Chương 4: Xem mắt (4)
Editor: Norah
Lâm Sảng chưa từng đi xem mắt bao giờ, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa thấy heo chạy.
Trước đây, một anh trai nhà hàng xóm chính vì đi học mà bỏ lỡ thời gian tốt nhất của con trai. Người đã hơn ba mươi tuổi mà không tìm được bạn gái, sau đó ba mẹ anh thật sự không đợi được nữa muốn ôm cháu, vì vậy nhờ người khác cho con trai đi xem mắt. Lúc đó Lâm Sảng 15 tuổi, nghe thấy từ xem mắt này bất giác hơi tò mò và kinh diễm, vì thế len lén trốn học đi sau lưng anh trai đó xem mắt. Cô còn nhớ rõ đối phương là một cô gái vẻ ngoài bình thường, tuổi tác cũng không nhỏ, không nhỏ hơn anh trai đó mấy tuổi, nhưng vẻ mặt thẹn thùng lại làm cô buồn cười, sau khi về đến nhà đúng lúc nghe thấy ba mẹ cũng đang bàn tán chuyện này, vì thế kêu lớn lên: "Con cảm thấy bọn họ thật sự xứng đôi." Lúc đó ba Lâm mẹ Lâm đều sửng sốt, mẹ Lâm mở miệng hỏi: "Con nhìn thấy rồi à?" Vẻ mặt Lâm Sảng đắc ý: "Con thấy rồi, ngay lúc vừa rồi đi vào cửa con thấy rồi." Cô không có nói ra chuyện mình theo dõi anh trai đó đi xem mắt, nếu không thì chắc chắn mẹ sẽ không tha cho cô, mẹ Lâm nghe xong thì cười nói: "Ở nhà nói một chút thì cũng thôi, nhưng trăm nghìn lần đừng nói trước mặt người ta, biết không?" Lâm Sảng bĩu môi, nhưng về sau anh trai đó liền kết hôn, đối tượng chính là cô gái Lâm Sảng đã gặp, sau đó nữa thì vợ chồng họ cùng nhau đi nước ngoài, 5 năm cô cũng không gặp lại họ lần nào, nghe ba nói họ quyết định định cư ở nước ngoài luôn rồi.
Lúc đó Lâm Sảng còn suy nghĩ, chỉ có người không gả đi được mới lựa chọn xem mắt, mà người không gả đi được đều là người ngũ quan có vấn đề, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp trời sinh của cô mới sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Thực tế khó lường nha!
Bây giờ Lâm Sảng rất muốn nói những lời này.
20 tuổi như cô, xinh đẹp trời sinh như cô... Nhưng vẫn phải đi đến bước xem mắt!
Thứ bảy, ánh nắng tươi sáng, ánh mắt trời nhiều ngày không xuất hiện từ từ ló ra, hôm nay trái ngược dự đoán của người khác, Lâm Sảng bị mẹ Lâm cưỡng chế kéo xuống giường, lúc Lâm Sảng còn đang oán giận dưới đáy lòng tại sao mình lại có một người mẹ như vậy thì mẹ Lâm đã lên tiếng trước, một tiếng này hoàn toàn làm cơn buồn ngủ của Lâm Sảng bị dọa bay biến đi.
"Mắt con sao thế kia?" Vẻ mặt mẹ Lâm quá mức kinh ngạc cũng làm cho lòng Lâm Sảng không khỏi run lên.
"Mắt con làm sao cơ?" Lâm Sảng không hiểu ra sao, đi đến trước gương, trong gương xuất hiện một cô gái có dáng người đẹp chính là Lâm Sảng, nhưng điều khiến cho cô trừng to mắt chính là, đôi mắt xinh đẹp làm cô tự hào lại bị ai đó vẽ lên một bóng mắt đen sẫm, không, đây không phải là bóng mắt, Lâm Sảng nhìn qua nhìn lại thật kỹ, cuối cùng cho ra kết luận, đây rõ ràng chính là quầng thâm mắt!
Lúc này mẹ Lâm cũng đi đến bên cạnh con gái, nhìn con gái trong gương với vẻ mặt lo lắng hỏi: "Rốt cuộc con đây là làm sao vậy? Có phải tối hôm qua lại lên mạng hay không hả?"
Lâm Sảng không thể không thừa nhận quả thực tối hôm qua có lên mạng, hơn nữa hình như rạng sáng mấy giờ cô mới đi ngủ, bởi vì cô bỗng tìm được một trang web khá tốt, trang web chủ yếu lấy hôn nhân làm đề tài, vì vậy cô cực kỳ chịu khó tự mình lập một ID, sau đó trở thành thành viên của trang web.
Mẹ Lâm rất bất mãn trừng mắt nhìn con gái, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi: "Ngày hôm qua mẹ nói con bao nhiêu lần rồi, hôm nay phải xem mắt nên nghỉ ngơi sớm một chút, con nghe lời của mẹ đi đâu rồi hả, hả? Con xem dáng vẻ bây giờ của con, còn đi gặp người như thế nào đây?"
Lâm Sảng lập tức đáp: "Vậy hôm nay đừng đi nữa, mẹ đi nói anh ta đổi lần sau được không, mẹ?" Lâm Sảng biết mẹ già tuy lời nói như chứa dao nhưng lòng như đậu hủ, chỉ cần cô nhõng nhẽo với bà một chút thì toàn bộ đều sẽ OK, nhưng mà lần này, hình như mẹ già trở nên quả quyết hơn.
"Tuyệt đối không được." Mẹ Lâm đẩy con gái như kẹo kéo một phen, vẻ mặt nghiêm túc: "Tuy mẹ con không đọc bao nhiêu sách, nhưng mà thành ngữ nói chuyện giữ lời này thì mẹ già con vẫn có biết, đã nói hôm nay thì chính là hôm nay, con nhanh đi trang điểm đi, có thể che quầng thâm mắt là tốt nhất."
"Mẹ." Lâm Sảng hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng quyết tuyệt của mẹ già biến mất ở cửa.
Kỹ thuật trang điểm rất khó che giấu quầng thâm đậm, Lâm Sảng tự cho là thông minh trang điểm đôi mắt thành mắt khói đen, nhìn qua thêm một phần quyến rũ trưởng thành, cũng thêm một phần yêu khí.
Mẹ Lâm là người đầu tiên phản đối, nhưng đến lúc không thể không chấp nhận quầng thâm nghiêm trọng của con gái nhất thời cũng không tiêu tan được, cuối cùng đành phải lựa chọn đầu hàng, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt con gái một cái, Lâm Sảng lập tức chạy ra khỏi nhà.
Trang điểm thành "mắt khói" đi xem mắt, có lẽ trên thế giới chỉ có một mình Lâm Sảng.
Lâm Sảng vừa ra khỏi cửa, tỷ lệ quay đầu quả thực vượt qua Lâm Chí Linh.
Dáng người của Lâm Sảng không cao, cao 1m63, nhưng thân hình lại rất lanh lợi đáng yêu. Để hợp với lớp trang điểm trên mặt, cô cố ý chạy đến chỗ chị em tốt Đào Tử xin một bộ quần áo, khoảng một tiếng sau, cuối cùng Đào Tử mới lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó buộc tóc cô lộn xộn lên đỉnh đầu, có phần giống cách ăn mặc của nữ sinh 9x, Lâm Sảng soi gương nói: "Có phải mình đang giả bộ nai tơ hay không?"
Đào Tử bay qua một cái liếc mắt, tức giận nói: "Không phải cậu nói cậu không thích người đàn ông vừa già vừa xấu kia sao? Vậy thì cách ăn mặc này sẽ làm anh ta vô cùng xấu hổ."
Lâm Sảng nghiêng đầu nhìn về phía cô, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn khó hiểu hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Trâu già gặm cỏ non đó!" Đào Tử thong thả phun ra.
Lâm Sảng nghe xong thì phì cười thành tiếng, nghĩ thầm: Cũng đúng nhỉ, chỉ cần mình ăn mặc non nớt một chút, anh ta sẽ tự chùn bước, đến lúc đó mẹ già cũng không thể trách mình rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Sảng hài lòng nghịch kiểu tóc trên đầu.
"Cứ như vậy đi, mình đi đây." Cô cầm túi nhỏ trên bàn rồi nhảy chân sáo rời đi.
Đào Tử ở phía sau cười hô lên: "Đừng quên trả quần áo cho mình."
Lâm Sảng cũng không quay đầu lại mà khoát khoát tay, sau đó gọi một chiếc xe taxi nhảy lên.
Địa điểm hẹn xem mắt là một quán cà phê có tiếng, cách rất gần cửa hàng bách hóa lần trước Lâm Sảng gặp được tiểu soái ca kia. Lâm Sảng được nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi đã đặt xong từ trước, sau đó gọi một ly Cappuccino, cô nhìn xem điện thoại di động, mình đến sớm 10 phút, dưới tâm trạng chán nản, cô lấy máy MP ra nghe.
Nhân viên phục vụ đưa một ly Cappuccino cô gọi rồi lui xuống.
Lâm Sảng nhàn nhã uống cà phê nghe âm nhạc, không biết còn tưởng rằng cô đang hưởng thụ cuộc sống mà không phải là xem mắt.
Từ giây phút cô bước vào, mọi người trong quán cà phê đều dời tầm mắt nhắm ngay cô, có người len lén bật cười, có người trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả nhân viên phục vụ cũng suýt nữa nói: "Xin lỗi tiểu thư, chỗ này của chúng tôi là quán cà phê không phải là KTV." Nhưng lúc cô ta nghe thấy Lâm Sảng nói ra tên của Tô Phàm thì mới không nói ra lời đó.
Lúc Tô Phàm đến đúng lúc nhìn thấy kiểu tóc ổ gà nhô lên của Lâm Sảng vừa một mình ngồi ở đó rung đùi đắc ý, anh hơi nhíu nhíu mày, hơi hoài nghi có phải quyết định hôm nay xem mắt của anh là sai lầm hay không.
Nhưng cơ sở ngầm của mẹ già vẫn còn, anh không thể rời đi, vì vậy lựa chọn "thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", đi đến bên cạnh Lâm Sảng.
"Xin hỏi cô là cô Lâm đúng không?"
Lâm Sảng đeo tai nghe căn bản không nghe thấy Tô Phàm nói.
Tô Phàm là loại người không nói một câu hai lần, cũng không hỏi tiếp nữa, đi đến ngồi xuống chỗ ngồi trước mặt cô, nhân viên phục vụ cực kỳ chuyên nghiệp đi lên phía trước hỏi anh muốn uống gì không. Tô Phàm thản nhiên liếc đôi mắt tinh xảo nhìn trang menu rượu, nói: "Trúc Diệp Thanh."
Nhân viên phục vụ hơi mất hồn, Die nd da nl e q uu ydo n Tô Phàm lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhân viên phục vụ này mới hồi phục tinh thần lại, nói một tiếng được liền vội vàng rời đi.
Lâm Sảng không biết lúc này trong máy MP đang chuyển bài nào, bởi vì tâm tư của cô đều dồn hết vào trên người đàn ông anh tuấn trầm ổn trước mặt.
Anh...
Lâm Sảng vội vàng rút tai nghe ra, đặt loạn ở một bên, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt chỗ đầu gối, bởi vì căng thẳng phấn khởi mà đan chéo vào nhau. Tuy lần trước nhìn thấy anh mặc đồ Tây vừa vặn, mà hôm nay toàn thân lại là quần áo thường ngày, nhưng vẻ anh tuấn vẫn còn, cảm giác của cô với anh vẫn còn, cho nên cô loại bỏ ý nghĩ mình nhận sai người.
Nhưng mà, hình như đối tượng xem mắt của cô là...
"Xin hỏi, anh là anh Tô, Tô Phàm sao?" Cô hơi bứt rứt không yên, bởi vì câu hỏi của mình mà trái tim cô nhảy loạn bùm bùm lên, cô sợ vì mình ngủ thiếp đi mới mơ thấy giấc mộng đẹp như vậy, nếu như là mơ, cô hi vọng bản thân mãi mãi đừng tỉnh lại.
Nhân viên phục vụ đưa lên một ấm Trúc Diệp Thanh, sau đó lui ra.
Mặt Tô Phàm không có biểu cảm nào mà cầm lấy ly thủy tinh sạch, đôi môi mỏng mà gợi cảm khẽ nhấp một ngụm trà. Lâm Sảng hơi say mê nhìn bàn tay thon dài có móng tay được cắt gọn gàng đang cầm ly, Lâm Sảng thích đàn ông có bàn tay thon dài mà sạch sẽ, cô ảo tưởng mình được đôi tay như vậy dùng sức ôm thì sẽ có cảm giác gì? Tuy cô cũng không phải cô gái đặc biệt bảo thủ nhưng vẫn bị suy nghĩ lớn mật của mình dọa cho nhảy dựng.
"Tôi là Tô Phàm." Tô Phàm đặt ly xuống, dựa vào ghế sofa, giọng nói trầm thấp lại làm cho Lâm Sảng suy nghĩ vẩn vơ. Cô từng nghe giọng nói khi nói chuyện rất nhiều cậu con trai, nhưng bởi vì xung quanh cô đều là người xấp xỉ tuổi cô, cho nên cô không nghe được giọng nói cô muốn, nhớ trước kia lúc ở trường học, một nam sinh có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai theo đuổi cô, nhưng cô không đồng ý, lúc đó Đào Tử còn hỏi cô vì sao, cô nói hình như tên đó còn đang trong thời kỳ đổi giọng, Đào Tử trừng to mắt.
Lâm Sảng luôn tự tin, hai mươi năm nay, cô đều giống như một con khổng tước kiêu ngạo, đều xem thường những người bên cạnh, cho nên ngoại trừ Đào Tử thì không còn có bạn bè nào khác, nhưng mà, sau hai mươi năm, lúc cô gặp được Tô Phàm, cô phát hiện sự kiêu ngạo của mình trước mặt anh đều là hèn mọn và không chịu nổi, không đáng giá nhắc đến.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lâm Sảng nghĩ, những lời này là đặc biệt nhằm vào cô, Tô Phàm khiến cô phải đầu hàng.
Bọn họ ăn cơm Tây cùng nhau, Lâm Sảng vốn định đi rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, để cho bộ mặt chân thật của mình lộ ra, nhưng mà cô lại do dự, cô sợ Tô Phàm sẽ cho rằng bản thân rất ra vẻ. Sau này, Lâm Sảng nói chuyện này cho Đào Tử nghe, Đào Tử còn lo lắng nói: "Lâm Sảng, cậu xong đời rồi." Lúc đó cô không rõ tại sao cô ấy lại nói như vậy, mãi đến nhiều năm sau, cô mới hiểu rõ, trong cuộc chiến tình yêu, ai rơi vào tay giặc trước thì người đó chính là kẻ bại trận. Mà từ lần đầu tiên cô gặp Tô Phàm thì đã rơi vào tay giặc rồi.