Chương 42: Không buông...

“Nhưng mà em, không thích hợp.”
Ba chữ “không thích hợp” của Tiếu Lăng Phi làm tổn thương Dạ Ngưng, trong lòng có chút ủy khuất lại có chút khổ sở, nàng cắn cắn môi, nhìn Tiếu Lăng Phi.
“Anh Tiếu, là anh với em yêu nhau hay là cô Tiếu và em? Sao anh biết không thích hợp? Anh là cô ấy à?”
“……”


Tiếu Lăng Phi hơi kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, hắn không ngờ một cô gái nhìn trông yếu đuối tay trói gà không chặt lại mồm miệng sắc bén lanh lợi đến thế. Mạch Mạt nghe xong lời Dạ Ngưng nói thì vẫn trầm mặc như trước, nhưng thật ra Hà Lâm Nhiên hai mắt lại phát sáng, âm thầm giơ ngón cái lên, Dạ Ngưng, khá lắm. Em thật sự đúng là giai cấp lãnh tụ sinh viên, nhiệm vụ đánh tới giai cấp địa chủ liền trông vào em rồi, tôi nhất định sẽ đứng ở hậu phương phất cờ cổ vũ!


“Dạ Ngưng, hoàn cảnh gia đình tôi nói như vậy em cũng biết, tôi không muốn Vũ Hàm bởi vì một học sinh mà đánh mất hạnh phúc một đời. Trước kia cô ấy đã đủ khổ rồi, sau này tôi hy vọng cô ấy có thể hoàn toàn hạnh phúc.”


Khi Tiếu Lăng Phi nói những lời này thì nhìn Dạ Ngưng chằm chằm, tư thế một bộ khí thế bức người, Dạ Ngưng ở một bên không kiêu ngạo không siểm nịnh lắng nghe, gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn.


“Đúng vậy, anh Tiếu thực sự rất thương yêu em gái nhỉ, nói nghe thật hay. Em cũng hy vọng cô Tiếu được hạnh phúc, em tin tưởng, ngoài em ra, không có ai có thể đem đến cho cô ấy hạnh phúc cả.” Dạ Ngưng tự tin nói, nàng tin cô Tiếu, tin tưởng tình yêu của cô dành cho mình, trừ bỏ mình ra, cô Tiếu sẽ không yêu ai cả.


“Em thật ra rất tự tin nhỉ.” Tiếu Lăng Phi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng gật gật đầu, nhe răng đáp trả lại một nụ cười thật rạng rỡ: “Đúng vậy, không tự tin thì cô đã đã thấy em chướng mắt rồi, anh nói phải không, anh trai?”


available on google playdownload on app store


Chữ “anh trai” bị Dạ Ngưng cố ý kéo dài ra, kỳ thật án với tính cách của nàng thì thực không muốn nói về chuyện tình cảm giữa nàng và cô Tiếu với người ngoài, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, người khác có quyền gì mà quản. Nói khó nghe thì, việc quái gì liên quan đến anh chứ? Anh có quyền đi quyết định hạnh phúc của cô Tiếu sao? Anh là anh trai cô ấy thì giỏi lắm chắc? Tôi còn là người yêu của cô ấy cơ, cô Tiếu sẽ ở bên ai cả đời chứ?


“Tôi không đồng ý hai người ở bên nhau.”


Tiếu Lăng Phi xem như đã nhìn ra, Dạ Ngưng mồm miệng sắc bén, giảng đạo lý với nàng chính là tự chui đầu vào rọ, rất rõ ràng xuất ra con át chủ bài cuối cùng. Nghe xong lời này, Mạch Mạt ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, mà ngay cả Hà Lâm Nhiên cũng thấy khẩn trương hẳn lên.


Dạ Ngưng lại vẫn vẻ mặt thản nhiên, hiểu rõ phất phát tay, gật đầu.


“Chuyện này, đương nhiên em biết anh không đồng ý rồi, nếu anh đồng ý thì đã không ngồi ở đây nói này nói nọ với em. Anh trai, không phải em không nghe lời anh nói, mà cô Tiếu đã từng nói với em, coi lời người khác nói đều như là ‘rắm chó’ đi, chỉ nhớ kỹ những lời của cô ấy nói là được.”


……
Tiếu Lăng Phi biến sắc, được, đúng là một lời nói ác độc, ngụ ý một loạt những lời hắn nói như vậy lại hóa ra toàn là “rắm chó” sao?
“Em còn rất trẻ, có rất nhiều lựa chọn, nữ nhân xinh đẹp có rất nhiều, vì cái gì lại cố tình là Vũ Hàm?”


Tiếu Lăng Phi không nhanh không chậm nói, Dạ Ngưng nghe được những lời này liền lập tức quay đầu nhìn Mạch Mạt, không cần phải nói, khẳng định cô Mạch đã nói với hắn cái gì đó.


“Em thừa nhận, lúc mới đầu cô Tiếu hấp dẫn em đúng là khí chất dung mạo, ai có thể nói thích vẻ ngoài một người thì sẽ không thích tâm hồn của người đó? Anh Tiếu, chị dâu không xinh đẹp sao? Nếu cô ấy không vừa mắt anh thì anh có thể thích cô ấy không? Xin đừng đem những đạo lý ấy áp đặt lên người em được không? Em là thích cô Tiếu đó, làm sao chứ?”


“Dạ Ngưng, sao em có thể nói thế, anh ấy là anh trai của Vũ Hàm.” Mạch Mạt vốn vẫn im lặng lại mở miệng nói.


Dạ Ngưng nhướn mày, nhìn cô: “Cô Mạch, hôm nay cho dù Hoàng đế lão tử ngồi đây nói với em những điều này thì em cũng vẫn đáp trả lại y như vậy. Cô Tiếu đối xử với em thế nào, cô phải rõ ràng hơn bất kì ai khác chứ, em bỏ đi, người đau khổ nhất là cô ấy, cô nhẫn tâm sao? Mọi người đều nhẫn tâm sao? Để làm gì lại cứ muốn tách hai chúng tôi ra, tôi làm sao? Tôi thân thể đầy đủ kiện toàn, dung mạo đáng yêu, như thế nào mà các người lại thấy tôi chướng mắt, chỉ bởi vì tôi là nữ?”


Lời Dạ Ngưng nói hoàn toàn chặn đứng đường lui của Mạch Mạt, nếu giờ cô nói thêm một câu gì nữa, phỏng chừng Hà Lâm Nhiên ở một bên sẽ nổi giận mất.


Tiếu Lăng Phi sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, cầm lấy điếu thuốc bên cạnh, châm lửa, hút một hơi: “Dạ Ngưng, ba mẹ tôi ký thác rất nhiều ở Vũ Hàm, tôi không muốn làm cho bọn họ thất vọng. Chuyện của em, cho tới bây giờ Vũ Hàm cũng chưa từng giấu được tôi, cô ấy đã từng nói, nếu có một ngày hai người ở bên nhau, cô ấy sẽ ra khỏi nhà ra ở riêng.”


Lời Tiếu Lăng Phi nói làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình, ở riêng? Cùng mọi người trong nhà…Tiếu Vũ Hàm?


Vẻ mặt Mạch Mạt liền hơi đổi, cô biết phân lượng và địa vị của cô chú trong lòng Vũ Hàm, cô ấy đã nói như vậy, chính là đã quyết định muốn ở bên Dạ Ngưng cả đời, đáng giá sao? Cùng một người bất cần đời như vậy? Đúng thế, Mạch Mạt chính là không thích Dạ Ngưng, cô muốn Vũ Hàm tìm được một người có thể chăm sóc che chở cho mình, bất kể là nam hay nữ, chứ không phải một đứa trẻ con chưa trưởng thành như Dạ Ngưng vậy.


Dạ Ngưng nghe lời Tiếu Lăng Phi nói xong cũng là một phen trầm mặc, qua thật lâu, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tiếu Lăng Phi: “Anh Tiếu, đã như vậy thì em lại càng không thể buông bỏ cô Tiếu.”


Thở dài, Tiếu Lăng Phi không nói gì, hắn đã sớm liệu đến kết quả như vậy, chỉ là trong lòng càng thêm đè nén nặng nề, vì em gái, vì cha mẹ.
“Dạ Ngưng, Vũ Hàm vì em đã buông bỏ nhiều lắm.”


Mạch Mạt ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Ngưng, nói ra những lời vẫn giấu trong lòng thật lâu, với tính tình của cô, có thể nhịn đến bây giờ cũng không dễ dàng.


Dạ Ngưng nhìn Mạch Mạt gật đầu, nàng biết cô Mạch là vì muốn tốt cho cô Tiếu, cho nên những lời cô ấy nói, tuy rằng sẽ làm người ta tổn thương nhưng Dạ Ngưng cũng chưa đến nỗi hận cô.
“Vũ Hàm thực sự thích là Trung văn*, em có biết không?”
(* Cũng như môn Ngữ Văn của mình)


Mạch Mạt nhìn chằm chằm ánh mắt Dạ Ngưng, Dạ Ngưng gật đầu, nàng biết, nàng đã quan sát rồi, khi cô Tiếu không có việc gì làm thì cơ bản sẽ cầm quyển sách văn học nghệ thuật gì đó để xem.


“Sau khi biết hai người ở bên nhau, tôi đã hỏi cô ấy có phải đổi chuyên ngành là vì em không – cô ấy đã nói là, cô ấy sợ cả đời này đều chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn xem, đổi chuyên ngành chính là hy vọng hai người có thể gặp gỡ nhau nhiều hơn một chút. Chỉ là muốn được gặp gỡ, ha ha, cô ấy liền đánh đổi toàn bộ mọi thứ của mình.”


Mày Dạ Ngưng nhíu chặt thành một đoàn, đau lòng, tự trách, áy náy nhất loạt dâng lên trong lòng.


Mạch Mạt nhìn Dạ Ngưng, không dừng lại chút nào, tiếp tục nói: “Trường danh tiếng mời, Vũ Hàm chưa bao giờ thèm liếc mắt qua một lần, toàn bộ hy vọng đều là ở lại cái trường học rách nát này, nếu như vậy thôi thì tôi còn không nói, nhưng ngay cả cơ hội đi Mỹ trao đổi học thuật mà cô ấy cũng vì em nhất định bỏ qua.”


Những lời còn lại, Mạch Mạt không muốn nói nữa, Dạ Ngưng cắn môi, cúi thấp đầu.
Trong lúc nhất thời, không ai nói thêm câu nào nữa, Mạch Mạt chỉ nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, mà Tiếu Lăng Phi ở một bên lẳng lặng hút thuốc, Hà Lâm Nhiên nhìn Mạch Mạt, không nói lời nào, không khí có vẻ có chút áp lực.


“Tôi về rồi, giờ này không còn đồ ăn gì bán, tôi đi siêu thị mua một ít, cũng không biết có tươi không.” Đẩy cửa ra, Tiếu Vũ Hàm xách theo vài cái túi to cười tươi tiến vào.


“Anh, em mua cho anh chân giò mà anh thích ăn nhất, lát nữa sẽ hầm cho anh, còn có tôm hùm nhỏ mà Mạch Mạt thích ăn nữa.”


Tiếu Vũ Hàm vừa cúi đầu lật mấy túi to vừa nói, đợi nửa ngày mà không thấy ai đáp lời mình, cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy chính là khói thuốc ngập phòng cùng vài người nét mặt nặng nề.


Cánh môi mấp máy vài cái, Tiếu Vũ Hàm nhìn về phía Dạ Ngưng đang cúi đầu, sắc mặt trầm xuống, buông chiếc túi trong tay xuống, đi qua.
Nâng tay lên, nắm lấy tay phải Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lạnh lùng nhìn Tiếu Lăng Phi: “Anh, em đã nghĩ anh sẽ đến chúc phúc cho em.”


Dạ Ngưng nghe được lời Tiếu Vũ Hàm nói liền khẽ run lên, muốn rút tay về, nhưng không ngờ lại bị cô càng nắm chặt hơn. Ngẩng đầu, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm lại đang nhìn nàng, ánh mắt kiên định chân thật đáng tin.


“Cô Tiếu, cô hiểu lầm rồi, anh Tiếu chưa nói gì cả.” Dạ Ngưng nhỏ giọng biện giải, nàng không muốn bởi vì mình mà khiến cho cô Tiếu cùng Tiếu Lăng Phi xảy ra tranh cãi ngay ngày đầu tiên hắn trở về.


Dụi tắt điếu thuốc trong tay, Tiếu Lăng Phi ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Em lớn rồi, chuyện gì cũng đều không chấp nhận được lời anh nói.”
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Tiếu Lăng Phi một lúc, trong mắt tràn đầy khổ sở, nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: “Trừ Dạ Ngưng, anh, trừ Dạ Ngưng ra.”


Tiếu Vũ Hàm siết chặt tay Dạ Ngưng, như thể sợ nàng sẽ bỏ đi vậy, tay phải Dạ Ngưng bị nắm đến đau, nhăn mày lại, không nói một lời. Trong lòng tất cả đều là lời Mạch Mạt mới nói vừa rồi, cả người đều thấy bi thương, thì ra, nàng là gánh nặng của cô Tiếu, nếu không phải do nàng, cô Tiếu hẳn sẽ không khó xử như vậy.


“Cái gì nhỉ, đừng nói nữa, tôi đi nấu cơm ăn cơm thôi.”
Hà Lâm Nhiên nhận ra không khí không thích hợp liền vội vàng đứng ra nói để làm dịu lại tình hình, Tiếu Vũ Hàm cố chấp nhìn Tiếu Lăng Phi, Tiếu Lăng Phi thở dài, không nhiều lời nữa.


Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn Dạ Ngưng, sắc mặt có chút dịu đi, chỉ là vẫn nắm tay nàng không buông ra: “Theo tôi cùng đi nấu cơm, nhé?”
“Vâng.”
Gật gật đầu, Dạ Ngưng trở tay nắm lấy tay Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Lăng Phi nhìn hai người, lắc đầu.


Nắm tay, đi thẳng đến phòng bếp, một khắc khi đóng cửa lại, Tiếu Vũ Hàm xoay người, dùng sức ôm lấy Dạ Ngưng.
“Thực xin lỗi, Dạ Ngưng, thực xin lỗi……”


Không phải không nghĩ tới chuyện Tiếu Lăng Phi sẽ không thích Dạ Ngưng, chỉ là một mực tình nguyện cho rằng anh họ sẽ vì hạnh phúc của mình mà chấp nhận Dạ Ngưng, là do cô đã suy nghĩ quá mức đơn giản nên mới khiến cho Dạ Ngưng phải chịu ủy khuất, cho dù không ở hiện trường, nhưng chỉ cần nhìn biểu tình của Dạ Ngưng và anh mình thì Tiếu Vũ Hàm cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hối hận, hối hận đã để nàng ở lại nhà một mình.


“Cô Tiếu……”


Thanh âm Dạ Ngưng có chút khàn khàn, trong mắt đều là nước mắt, xin lỗi? Hẳn là phải do nàng nói mới phải, vì cái gì mỗi lần cô Tiếu đều phải ôm hết sai lầm vào người? Kỳ thật Tiếu Lăng Phi nói đúng, nàng xác thực không xứng với cô Tiếu, cô Mạch cũng nói đúng, nàng không đáng để cô Tiếu làm như thế. Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra chút nào, Dạ Ngưng cố gắng nở nụ cười với Tiếu Vũ Hàm, cúi đầu hôn lên trán cô: “Được rồi, thật sự không có việc gì mà, anh Tiếu chỉ tùy tiện nói với em thôi, đừng khổ sở nữa, nhé?”


Tiếu Vũ Hàm không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, trong mắt lộ ra ẩn ẩn bất an.
_Hết chương 42_






Truyện liên quan