Chương 4: Gặp gỡ trong quá khứ (1)

Trong vài giây ngắn ngủi, luồng sáng dịu đi, Lâm Tử Mạch dần dần mở mắt ra.


Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy vẫn là đôi mắt màu xanh da trời của Tiểu Cáp, đôi mắt của nó lúc nào cũng trong veo, nhưng dường như nhìn không thấy đáy, chính điều ấy khiến cho người khác không thể không nhìn chăm chú như muốn kiếm tìm một điều gì đó trong cái màu xanh biêng biếc ấy.


Chớp mắt vài cái, Lâm Tử Mạch thôi không nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tiểu Cáp nữa, cô ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Thành đang đứng.
Không đúng!


Lâm Tử Mạch không dám tin vào điều đó, liền để ánh mắt của mình thêm một lần nữa rơi xuống người Tiểu Cáp! Đầu của chú cún Tiểu Cáp này đã cao đến eo của cô rồi cơ mà, tại sao bỗng nhiên giờ lại biến thành nhỏ xíu như thế này, đôi chân còn không dài bằng lòng bàn tay cô?


Cô dụi dụi mắt, lại nhìn về hướng bên hồ, không còn thấy bóng dáng của Âu Dương Thành và Trình Tử nữa?


Nhưng bốn phía xung quanh, rõ ràng là chẳng có chút gì thay đổi: Cô vẫn ngồi xổm ở trên con đường đó, hồ Huyền Vũ vẫn là hồ Huyền Vũ, liễu bên hồ vẫn y nguyên như vậy, và cả cây thường xuân nữa, chúng vẫn leo bám đầy trên tường Minh Thành, chỉ có những chiếc ghế ngồi ven hồ, hình như trước đây chúng không cũ kỹ đến như vậy.


available on google playdownload on app store


Lâm Tử Mạch đứng dậy, đột nhiên không biết nên đi về đâu?
“Gâu!” Tiểu Cáp kêu lên một tiếng, tiếng kêu trẻ con của nó thật non nớt, nghe ra tiếng kêu ấy còn như có vẻ làm nũng nữa.


Lâm Tử Mạch cúi đầu nhìn Tiểu Cáp, nó dụi dụi đầu vào chân cô, sau đó lại cúi đầu xuống cắn sợi dây xăng-đan màu trắng của cô, giống như sợ cô bỏ nó mà đi.
Lâm Tử Mạch lại ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nó, rồi ôm nó vào lòng.


Thân hình của chú Tiểu Cáp phiên bản thu nhỏ này rất nhỏ, nhưng nó lại phải đeo cái vòng cổ giống y hệt cái vòng cổ mà Tiểu Cáp của Âu Dương Thành vẫn đeo, chỉ có điều nếu không có sợi dây dài thì không thể dắt được nó, Lâm Tử Mạch liền ôm nó vào trong lòng.


Rồi sau đó thì sao? Nên làm cái gì bây giờ?
Cô bước vô định về phía trước.


Nhìn về phía chân trời xa xa, mặt trời đã sắp khuất hẳn, nhưng đám mây ngưng lại ở trên đỉnh ngọn tháp mà cô luôn chú ý từ nãy vẫn đứng yên ở đó, khiến cô có chút mê hoặc không thể lý giải nổi.


Có lẽ vừa rồi nhìn thấy hình ảnh Âu Dương Thành và Trình Tử chỉ là do cô tưởng tượng, còn chú chó nhỏ đáng thương này chẳng qua là bị người ta bỏ rơi mà thôi?


Nghĩ đến đây, cô liền bước chậm lại, một tay bế chú chó nhỏ Tiểu Cáp, còn tay kia lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn phím “1”. Cô cần chứng thực lại sự việc.
“Xin chào, ai vậy?” giọng nói lạnh nhạt của Âu Dương Thành từ đầu bên kia truyền đến, Lâm Tử Mạch sững người.


Không thể như thế được. Tử Mạch đã cài tiếng chuông riêng cho số điện thoại của cô trên điện thoại của Âu Dương Thành, kể cả không để chuông, thì trên màn hình cũng hiển thị tên người gọi đến, sao anh lại hỏi cô là ai?


“A lô, xin hỏi ai đấy ?” - Âu Dương Thành hỏi lại một lần nữa, giọng nói từ điện thoại truyền đến dường như có chút bực bội.
Lâm Tử Mạch lí nhí đáp: “Là em...” cô thấy có gì đó khác thường, nhưng lại không nói ra được đó là điều gì.


“Em là ai?” Âu Dương Thành hình như đã bực thật sự, e rằng nếu cô không trả lời cho rõ ràng, anh sẽ cúp máy.
Anh ấy lẽ nào lại không nhận ra giọng nói của mình? Lâm Tử Mạch thầm nghĩ. Rồi cô khe khẽ thở dài, trả lời: “Là em, em là...” câu trả lời bỗng nhiên im bặt.


Trước mặt có một người đang đi đến, vừa đi vừa nghe điện thoại, người đó chẳng phải là Âu Dương Thành sao?


Chủ động ngắt điện thoại, Lâm Tử Mạch thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là do cô quá để ý, nên mới sinh ra những ảo giác như vậy. Âu Dương Thành đi về phía cô, hẳn là sẽ nhìn thấy cô thôi.


Lâm Tử Mạch mỉm cười vui vẻ, bước lên vẫy vẫy tay với Âu Dương Thành, nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì. Lúc này Tử Mạch mới phát hiện ra có điều gì đó không bình thường, bất giác cô dừng bước lại, kinh ngạc nhìn Âu Dương Thành. Anh vẫn cầm điện thoại, hỏi thêm một tiếng rồi mới ngắt; Rõ ràng anh phải nhìn thấy cô chỉ cách anh có vài mét thôi chứ, sao lại giống như anh chẳng nhìn thấy gì vậy, gương mặt anh vẫn chẳng có chút biểu cảm nào tiếp tục bước về phía trước; Đến chỗ khúc quanh vốn nên rẽ trái, anh lại cứ thế đi thẳng, đi thẳng đến giữa đường, anh mới dường như nghĩ ra điều gì, liền dừng lại ở đó.


Hình như anh ấy đang do dự, không biết nên đi về bên trái hay đi về bên phải?
Lâm Tử Mạch nhìn thấy anh đang đứng ở giữa đường do dự, cách phía trước mặt mình chỉ hai mét, thì không khỏi kinh ngạc mãi. Ánh mắt anh dường như rất dại, không tập trung nhìn về phía trước.


“Bíp...” một tiếng còi xe vang lên, một chiếc xe buýt màu đen đang lao đến từ phía sau Âu Dương Thành, không ngừng bấm còi, muốn anh nhường đường.
Âu Dương Thành do dự một lát, rồi quyết đoán quay người sang bên trái bước đi.


“Cẩn thận!” Chiếc xe buýt gào thét lướt qua, Lâm Tử Mạch lại nhìn về phía Âu Dương Thành, anh cứ đi thẳng đến một cái cây trước mặt, sắp va phải nó rồi.
Cô vội vàng chạy lại đứng chắn trước cái cây trước khi anh va phải nó, rồi kéo tay phải của anh lại.


“Trước mặt là cái cây đấy, anh cẩn thận!” Lâm Tử Mạch nhẹ nhàng nói với anh.
Âu Dương Thành hơi nghiêng mặt, lạnh lùng nói: “Cảm ơn” rồi lập tức rút tay ra, xoay người về phía đường bước đi.


Lâm Tử Mạch không nhìn thấy chính diện gương mặt anh, nhưng từ những việc vừa mới xảy ra và qua những bước chân vừa rất chậm vừa không tự nhiên của anh, cô đoán anh đã xảy ra chuyện gì đó. “Anh sao vậy? Mắt của anh sao vậy?” Cô đi theo anh, vội vàng hỏi.


Âu Dương Thành vẫn không để ý đến cô, cũng không dừng chân lại, nhìn thẳng về phía trước nói với cô: “Cám ơn cô vừa rồi đã nhắc nhở tôi, còn những chuyện khác không liên quan đến tiểu thư cô, cảm ơn đã quan tâm”.


“Không liên quan đến em?” Lâm Tử Mạch đột nhiên dừng bước. Tại sao anh có thể nói không liên quan gì đến cô, cô là bạn gái của anh cơ mà! Cô vội vã bước lên hai bước, cản ngay trước mặt Âu Dương Thành, một tay túm chặt lấy tay phải của anh, trừng mắt phẫn nộ nhìn anh.


Trời! Mắt của anh rốt cuộc là sao vậy? Tại sao lại trống rỗng vô hồn thế này, tại sao ở một khoảng cách gần như vậy, mà anh cũng không nhìn thấy cô! Lâm Tử Mạch mở to hai mắt, lo lắng hỏi: “Mắt của anh rốt cuộc là sao vậy?” Rõ ràng buổi sáng sớm, lúc anh ra khỏi nhà vẫn còn rất tốt cơ mà!


“Chuyện này có liên quan gì tới tiểu thư sao?” Âu Dương Thành không di chuyển nữa, chỉ nhíu mày, lạnh lùng nghiêm mặt nói.
“Em ——” Lâm Tử Mạch giận đến mức nói không nên lời.


Cô buông Tiểu Cáp ra để cho nó đứng xuống đất, rồi huơ huơ hai tay trước mắt Âu Dương Thành, mắt của anh vẫn không tập trung, thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái. Nhìn thấy anh như vậy, lòng cô bỗng chùng xuống, dịu dàng nói với anh: “Coi như anh không nhìn ra em là ai, nhưng lẽ nào đến giọng nói của em anh cũng không nhận ra sao?”


“Thật xin lỗi! Tôi nghĩ tôi không quen biết cô”. Âu Dương Thành rõ ràng là không còn kiên nhẫn, nhưng anh vẫn cố nói hết câu, rồi đưa tay khẽ đẩy Lâm Tử Mạch ở trước mặt ra, tiếp tục đi về phía trước.


Lâm Tử Mạch làm sao có thể để anh đi như vậy, cô liền vội vàng túm lấy cánh tay anh: “Vì sao lại nói là không quen biết em, đừng đùa với em như vậy nữa!”


Cuối cùng Âu Dương Thành hơi nổi giận, dừng bước, dùng tay kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Tử Mạch đang túm chặt lấy cánh tay của anh ra, hai mắt hơi nheo lại, gằn giọng nói: “Tôi nghĩ, người đang đùa chính là tiểu thư cô mới phải, kẻ không thể nhìn thấy người khác như tôi, lẽ nào tiểu thư cũng không nhận ra sao? Người sờ sờ trước mắt cũng đều nhận sai sao?”


“Em ——” Lâm Tử Mạch vô cùng uất ức, sao anh có thể dùng giọng điệu chán ghét ấy để nói với cô, sao anh lại có thể chán ghét bản thân mình đến thế? Cô chỉ muốn chăm sóc anh, không muốn rời xa anh trong những lúc thế này. Anh hy vọng cô sẽ rời bỏ anh đến thế sao, lại còn dùng cái cách đuổi cô đi vụng về như thế.


Một chuỗi nhạc chuông điện thoại di động vang lên, Âu Dương Thành không để ý đến cô nữa, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, quay người đi sang bên cạnh để nghe điện. Lâm Tử Mạch hờn tủi nhìn tấm lưng của Âu Dương Thành đang quay lại phía mình, cô quay người nhìn ra phía hồ Huyền Vũ.


Sắc trời đã tối, những ngọn đèn trên các công trình kiến trúc bên hồ dần dần được thắp sáng, lúc những ngọn đèn ở nhà ga mới xây bên phía bắc hồ Huyền Vũ được bật lên, cả nhà ga bừng sáng như ban ngày, nhưng Lâm Tử Mạch vẫn thích những tia sáng rõ ràng tung bay trên đỉnh mái vòm, cho nên cô phóng hết tầm mắt nhìn ra xa.


Kia là gì nhỉ?
Lâm Tử Mạch vội vàng bóp bóp mu bàn tay của mình. Nhà ga lớn như vậy lại có thể biến đi đâu mất? Lại còn bị hoàn nguyên trở về trạng thái cũ của nhà ga lúc ban đầu?
Thật sự không phải cô đang nằm mơ đấy chứ?


Cô vội đưa mắt nhìn xung quanh, những nhà cao tầng bên bờ hồ rõ ràng là không giống như trước đây, khu nhà cao tầng mà họ ở ở bên bờ hồ cũng không nhìn thấy, thậm chí, cô còn nhìn thấy các công trình đang được xây dựng ở phía đông bắc hồ. Lẽ nào, đường hầm của hồ Huyền Vũ đang được xây dựng sao?


Cô cắn cắn môi, thấp giọng tự hỏi chính mình: Chẳng lẽ, mình đã vượt qua thời gian, quay trở về quá khứ?
Cho nên Âu Dương Thành không nhận ra cô, cho nên Tiểu Cáp bỗng trở thành bé tí, cho nên nhà ga phía bắc không còn tồn tại?


Tất cả những việc đã xảy ra trước đây không giống như cô đã tưởng tượng. Chuyện của Âu Dương Thành và Trình Tử là thực, giúp Tiểu Cáp nối lại sợi dây đeo cổ cũng là thực, luồng ánh sáng kỳ quái kia cũng là thực! Và tình cảnh trước mắt, mắt của Âu Dương Thành không nhìn thấy cũng là sự thật!


Nhưng Âu Dương Thành chưa bao giờ nói với cô mắt của anh đã từng không nhìn thấy.
Như vậy, đây thực sự là thế giới đã qua trong quá khứ của cô sao?


Lâm Tử Mạch quay người nhìn về phía Âu Dương Thành, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe anh đang nhận điện thoại “... Mẹ không cần phải về đâu, mẹ. Con sẽ tìm một người hộ lý chăm sóc cho mình”. Âu Dương Thành tay trái đút trong túi quần, tay phải vẫn cầm điện thoại, anh đang rất nghiêm túc trả lời.


“Vâng, mẹ cứ yên tâm... nhân viên hộ lý chuyên nghiệp mà mẹ còn lo lắng sao... Mẹ mà trở về, thì cha con sẽ thế nào? Mẹ vẫn cứ ở lại Bắc Kinh chăm sóc cha đi ạ... Mẹ, thật sự không cần mà... thật ra có Trình Tử chăm sóc con rồi... Cô ấy từ nước ngoài về chăm sóc con đó... Mẹ tìm cô ấy làm gì ạ... vâng, vâng, con không nói dối mẹ đâu ạ, cô ấy thật sự đã trở về rồi, để con gọi cô ấy nhận điện thoại”.


Âu Dương Thành che điện thoại, quay người lại, mặt hướng về phía Lâm Tử Mạch, nhưng mắt thì vẫn nhìn thẳng về phía trước.


“Tôi biết cô đang ở bên cạnh. Cô giúp tôi một việc đi, tôi sẽ trả ơn cô”. Giọng nói của Âu Dương Thành vẫn rất lạnh nhạt, nhưng nghe thì rất chân thành. Ánh mắt của anh tự nhiên không dừng lại trên người cô, xem ra hình như anh đang có chút lúng túng. Có điều anh thực sự không phải là người đàn ông thô lỗ nóng tính, mà trái lại anh là một người lịch sự và có học, vừa nãy anh đối xử với Lâm Tử Mạch như vậy cũng là do tâm tình của anh không được tốt mà thôi. Cho nên lúc này có chút việc phải nhờ cô nên anh cảm thấy có chút xấu hổ.


Lâm Tử Mạch không cố chấp mà cô khẽ mỉm cười, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ cự tuyệt Âu Dương Thành, cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của anh ấy, và đương nhiên là cũng không trách móc anh: “Rất vui được giúp anh, không cần phải cảm ơn đâu ạ”.


Âu Dương Thành có chút ngạc nhiên, có thể anh không ngờ anh đã đối xử với cô lạnh nhạt như vậy mà giờ đây cô vẫn dễ dàng nhận lời giúp đỡ anh như vậy. Giọng của anh cũng đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, anh nói: “Cảm ơn, làm phiền cô giúp tôi nói dối với mẹ của tôi, cô chính là Trình Tử, xin nghỉ học ở bên Mỹ để quay về chăm sóc tôi, mong bà không cần phải quay về Nam Kinh nữa”.


Trình Tử. trước đây, Lâm Tử Mạch chỉ đoán cô ấy là bạn gái của anh, tuy nhiên cô cũng chưa bao giờ hỏi anh về điều đó, bây giờ cô mới biết bọn họ quen biết nhau khi anh học đại học ở bên Mỹ. Lâm Tử Mạch trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Được”. Sau đó cô bước lên phía trước, cầm lấy điện thoại Âu Dương Thành đưa cho.


Thực sự là đã nhiều năm rồi, giờ đây Lâm Tử Mạch mới chú ý đến chiếc điện thoại mà Âu Dương Thành sử dụng là chiếc NOKIA màn hình đen trắng cũ kỹ, chẳng biết sản xuất từ năm nào, tuy nhiên khi đó có thể khẳng định là cô còn chưa có điện thoại. Âu Dương Thành bấm nút thoại rảnh tay, Lâm Tử Mạch đưa điện thoại lên, bình tĩnh tự nhiên nói: “Bác gái, chào bác, cháu là Trình Tử”.


“Chào cháu!” Giọng nói của mẹ Âu Dương Thành rất thân thiết, hòa nhã.


Lâm Tử Mạch quen biết Âu Dương Thành đã bốn năm, một năm trước đây chính thức trở thành bạn gái của anh ấy, vậy mà cô chưa từng gặp mặt mẹ anh bao giờ, cũng chưa từng nói chuyện với bà qua điện thoại, đây đúng là lần đầu tiên. Có điều nó lại diễn ra trong hoàn cảnh kỳ quặc như thế này, lại còn phải dùng thân phận của người khác để nói chuyện.


“A Thành nói cháu xin nghỉ học ở trường để quay về chăm sóc nó đúng không?” Mẹ Âu Dương thân thiết hỏi.
Lâm Tử Mạch đáp: “Vâng ạ, thưa bác, bác yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc anh ấy, bác không cần phải lo lắng đâu ạ”.


“Cháu thật là một cô gái tốt!” Mẹ Âu Dương nói: “Bác và bác trai còn chưa được gặp cháu, đợi khi nào có cơ hội, bác nhất định sẽ gặp cháu”.
“Bác gái, bác không cần khách khí đâu ạ”. Lâm Tử Mạch khéo léo trả lời.


“Ừ, được, cứ như vậy nhé. Bác thật sự cũng không yên tâm về bố của A Thành, còn A Thành bác phiền cháu chăm sóc tốt giùm bác”. Cuối cùng mẹ Âu Dương cẩn thận dặn dò.
“Cháu biết rồi ạ, bác gái, bác cứ yên tâm... Dạ, vâng ạ, cháu chào bác”.


Ngắt điện thoại, Lâm Tử Mạch đưa điện thoại trả lại cho Âu Dương Thành, nghiên đầu cười nói: “Hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp!”


Âu Dương Thành không đưa tay ra cầm lại điện thoại. Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của anh ấy, Lâm Tử Mạch mới chợt nhớ ra anh ấy không thể nhìn thấy động tác đưa điện thoại của cô, cô liền kéo tay anh, đặt điện thoại vào lòng bàn tay.
“Đợi một chút!”


Cô đột nhiên nhớ ra một việc, lại cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình.
18 giờ, 12 phút, ngày 8 tháng 5 năm 2000!
Thật sự là đã vượt thời gian!
Bây giờ đang là năm 2000!
Lâm Tử Mạch ngẩn người lẳng lặng đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay của Âu Dương Thành, không biết phải làm gì.






Truyện liên quan