Quyển 1 - Chương 31
“Thời gian một nén hương làm sao đủ?” Mạnh Tinh tức giận nói, “Muốn chơi cho ra chơi cũng không kịp, đã hết thời gian phải đi ra rồi.”
Chu Lăng nói:
“Thôi thôi, cũng không phải một mình ngươi không qua được, Văn đại ca không phải cũng không chơi xong sao?”
“Nhưng mà chỉ cần qua cửa này là có thể ở lại xem Vấn Thái, ngươi bảo ta làm sao có thể cam tâm?”
Trừ Mạnh Tinh và Văn Ngọc Hổ, tổng cộng có đến chín người không qua được cửa này, những người này cũng giống Mạnh Tinh, mỗi người đều không cam lòng, nhưng dù có thế nào, bọn họ vẫn bị người của Hồ Lô Viên “mời” ra ngoài.
Sau cửa Lục Trọng Môn là một rừng mai, đang kỳ hoa mai nở rộ, hương thơm ngây ngất.
“Chúc mừng các vị tới Lục Trọng Môn.” Bao tiên sinh nói với mười chín người còn lại, “Rừng mai này không phải rừng mai trước đây của Hồ Lô Viên, chúng ta dựa vào Thiên Mộ trận của người Thiên Mộ Phương thay đổi xếp đặt lại, các vị hãy căn cứ vào những gợi ý của chúng ta mà tìm đường ra khỏi Mai Lâm Trận, tìm được Thất Trọng Môn là qua cửa, thời gian quy định như trước, vẫn là một nén hương.”
Những cây mai có buộc sợi dây tơ đỏ chính là lối vào rừng mai, mọi người đều tự chọn một lối riêng để vào. Thất Nương đem ống trúc trên một cây mai đỏ gỡ xuống, trong ống trúc có một tờ giấy, trên đó viết:
“Vật không rõ số lượng, đếm mỗi lần ba thừa hai, đếm mỗi lần năm thừa ba, đếm mỗi lần bảy thừa hai, hỏi vật có bao nhiêu?”
Cuối cùng còn một hàng chữ:
xin tại gốc cây này
.
Nói cho rõ ra thì là: có một số đồ vật không biết rõ số lượng là bao nhiêu.
Nếu đếm mỗi lần ba cái thì dư hai, đếm mỗi lần năm cái thì dư ba, đếm mỗi lần bảy cái thì dư hai.
Hỏi số lượng vật là bao nhiêu?
Thì ra là đề toán, nhưng “tại gốc cây này” là sao? Thất Nương nghĩ nghĩ, nhưng mặc kệ đã, giải toán trước rồi nói sau.
Nếu nói những thứ như ngâm thơ vẽ tranh, chơi cờ đánh đàn linh tinh nàng có thể không bằng được cổ nhân, nhưng toán lý hóa là sở trường của nàng, loại đề toán này với nàng mà nói, quá dễ dàng.
Nàng nhẩm tính: chia 3 dư 2, chia 7 cũng dư 2, nếu dùng bội số chung nhỏ nhất của 3 và 7 là 21 thì cũng phải dư 2, số chia cho 21 mà dư 2 thì số đầu tiên có thể nghĩ đến là 23, 23 lại vừa chuẩn chia 5 dư 3, cho nên 23 chính là đáp án.
Vậy 23 cùng bắt đầu tại cây này có gì liên quan? Cây? Số? Nàng hiểu ra một chút, quay đầu lại nói:
“Song My, chúng ta đi!”
Song My vui vẻ nói:
“Tiểu thư, người biết đi thế nào sao?”
Thất Nương thấp giọng nói:
“Từ cây mai đỏ này đi thẳng hai mươi ba cây, chúng ta cùng đếm, đừng đếm sai đó!”
Song My gật đầu, hai người cùng nhau vào trận, Sa Lang theo sát phía sau.
“…. Hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba, tiểu thư, chính là cây này.”
Song My ngẩng đầu, bỗng nhiên kinh ngạc la lên:
“Tiểu thư, trời, trời sao lại tối đen như vậy?”
Lúc này hai người mới phát hiện ra có chút không đúng lắm, các nàng bất quá mới đi qua hai mươi ba cây mà thôi, vậy mà đã không còn nghe thấy tiếng người bên ngoài rừng mai vọng đến nữa, kinh ngạc hơn là bầu trời, tối nay rõ ràng sao trời dày đặc, nhưng từ trong rừng mai này nhìn lên lại không một tia sáng, giống như có người dùng một bao vải to đem không trung che lại hoàn toàn… Trừ đèn lồng trong tay Song My đang chiếu sáng trong phạm vi năm thước, nơi xa hơn đều tối tăm không một chút dấu hiệu của ánh sáng, các nàng giống như bị tách ra ở một nơi riêng biệt.
Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ngay cả Sa lang cũng lộ ra chút chần chừ, Thất Nương rùng mình, nói:
“Song My, em phải theo sát ta, rừng mai này được sắp xếp thành trận đồ, thực tà môn.”
Song My nơm nớp lo sợ gật gật đầu, Thất Nương bảo nàng giơ cao đèn lồng, thấy trên cành mai quả nhiên treo một ống trúc.
“Gà và thỏ thả cùng một chuồng, trên có ba mươi lăm đầu, dưới có chín mươi bốn chân.
Hỏi bao nhiêu gà thỏ?
Tung làm gà, hoành làm thỏ.”
Câu hỏi này nghĩa là:
trong lồng nhốt cả thỏ lẫn gà, nhìn từ trên xuống đếm được 35 đầu, đếm bên dưới được 94 chân.
Trong lồng nhốt bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ.
Câu hỏi này khó hơn câu trước một chút, nhưng cũng chỉ là vấn đề nhỏ, dùng phương trình giải là xong.
Gọi số gà là x, số thỏ là y, căn cứ đề bài ta có: x + y = 35, 2x + 4y = 94
Giải phương trình ta được: x = 23, y = 12
Tung làm gà, cũng chính là đi thẳng hai mươi ba cây, hoành làm thỏ, cũng chính là đi sang ngang
(theo trục hoành là từ trái qua phải)
mười hai cây.
Hai người cứ như vậy càng đi càng sâu, đề bài cũng càng ngày càng khó…. Cho đến khi Song My nhìn thấy bầu trời đầy sao trước mắt, người đang đứng ở Thất Trọng Môn, Bao tiên sinh đang hướng các nàng đi tới, nàng quả thực không thể tin được, ngơ ngác nhìn Thất Nương: “Tiểu thư, chúng ta đi ra rồi sao?”
Các nàng chẳng những đi ra, hơn nữa thời gian còn chưa đến nửa nén hương, đừng nói Song My, ngay cả Bao tiên sinh cũng khó có thể tin.
Ông ta kín đáo nhìn Thất Nương:
“Lúc trước bày trận, chúng ta làm thử trước, Tô tiên sinh ra được nhanh nhất cũng mất đến nửa nén hương, hắn chính là đại học sĩ giỏi tính toán nhất của Long Giao vương triều ta.”
Thất Nương trong lòng hơi hối hận, mình đi quá nhanh rồi, nàng nói:
“Cũng chỉ là may mắn thôi.”
Rồi kéo Song My qua một bên chờ những người khác.
Sau nửa nén hương một lát, Hạ tài nữ cùng thị nữ của nàng ra khỏi rừng mai.
Sau đó năm người đi ra tiếp theo: Ứng Thiên, huynh đệ Hạ Lan Thuyền, thiếu niên kiêu ngạo và một thư sinh họ Triệu.
Triệu thư sinh đi ra cũng vừa là lúc một nén hương cháy hết, nói cách khác, chỉ có bảy người bọn họ qua được Thất Trọng Môn.
Sau khi nén hương tắt, Bao tiên sinh nghiêng đầu nói nhỏ sai mấy tiểu đồng gì đó, rồi nói với bọn họ:
“Cửa thứ bảy tại Minh Nguyệt Thanh Phong Viên.”
Bao tiên sinh nói thêm: “Ta cũng đã sai tiểu đồng đi đưa những người còn lại ra khỏi Mai Lâm rồi.”
Qua một cây cầu nhỏ, đi theo đường mòn, mọi người bước theo Bao tiên sinh lên một tiểu đình trên núi.
Từ tiểu đình này nhìn ra xa, có thể thấy bên dưới hình ảnh những sóng nước gợn trên mặt hồ rộng mênh mông làm nền cho những hành lang gấp khúc quanh co phía xa xa, ánh trăng lờ mờ như sương bạc phủ lên mọi cảnh vật, quả nhiên có một sự thú vị rất đặc biệt.
Nơi này có thể thưởng thức mọi thứ ánh trăng trong nước, lại có gió mát đưa đẩy dễ chịu, quả nhiên cái tên Minh Nguyệt Thanh Phong thật xứng đáng.
Trong đình đặt một chiếc đàn.
Không cần phải nói, ai cũng có thể đoán ra đề mục lần này là gì.
Đã biết đề mục, mọi người căng thẳng trở lại, ai nấy tự tìm vị trí ngồi xuống.
Hạ Lan Nhị không yên lòng nói chuyện với ca ca, trong lòng lại nghĩ đến thiếu niên ra khỏi Mai Lâm trước nàng – nàng đã nổi lên hiếu kỳ về Thất Nương.
Nàng từ nhỏ đã thông minh hơn người, vô luận là cầm kỳ thư họa hay là sử sách tính toán, đều một chút liền hiểu ngay, vì trí tuệ của nàng, cha nàng đã ngoại lệ mà mời danh sư đến, những người dạy nàng đều lấy việc đó mà vinh dự, thường than rằng, tài năng ngút trời của nàng, nếu có thể vào triều, tương lai nhất định thành rường cột cho đất nước, nàng không phải thân nam nhi thật là đáng tiếc.
Cho nên khi nàng nhìn thấy Thất Nương có thể đồng thời với mình ra khỏi gian đánh cờ đã cảm thấy bất ngờ, nhưng thực sự kinh ngạc là khi ra khỏi Mai Lâm Trận. Chơi cờ dù sao mỗi người đấu với một đối thủ khác nhau, thời gian việc này việc nọ tất có sai lệch, cho nên Thất Nương dù có thể ra cùng lúc với nàng cũng không chứng tỏ tài đánh cờ cao hơn nàng. Nhưng đề toán, trước đó nàng đã chuẩn bị rất kỹ, đề ở đây không khó hơn bao nhiêu so với những đề nàng đã từng làm, nhưng Thất Nương ra khỏi trận trước nàng, việc này có nghĩa là khả năng tính toán của Thất Nương so với nàng tốt hơn nhiều.
Nàng lại nhớ đến bài Mỹ nhân ngâm của Thất Nương, trừ bài thơ đó là tương đối, những bài thơ khác đều thực bình thường, cho nên chính mình không để ý đến, hiện tại, xem ra người này không thể coi thường.
Trong lúc nàng suy tư, những người khác đang bị vây trong rừng mai cũng đã được đưa đến tiểu đình.
Mạnh Tinh và Chu Lăng trên mặt đều rầu rĩ, Lưu Thành Hề có vẻ vẫn ổn, thấy Thất Nương liền cười nói:
“Ta đoán được đệ sẽ qua mà, ta lạc đường trong rừng, còn đang tưởng mình không đến xem Vấn Thái được đây.”
Mạnh Tinh, Chu Lăng chào hỏi qua nàng và Ứng Thiên rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Bao tiên sinh thấy mọi người đã đông đủ, nói:
“Mọi người nhìn thấy đàn, chắc cũng đã biết đề mục của Bát Trọng Môn rồi…” Ông ta gọi một tiểu đồng mang đến một cái hòm, trong hòm lấy ra một tờ giấy. Trang giấy ố vàng giống như vật đã cũ lắm, nói tiếp: “Lần này đề mục là đem khúc “Dư âm” này đàn một lần, chỉ cần có thể đàn hết bài là qua cửa.”
Triệu thư sinh có chút do dự hỏi:
“Chỉ cần đàn xong là qua cửa sao? Không có yêu cầu khác?”
Thấy Bao tiên sinh gật đầu, hắn vội nói:
“Vậy để ta trước.”
Hắn nhìn qua cầm phổ một lần, đặt một bên rồi bắt đầu đàn.
Mọi người nghe âm luật, chỉ cảm thấy không phải quá khó, nhưng đang ngạc nhiên tại sao đề mục qua Bát Trọng Môn này có vẻ dễ dàng, thư sinh kia bỗng nhiên trên mặt hiện vẻ thống khổ, trán đẫm mồ hôi, tiếng đàn bỗng nhiên cao chói tai. Sau tiếng đàn đó, thư sinh dừng lại, hắn ngơ ngác trừng mắt nhìn đàn kia, không nhúc nhích, những người khác không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn nhau.
Bao tiên sinh mặt vẻ xin lỗi:
“Triệu công tử không thể qua cửa, không biết bên dưới có ai muốn lên?”
Hạ Lan Nhị nói:
“Ta lên trước thử xem.”
Hạ Lan Nhị cũng giống thư sinh kia, xem qua cầm phổ một lần rồi bắt đầu đàn.
Ngón tay thon thon lướt trên dây đàn, tiếng đàn như nước chảy róc rách, cũng là khúc nhạc đó nhưng từ tay nàng cất lên lại giống như mang một sắc thái khác, trong tiếng đàn lộ ra một vẻ trầm tĩnh đạm mạc, khiến người ta nghe xong chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, lúc kết thúc, mọi người cũng như trong phiêu diêu mà tỉnh lại.
Cùng là một khúc mà lại giống như hai bản nhạc, khác xa nhau như vậy khiến mọi người không nhìn ra có bí mật gì ẩn trong đó. Hạ Lan Chi thấy đường muội đã đàn xong, lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói:
“Kế tiếp để ta!”
Khi nhìn thấy một dòng máu chảy ra trên khóe miệng Hạ Lan Chi, Hạ Lan Thuyền quyết định nhanh chóng buộc hắn dừng lại…. Hạ Lan Chi sắc mặt trắng bệch, trông cực kỳ tuyệt vọng.
Nhưng tiếp theo, Hạ Lan Thuyền cũng không thể đàn xong hoàn toàn khúc nhạc, Thất Nương cảm thấy việc này thực quỷ dị khó hiểu, nàng cướp lời trước Ứng Thiên đang chực mở miệng:
“Lượt này để ta!”