Chương 92: Năm chữ...
Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm nhìn đến mặt đỏ lên, ho một tiếng quay đầu đi, lén nhéo đùi Hiệp Nhiên một cái. Ăn cơm của ông đi, sao cứ nhiều lời vớ vẩn vậy.
Hiệp Nhiên đầy khoa trương hét lên một tiếng, bắt lấy tay Dạ Ngưng, cười không ngừng: “Làm gì, làm gì thế, đừng ở trước mặt hai vị mỹ nữ âu yếm anh thế chứ?”
Dạ Ngưng hít một hơi khí lạnh, dư quang thấy sắc mặt Tiếu Vũ Hàm xanh mét, liền cắn cắn môi, cúi đầu không nói một câu, trong lòng có phần ủy khuất. Nàng và Hiệp Nhiên hai người thanh thanh bạch bạch, gọi hắn đến bất quá là vì để trợ trận, Vũ Hàm, cô làm gì lại nhìn em như vậy? Một chút tin tưởng cũng không dành cho em sao? Hai chữ “tin tưởng” xẹt qua đáy lòng, Dạ Ngưng khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm ngơ ngác nhìn Dạ Ngưng, sắc mặt không tốt lắm, nỗi thương tâm cùng thất vọng tràn đầy trong mắt hiển hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.
“Ngưng Ngưng, một lát nữa cơm nước xong hai chúng ta cùng về nhà nhé.” Hiệp Nhiên vừa gặm xương vừa ồn ào, vẻ mặt cười cười xấu xa. Quen biết Dạ Ngưng lâu như vậy, hắn còn chưa từng bắt gặp bộ dạng kinh ngạc này của nàng, nghĩ tới vẻ đắc ý ngày thường của người này, trong lòng đầy vui vẻ sảng khoái.
Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời Hiệp Nhiên nói liền mất tự nhiên lắc lắc đầu, tự giễu cười cười, chậm rãi cúi đầu. Như thế, khiến Dạ Ngưng thực hoảng.
Một tay tóm lấy cổ tay Hiệp Nhiên, Dạ Ngưng đứng bật dậy, lôi hắn đi ra ngoài. Hiệp Nhiên trong tay còn cầm đùi dê, đang ăn vui vẻ lại bị Dạ Ngưng kéo mạnh một cái như vậy, đùi dê liền rơi xuống đất, thanh âm ghế dựa đổ xuống cùng tiếng kinh hô của hắn hòa cùng một chỗ, Ôn Nhiên mở to hai mắt nhìn hai người, một phút đồng hồ sau, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chiếc ghế đổ trên mặt đất, khóe môi khẽ nhếch.
“Ách, Tiếu tổng……” Ôn Nhiên không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm, đây là làm sao vậy, không thể nào là quá đau khổ đến nỗi thần kinh không bình thường đấy chứ?
Tiếu Vũ Hàm cười cười với cô. Nụ cười này, cười khiến Ôn Nhiên lông tơ dựng đứng, buông đũa xuống, cô thật cẩn thận nhìn Tiếu Vũ Hàm, muốn tìm cái gì đó để an ủi. Tiếu Vũ Hàm biết Ôn Nhiên suy nghĩ gì, cười nhẹ: “Tôi không sao.”
“Vậy vừa rồi……” Ôn Nhiên muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm hiểu gật gật đầu, cầm lấu giấy ăn ở bên cạnh lau lau khóe miệng.
“À, tôi cố ý.”
“Cố ý?” Vì cái gì? Ôn Nhiên ngạc nhiên nhìn Tiếu Vũ Hàm, cố ý thể hiện mình rất khổ sở sao? Chẳng lẽ nhìn thấy Dạ Ngưng và Hiệp Nhiên thân mật như vậy mà cô không ghen sao?
Cầm lấy ly rượu, tâm tình cực tốt nhấp một ngụm rượu vang, Tiếu Vũ Hàm cười cười khi nghĩ tới dáng vẻ khẩn trương vừa rồi của Dạ Ngưng.
Nụ cười này, lại càng khiến Ôn Nhiên nổi da gà.
Ách…Cái loại mỉm cười này, thực quá quỷ dị mà!
Hiển nhiên tâm tình Tiếu Vũ Hàm không tệ, ít nhất là một lần tốt nhất là Ôn Nhiên nhìn thấy từ trước tới giờ, bóng dáng thương tâm đau khổ một chút cũng không có. Ánh mắt vừa rồi còn thực bị tổn thương cơ mà…Thế này cũng thay đổi quá nhanh đi, Ôn Nhiên thầm nói. Tiếu Vũ Hàm thấy cô như vậy, liền hiếm hoi mở miệng giải thích: “Tôi hiểu cô ấy.”
Dù biết Tiếu Vũ Hàm là cấp trên của mình, Ôn Nhiên vẫn khống chế không được mà quẳng qua một cái liếc mắt xem thường quyến rũ, giải thích thế này thì khác gì không giải thích.
“Nếu tôi đoán không sai thì cậu nhóc vừa rồi hẳn là gay.”
Cậu nhóc? Cái tên râu ria xồm xoàm kia là cậu nhóc? Ôn Nhiên hoàn toàn kinh hãi, nếu Hiệp Nhiên là cậu nhóc, vậy cô chẳng phải là đứa bé sao? Nhưng lời Tiếu Vũ Hàm nói lại gợi lên hết cỡ lòng hiếu kỳ của Ôn Nhiên, đành đè nén mong muốn phỉ nhổ trong lòng, cô tràn ngập chờ mong nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Như thế nào lại là gay được?”
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, mím môi nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, hơi cười cười.
Cười làm cái gì chứ? Cười làm toàn thân người ta nổi hết cả da gà đó có biết không a Tiếu tổng! Ôn Nhiên đỏ mặt không thôi, Tiếu Vũ Hàm thấy cô như vậy liền cũng không trêu chọc nữa: “Khi cậu nhóc kia vào, ánh mắt không dừng lại ở trên người cô lấy một phút, chuyển thẳng đến Dạ Ngưng rồi lướt qua. Trong quá trình nói chuyện với nhau cũng không thấy liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ chuyên tâm ăn thịt.”
Lại là “cậu nhóc”……Ôn Nhiên hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nhìn Tiếu Vũ Hàm. Cái thì thì có liên quan gì? Nhìn tôi và việc hắn có phải gay không thì có quan hệ gì?
“Ngay cả một mỹ nữ như cô mà nhìn cũng không thèm liếc một cái, là đàn ông bình thường thì không có nhiều khả năng lắm.” Tiếu Vũ Hàm giảo hoạt cười nhìn Ôn Nhiên.
Mặt Ôn Nhiên nóng bừng lên, được rồi, cô thừa nhận được Vũ Hàm khen ngợi rất hưởng thụ, lý do mặc dù có chút không đủ thuyết phục, nhưng Tiếu tổng nói thì chắc sẽ không sai. Nhưng mà, nếu cậu nhóc kia có là gay đi, thì cùng lắm chính là diễn một màn thất bại với Dạ Ngưng thôi, vì sao Vũ Hàm lại vui vẻ đến như vậy?
Tiếu Vũ Hàm cúi đầu ăn một chút thức ăn, trên mặt còn mang theo ý cười, lâu như vậy rồi lòng cũng không thoải mái đến thế.
“Việc này thì có liên quan gì với Dạ Ngưng?” Nhìn nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tiếu Vũ Hàm, Ôn Nhiên nhịn không được mở miệng hỏi.
Tiếu Vũ Hàm nhìn cô, cười cười: “Vốn Dạ Ngưng còn giận tôi, tìm cậu nhóc kia đến cũng bất quá chỉ vì hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta, cố ý muốn chọc tức tôi. Nếu cô ấy đã muốn diễn, vậy tôi liền phối hợp thực tốt thôi.”
“Em hiểu rồi!” Ôn Nhiên kích động hô lên một tiếng, phúc hắc a, tổng giám đốc Tiếu chị cũng quá phúc hắc đi! Chị đây là muốn mượn cơ hội này đảo ngược lại quan hệ địa vị giữa hai người phải không? Vốn lần này Tiếu Vũ Hàm tìm đến Dạ Ngưng là với vị trí ở vào thế yếu, mà trải qua một phen lăn qua lộn lại của Dạ Ngưng, Vũ Hàm đã sớm dùng đôi mắt bé nhỏ miểu sát nàng rồi. Dạ Ngưng bây giờ còn dám tức giận, còn dám “ngạo kiều” sao? Có mà nàng lòng sốt ruột không thôi, không biết phải an ủi Vũ Hàm như thế nào mới đúng!
Tiếu Vũ Hàm mím môi không nói, cúi đầu, hơi hơi cười.
Đúng vậy, Dạ Ngưng của cô chính là như vậy, tốt bụng cực kỳ, mỗi lần đều giúp cô giải quyết phiền toái khó xử lý, lòng thực tốt.
Ôn Nhiên sùng bái nhìn Tiếu Vũ Hàm, thật sự là ngự phu có thuật* a…Tuy nhiên, Ôn Nhiên nhếch miệng cười cười, Dạ Ngưng cũng thật đáng thương.
(*dạy chồng có cách)
Đang suy nghĩ, cửa liền bị đẩy ra, Dạ Ngưng co đầu rụt cổ nhìn nhìn bên trong, thấy bộ dáng Tiếu Vũ Hàm cúi đầu không nói, liền cắn cắn môi, thật cẩn thận đi vào.
“Hiệp Nhiên đâu?” Ôn Nhiên nhìn chằm chằm đằng sau Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng hơi chần chừ, nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: “Tôi đuổi hắn đi rồi……”
“Không phải là bạn trai cô sao? Sao lại đuổi đi thế?” Ôn Nhiên không hổ là thư ký của Tiếu Vũ Hàm, xem xét hiểu được tâm ý của cấp trên rất chuẩn. Dạ Ngưng nghẹn họng, lén nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Dạ Ngưng.
Nỗi đau trong mắt Tiếu Vũ Hàm khiến cho Dạ Ngưng áy náy tự trách không thôi, cắn môi ảo não cúi đầu, nàng kéo ghế ra, ngồi xuống. Hối hận a, nàng hận không thể mua miếng đậu hũ mà đập đầu ch.ết luôn cho rồi. Mấy người nói xem sao nàng lại hồ đồ như vậy chứ? Không có việc gì lại đi tìm Hiệp Nhiên tới làm chi, đã biết hắn không phải người tốt mà, giờ thì hay rồi, Vũ Hàm tin là thật, có thể nào vì đau lòng mà sẽ trở về Bắc Kinh không? Ngẩng phắt đầu lên, Dạ Ngưng khẩn trương nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt nhìn nàng, quay đầu sang chỗ khác: “Tôi mệt rồi, về khách sạn đi.”
Ôn Nhiên ở bên cạnh gật mạnh đầu, nhìn Dạ Ngưng cúi đầu đứng cạnh, lòng cười đến hả hê.
Tiếu Vũ Hàm đứng dậy, kéo ghế ra để đi ra ngoài, Ôn Nhiên tiến lên đem áo khoác đưa cho cô, Tiếu Vũ Hàm gật đầu, đón lấy khoác lên người. Dạ Ngưng ngồi yên trên ghế nóng ruột nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng muốn giải thích với người ta, nhưng Ôn Nhiên còn ở đây…Hơn nữa, thật sự có chút không hạ mình được, nhưng nếu không nói thì với tốc độ của Tiếu Vũ Hàm, một phút đồng hồ sau liền có thể ngồi tên lửa biến mất rồi.
Tiếu Vũ Hàm lén nhìn Dạ Ngưng, thấy nàng há hốc miệng khẩn trương nhìn mình, cái đầu theo động tác thay quần áo của mình mà luống cuống mờ mịt, thở dài, lại đau lòng.
“Ôn Nhiên, cô về trước đi.”
“Dạ?” Ôn Nhiên đang sách cặp đi ra ngoài, vừa nghe Tiếu Vũ Hàm nói vậy liền dừng lại. Ôn Nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm không nói gì, chỉ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng vừa thấy ánh mắt cô liền chột dạ cúi đầu, lại bởi vì những lời này của Tiếu Vũ Hàm mà trái tim đập bình bịch không nghe sai khiến. Ôn Nhiên nhìn hai người, hiểu ra cười cười, xách theo cặp chào từ biệt rồi chạy lấy người.
Mắt thấy Ôn Nhiên đóng cửa lại biến mất, Tiếu Vũ Hàm liền khoanh tay, hơi nghiêng người, tựa vào vách tường nhìn Dạ Ngưng. Trừ mái tóc dài ra một chút thì thật đúng là không thay đổi tí nào, chờ một chút, tựa hồ cao hơn, là vì thay đổi khí hậu sao?
Bên kia Tiếu Vũ Hàm đang ngắm mỹ nhân, bên này Dạ Ngưng rối rắm gần ch.ết. Xong rồi, xong rồi, nhìn ánh mắt kia của Vũ Hàm, rõ ràng là muốn lăng trì nàng mà……Nàng phải giải thích thế nào đây, trước tiên là nói Hiệp Nhiên là gay, sau đó lại nói cho Vũ Hàm biết mình cố tình gọi Hiệp Nhiên đến chọc tức cô sao? Không được, Vũ Hàm nhất định sẽ ghét bỏ sự ấu trĩ của nàng, nhất định sẽ! Nhưng mà nếu không nói –
“Em có gì muốn nói với tôi sao?” Lời Tiếu Vũ Hàm nói cắt đứt màn mơ màng của Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn cô: “Em……”
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, nhìn Dạ Ngưng. Ai biết được Dạ Ngưng “em” suốt nửa ngày như cái máy ghi âm, một câu cũng nói không ra, cắn môi, sợ hãi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng này của nàng vừa có chút buồn cười lại có chút đau lòng, nhưng mà biết nếu mình nương tay lúc này thì không biết người này sẽ “ngạo kiều” tới khi nào. Mặt không chút thay đổi nhìn Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm chậm rãi mở miệng: “Tôi chỉ muốn nghe năm chữ.”
Khẩu khí có chút bá đạo, Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, biểu tình thực nghiêm túc. Không phải cô cố ý ép Dạ Ngưng, biết chuyện hai người chia tay là cô không đúng, nhưng Tiếu Vũ Hàm không muốn cứ tiếp tục thế này, cô muốn hai người hòa giải, không còn “biệt nữu” nữa, vô luận Dạ Ngưng có “ngạo kiều” thế nào, đưa ra điều kiện gì, cô đều sẽ đáp ứng.
Năm chữ, có thể có rất nhiều đáp án. Tiếu Vũ Hàm muốn nghe nhất vốn cũng chỉ có ba chữ, nhưng vì để cho bảo bối ngốc của mình còn lại chút đường sống, cô liền cho nhiều thêm hai chữ để nàng có thể tự do phát huy.
Nếu là câu cô muốn nghe nhất, “Vũ Hàm, em yêu cô”, vậy thì đúng một trăm phần trăm.
Nếu là câu kia thì không tệ, “Em về nhà với cô”, vậy tám mươi phần trăm ưu tú.
Nếu là “Vũ Hàm, thực xin lỗi”. Vậy thì vừa đạt tiêu chuẩn……
Ba sự lựa chọn, Dạ Ngưng chắc sẽ chọn một cái để nói thôi.
Dạ Ngưng cắn môi nhìn Tiếu Vũ Hàm thăm dò, lòng gấp đến độ như thể lửa đốt, Tiếu Vũ Hàm chưa từng dùng loại khẩu khí này nói chuyện nhiều với nàng, trò đùa này quả nhiên nghiêm trọng mà, thực chọc cho người này nổi giận. Nhưng mà, năm chữ, cô muốn nói gì đây, thật quá khó mà. Trong lòng Dạ Ngưng cũng có vài sự lựa chọn, nhưng mà rối rắm lại rối rắm cuối cùng cũng không biết nói gì, nói lời ngon ngọt, sợ không phải lúc, Vũ Hàm nghe xong sẽ lại nổi giận, mà nói lời khó nghe……Thực là trường hợp nào cũng ch.ết mà, Vũ Hàm, rốt cuộc cô muốn nghe cái gì đây? Cô nói cho em biết đi, cô nói muốn nghe cái gì rồi em nói cho cô còn không được sao? Mắt thấy sắc mặt Tiếu Vũ Hàm có chút lạnh xuống, Dạ Ngưng luống cuống, bất chấp nghĩ nhiều nữa, há mồm đáp.
_Hết chương 92_