vậy, Tịch muội tử thông minh như vậy, rất nhanh sẽ mạnh hơn ta’’.
Ninh Tịch cười gật đầu, âm thầm lưu ý thủ pháp cầm đao, vận đao của tiểu Tứ, thêm chút cải tiến quả nhiên có tiến bộ.
Bất quá công việc trong phòng bếp quá nhiều. Cắt hết một chậu ớt chuông lại có một bồn rau xanh được đưa lên, sau đó là nấm mèo, vài loại nấm, vv…
Ninh Tịch lúc mới bắt đầu thì hứng thú dạt dào, càng về sau tay chân càng bủn rủn, trán ướt mồ hôi, hai mắt choáng váng. Rốt cục cũng cảm nhận được một chút vất vả khi làm đầu bếp.
Nhìn qua những người khác, tiểu Tứ hiển nhiên cũng mệt mỏi, động tác chậm lại không ít. Ngược lại Vương Hỉ đối diện vẫn vung đao như gió, động tác gọn gàng linh hoạt, củ cải trong tay lập tức biến thành từng khối từng khối.
Ninh Tịch nhịn không được khen một câu:’’Đao công của Vương đại ca đúng là lợi hại’’.
Vương Hỉ thình lình được khen một câu lập tức mặt mày hớn hở, lại tỏ ra khiêm tốn:’’Đâu có đâu có, so với Hồ Thanh còn kém xa’’.
Ninh Tịch tự nhiên nhìn Hồ Thanh một cái
Hồ Thanh từ năm mười tuổi đã bắt đầu làm học đồ, đến nay đã hơn sáu năm, đao công đã sớm thuần thục. Đao trong tay không ngừng rơi xuống, sợi khoai tây được cắt ra mảnh như sở tóc.
Ninh Tịch sợ hãi không thôi:’’Mỗi người các huynh đều thật lợi hại.’’
Hồ Thanh ngẩng đầu cười cười:’’Cái này không có gì, chỉ cần chịu khổ công luyện nhiều, ai cũng có thể luyện tốt. Tịch muội tử mới thật lợi hại, bất kể là món ăn gì chỉ cần nếm một lần là có thể biết được nguyên liệu nấu ăn, còn có thể nói ra ưu khuyết điểm, đây cũng không phải cứ khổ luyện là có thể học được.’’ Ninh Tịch ngày đó đại triển thần uy, mọi người đều xem tại đáy mắt.
Ninh Tịch đối vói Hồ Thanh không có nhiều hảo cảm, thế nhưng mấy câu nói vừa rồi của hắn nghe thật sự vô cùng lọt tai, không khỏi ngọt ngào cười:’’Hồ đại ca khen ta như vậy, muội không dám nhận đâu’’.
Nụ cười ngọt ngào kia lập tức thắp sang cả phòng bếp, Vương Hỉ ở đối diện ngẩn ngơ, động tác không tự giác chậm lại, sau đó…
""A’’ tiếng hét thảm vang dội cả phòng bếp.
Các đầu bếp đang bề bộn chỉ liếc một cái, liền tự nghiêng đầu qua đi.
Cắt thức ăn trúng tay mà thôi, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
Ninh Tịch lại bị dọa sợ hết hồn, vội vàng hỏi:’’Vương đại ca huynh có sao không? Mau duỗi tay ra muội nhìn chút’’.
Vương Hỉ chỉ cảm thấy mất mặt cực kỳ, làm sao chịu đưa tay:’’Không có việc gì, không có việc gì…’’
""Đúng vậy hắn không có việc gì’’. Hồ Thanh nhếch miệng cười một tiếng không chút khách khí nói:’’Nhiều nhất chỉ là thất thần lúc làm việc cắt trúng ngón tay thôi, hắn da dày thịt béo, chảy ít máu không coi vào đâu. Tịch muội tử đừng lo lắng’’.
Vương Hỉ thẹn quá hóa giận trùng Hồ Thanh một cái, hét một tiếng:’’Hồ Thanh’’, cơ hồ mọi người đều có thể nghe thấy.
Hồ Thanh cúi đầu buồn cười, thức thời ngậm miệng. Vương Hỉ vô cùng dễ nổi nóng, nói thêm cái gì nữa sẽ động thủ đánh người.
Ninh Tịch suy nghĩ một chút, nói ra:’’Vương đại ca, trước tiên huynh hãy dùng nước rửa vết thương rồi đem ngón tay băng bó một chút, việc còn dư lại muội sẽ làm giúp huynh’’.
Trong lòng Vương Hỉ vui muốn ch.ết nhưng miệng lại từ chối:’’Như vậy sao được, ta chẳng qua là bị một điểm thương tổn nhỏ…’’
‘’Dù sao thì cũng phải cầm máu trước cái đã rồi mới quay lại làm việc” Ninh Tịch kiên trì:’’Hay là huynh tìm vải đến bao lại một chút đi’’.
Vương Hỉ lúc này mới đáp ứng, đi ra ngoài rửa vết thương, băng bó.
Ninh Tịch đứng ở vị trí của Vương Hỉ, bắt đầu cắt củ cải khối. Tốc độ xa xa không kịp Vương Hỉ, bất quá kích cỡ lại đồng đều phù hợp yêu cầu.
Chu đầu bếp đi một vòng, gặp Ninh Tịch làm việc kỹ lưỡng cẩn thận bài bản, trong lòng cực kỳ hài lòng, dụng tâm khen Ninh Tịch vài câu.
Ninh Tịch bận rộn nửa ngày, cánh tay đều sắp không thể giơ lên, hai chân bủn rủn vô lực, ngay cả cười cũng không có sức.