Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
Vừa sang năm, ở thôn trang lại đưa lời đến Thọ An đường, bảo rằng cha của Thúy Vy có lẽ không ổn, bảo con gái phải mau chóng thành thân để xung hỉ, xin lão phu nhân ban cho ân diển. Thúy Vy là gái già trong nhà, anh chị đều đã lập gia đinh, cha mẹ chỉ còn bận lòng về chị ấy, lão phu nhân bèn gật đầu, sai Phòng ma ma ban cho nhà chị ba mươi lượng bạc để mua đồ cưới.
Minh Lan nhận tin, lập tức lấy từ trong phòng mình ra hai mươi lượng bạc cho Thúy Vy làm hồi môn, chị ấy đẩy tay không muốn: “Cô chủ tốt ơi, làm thế này không được đâu, hôm trước cô vừa cho hai miếng vàng đánh trang sức cùng với năm xếp vóc rồi còn gì, cái này thôi cũng đủ nhiều lắm rồi, cứ so với Thải Trâm trong phòng phu nhân lấy chồng trước đây thì, phu nhân cùng lắm cũng chỉ cho có hai mươi lượng bạc thôi, tôi vốn là người trong phòng lão phu nhân nên lúc này đây mới được thưởng hậu, cô chủ mà còn cho tôi thêm nữa, thì thứ nhất là phu nhân sẽ không vừa mắt, thứ hai là sau này chị em trong phòng lấy chồng, cô định sắp xếp thế nào đây?”
Minh Lan vô cùng cảm động, biết chị ấy là suy nghĩ hộ mình, hơi hơi ngượng ngùng: “Tôi biết chị có ý tốt, nhưng … Nếu không phải chị không an tâm về tôi, thì năm ngoái đã phải lấy chồng rồi.”
Thúy Vy nhìn trái nhìn phải không thấy ai, bèn lẳng lặng đóng cửa sổ, buông rèm ở sao gian xuống, rồi mới nói: “Có câu này tôi muốn hỏi cô, lúc này tôi đi rồi, cô phải đề bạt ngay một người, bọn nhỏ sớm đã nhìn trừng trừng rồi, cô đã có chủ ý gì trong lòng chưa?” Minh Lan cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này, ướm hỏi: “Chị thấy sao?”
Thúy Vy nói không cần nghĩ: “Nếu xét về tư lịch, thì là Yến Thảo, nếu xét về nhanh nhẹn được việc thì là Cửu Nhi, mà nói về… Nhan sắc tính tình thì là Nhược Mi.” Hầu gái hồi môn phần lớn đều ban làm thông phòng cho chàng rể, Thúy Vy nghĩ đến Nhược Mi bèn hơi do dự.
Minh Lan trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ cất nhắc Lục Chi.”
Thúy Vy giật mình nói: “Lục Chi mồm miệng đanh đá, sao cô lại nghĩ đến nó?”
Minh Lan mỉm cười, hỏi lại: “Nếu nói cất nhắc một đứa, bên dưới lại phải thêm vào một đứa nhỏ khác, Vưu ma ma lúc này đây cũng không thể thiếu phần muốn đề cử con gái mình, chị coi thế nào?”
Thúy Vy suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Vưu ma ma không phải là một người sáng suốt, toàn phải dựa vào cô chủ áp chế, nay lại đưa người nhà bà ấy vào đây, thế chẳng phải sẽ lại có thị phi à, còn không bằng trực tiếp xin người lão phu nhân, phu nhân hoặc mợ cả, thứ nhất thể hiện cô kính trọng trưởng bối, thứ hai, còn có sự việc năm ấy, chắc là họ cũng sẽ không đưa mấy đứa không biết điều đến đâu.”
Minh Lan gật đầu, nghiêm mặt nói: “Chị yêu quý, chị nói có lý lắm.” Nói rồi vẫn cứ đẩy cái hộp hai mươi lượng bạc qua, trầm giọng nói: “Mấy năm nay chị cũng đã vì tôi, vất vả không nói, lại còn đắc tội không ít người, chỗ bạc này chị không thể không nhận, nếu sợ gây chú ý, thì đừng để lộ ra, cất ở đáy rương mà mang đi.”
Thúy Vy dường như nghẹn ngào, từ trước tới nay chủ tử thưởng cho tôi tớ, vì để có danh tiếng tốt, hận không thể nói ra xung quanh, như cô Sáu tâm địa rộng rãi thế này, cũng không uổng mình một phen dốc lòng, chợt nghĩ đến lời ám chỉ của Phòng ma ma ngày đó, nói mai sau cô Sáu gả chồng, sẽ để chị làm nô tì hồi môn, trong lòng Thúy Vy xôn xao.
Thúy Vy là do đích thân Phòng ma ma bồi dưỡng, tin tức qua lại nhanh chóng, ngày hôm sau lão phu nhân bèn tìm đến chỗ Minh Lan, cười như không cười hỏi: “Con định đề cử con bé Lục Chi hả? Suy nghĩ gì vậy?”
Minh Lan thành thật thẳng thắn: “Cửu Nhi sẽ không ở lại dài lâu với con, Lưu ma ma nhất định sẽ giữ con gái lại, có cất nhắc cũng mất công. Yến Thảo với Đan Quất thì giống nhau, cái uy còn chưa đủ. Nhược Mi rất kiêu, chính là như hiện giờ nó còn xem thường cái này cái nọ, giả mà được lên làm đại nha hoàn, sợ lại sinh chuyện thôi. Cuối cùng, cháu gái thấy Lục Chi là còn được, tuy mồm miệng sắc bén, nhưng lại bớt đi một phần kiêu căng, thêm một chút ghét ác như thù, dạy dỗ cho tốt, chưa chắc đã không dùng được;… Thoạt tiên là con nghĩ vậy đó.”
Lão phu nhân thích thú hỏi: “Thoạt tiên? Thế còn bây giờ?”
Minh Lan ra vẻ gật gật gù gù: “Sau này con lại suy nghĩ thêm, không muốn để mấy chị em sinh ra giận dỗi nhau, luận về tư lịch thì nên cất nhắc Yến Thảo, nó chu đáo hiền hậu, giữ bên người cũng an ổn.” – Hiệu quả và lợi ích không phải điểm mấu chốt, tính ổn định áp đảo tất cả.
Lão phu nhân nghe xong, khẽ gật đầu nói: “Bà vốn cũng biết là chưa thỏa đáng, ai chà … Có một số việc vô vi an ổn lại là tốt,… Suy cho cùng vẫn hơn.” Ngữ điệu lẫn với một chút bùi ngùi, thấy khuôn mặt Minh Lan thanh tú trắng trẻo, nhớ tới đứa bé xinh xắn mũm mĩm ngày đó, thế mà nay cũng đã có ý thức cẩn thận suy xét quản sự, tâm tư gà mái mẹ cứ thế mà nảy sinh.
Mãi rồi cũng ra giêng, phụ thân của Hải thị là Hải đại nhân bèn muốn rời kinh. Trước khi đi, Hải phu nhân đặc biệt tới phủ Thịnh một chuyến, lôi con gái vào dặn dò rất nhiều, lại cùng trò chuyện với Vương thị hồi lâu, trong giọng nói đều là vẻ ôn hòa nhã nhặn, mà nhóm Minh Lan đi ra bái kiến rồi về phòng ngày. Ba cô Lan theo lệ thường ngồi lại phòng Minh Lan thưởng trà.
“Hải phu nhân thật là ôn hòa, nói năng vừa khéo léo lại vừa lễ độ.” Mặc Lan vô cùng hâm mộ khí độ thanh quý kia, “Nghe nói Hải đại nhân bây giờ đảm nhiệm chức bố chính sử ti tham chính hàm tam phẩm đó.”
Như Lan cười nói: “Đó là hiển nhiên, thông gia nhà ta mà.”
Mặc Lan liếc mắt nhìn Như Lan, thổi chén trà, nói: “Cái đó cũng không chắc, lần trước chúng ta tới phủ Trung Cần bá, mẹ chồng chị cả cũng không dễ nói chuyện như vậy, ngồi nửa ngày mới thấy mang điểm tâm và trà lên.”
Như Lan lại sắp trừng mắt nổi giận.
Này nhá, mấy người một ngày một đêm không đấu võ mồm thì sẽ ch.ết à! Minh Lan than thở đổi chủ đề, giả vờ tò mò: “Ôi chao, trong nhà chị dâu thực sự không được nạp thiếp sao? Thế thì chị dâu nhà chị ấy chẳng phải là vô cùng thoải mái à.”
Như Lan bị đánh lạc hướng, đắc ý nói: “Nhà họ là nhà thư hương nhiều đời, trong nhà không biết đã có bao nhiêu tiến sĩ cử nhân, nề nếp nghiêm khắc, có điều cũng bởi thế cho nên muốn gả vào nhà họ Hải thì phải có quyền có thế hơn nhiều, nhà họ tuyển con dâu còn kỹ lưỡng hơn cả thánh thượng tuyển trạng nguyên, cần nhân phẩm, cần tài mạo, gia thế mọi thứ đều phải toàn vẹn, còn nhất định không phải con dòng chính thì không lấy nữa ~~~!”
Một câu cuối cũng kéo thật dài, cố tình nói cho hai cô Lan kia nghe. Minh Lan mặt dày, chẳng sao hết, trong lòng biết mình chỉ là hàng nhái mà thôi. Ngược lại Mặc Lan như có luồng giận xông tới, cười gằn nói: “Cái gì mà gia quy? Đó là! Đó là không nạp thiếp, nhưng thông phòng thì cũng chẳng ít đâu nha, à, còn mua nhà ở bên ngoài, hừ, chẳng qua là mua chuộc danh tiếng, bằng mặt mà không bằng lòng thôi.”
“Thật sao?!” Minh Lan ngớ ra, cảm thấy hệ thống tình báo của mình quá là lạc hậu.
Như Lan cãi chày cãi cối: “Rừng lớn còn có chim này chim nọ, mấy chi bên nhà họ Hải nhân khẩu phức tạp, làm sao mà quản hết được?”
Minh Lan kinh hồn bạt vía nhìn Mặc Lan cầm cái chén mình yêu thích nhất đập mạnh lên bàn một cái, nguy hiểm thật, còn chưa vỡ.
Chỉ nghe thấy Mặc Lan cười khẩy nói: “Chị cũng có nói gì đâu, chẳng qua là nghĩ có được danh tiếng cũng thật là khó, vừa khó giữ được, lại ra oai đánh tiếng hàng đầu thế làm chi?”
Như Lan tức phát điên, Minh Lan thì lại nghĩ cũng chẳng sao, ở nhà quan thời cổ đại mà tìm được nhà một vợ một chồng, thì khó như kiếm nhân vật nam thuần khiết trong văn ngựa đực, nếu đã làm nữ nhân cổ đại, thì phải nghĩ thoáng ra, đừng có tự làm khó mình.
Lại qua mấy ngày, Thúy Vy từ biệt lão phu nhân và Minh Lan, gọi người nhà đón về. Yến Thảo được đề bạt, mấy chị em cùng nhau chúc mừng, lại bổ sung một con bé tên Thúy Tụ từ Thọ An đường vào, mới mười một mười hai tuổi. Minh Lan thấy mọi người vui vẻ, bèn lập tức gọi Đan Quất cắt hai ba lượng bạc cho ma ma phòng bếp, đặt làm hai bàn tiệc đơn giản rồi nhanh chóng khóa cửa viện lại, để nhóm mấy cô gái uống một hai chén, cũng thấy phấn chấn hơn.
“Cô chủ vô cùng tốt bụng, để cho mấy đứa con gái tha hồ vui vẻ, mỗi người đều say túy lúy, may mà Vưu ma ma không ở đây, bằng không thì đã chẳng thể buôn chuyện thế này; như hôm nay, tôi mới yên tâm đấy.” Đan Quất chỉ kính một ly, rồi lại đi ra trông phòng, “Yến Thảo cũng được, cái Tiểu Đào đáng giận kia chẳng có đầu óc gì cả, cũng không tới trông chừng lò lửa; vẫn là Nhược Mi có để ý, không uống lấy vài chén, giờ đang cầm đèn đi kiểm tr.a phòng ốc.”
Minh Lan vừa rồi cũng uống mấy chén, váng đầu váng óc, nhìn Đan Quất đang tất bật sắp xếp giường chiếu cho mình, lo lắng nói: “Lúc này qua năm bận như vậy, mấy chị em cũng không được vui vẻ tử tế, đều là đương thì ham chơi thì quá tội nghiệp rồi, nhân tiện Thúy Vy có hỉ thì mở tiệc rượu. Ai dà, không biết Thúy Vy thế nào rồi? Tân lang đối với chị ấy có tốt không? Liệu có bắt nạt chị ấy không?”
Đan Quất quay đầu lại cười nói: “Việc mai mối là Phong ma ma xem xét, sẽ không tệ đâu ạ.” Nói rồi thương cảm, “Làm người hầu mà có thể diện như chị Thúy Vy vậy, âu cũng là may mắn, chúng tôi có thể gặp được cô chủ như cô, ấy cũng là cái phúc, nếu mà không ai để ý chiếu cố tới, còn không biết sẽ bị người ta chà đap thế nào.”
“… Nếu mà như thế nào cơ?” Minh Lan chợt hỏi.
Đan Quất trải giường, lại phơi một tấm thảm sấy trên huân hương, cúi đầu thở dài: “Dì Lâm thực sự ác độc, thừa dịp lão phu nhân đi Hựu Dương, phu nhân bận việc dọn nhà lên kinh, lại đem gả cô gái như hoa như ngọc cho thằng con trai khốn nạn của bà hầu giữ cửa trước, thằng nọ nát rượu cờ bạc, Khả Nhi bị trói tay trói chân bịt mồm ép đưa sang bên ấy, chưa đến hai tháng đã ch.ết rồi.”
“Anh Ba cũng không nói gì à?”
Đan Quất xưa nay mặt mũi hiền hòa cũng phải tỏ ra chán ghét: “Cậu Ba thế mà khóc lóc thảm thiết một chập, qua dăm ba ngày cũng buông tay, giờ á, cậu ấy thích nhất một đứa tên Nhu Nhi.”
Minh Lan trong lòng thấy đôi chút khó chịu, nói khẽ: “Vẫn là lão phu nhân nói phải, làm con gái sợ nhất là lòng tham.” Minh Lan sa sút tâm tâm trạng một lúc rồi định thần, nghiêm mặt nói: “Từ ngày mai, chị với Yến Thảo Tiểu Đào phải đôn thúc lời nói việc làm của tất cả mọi người cho cẩn thận, không cho phép bọn họ cười nói với bọn sai vặt bên ngoài, phải nghiêm khắc với mọi người.”
Đan Quất nhìn sắc mặt nghiêm trang của Minh Lan, chăm chú đồng ý.
… Thiển, thảo. Vi! Lộ, chỉnh, lý.
Minh Lan đương ghé vào kháng ở sao gian, thay lão phu nhân sao chép một phần kinh thư. Thịnh lão phu nhân ngồi trên giường la hán ở bên ngoài chính đường, ở phía dưới Vương thị cùng mẹ con Hoa Lan liên tục ngoái cổ ra ngoài nhìn, nói chuyện kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, lão phu nhân vốn bình tĩnh cũng không chịu nổi, bèn nói: “Yên một chút cho ta. Họ Hạ ở ngõ Hồi Xuân, chính là trời chưa sáng đã khởi hành thì cũng không nhanh đến vậy, giờ cũng biết sốt ruột, thế sao đã sớm giấu diếm đến một điểm cũng không lọt?”
Hoa Lan ngượng ngùng cười: “Bà nội, cháu gái, cháu gái… Chẳng phải là không muốn khiến bà phiền lòng sao?” Lão phu nhân liếc chị ấy một cái, mắng: “Biết sớm lợi hại, thì sẽ không kéo dài đến nhiều năm!”
Ba người nói không rõ ràng, có điều Minh Lan ở bên trong cũng đoán được ra là chuyện gì.
Đang nói chuyện, nha hoàn bên ngoài truyền vào: khách tới.
Lão phu nhân vội hỏi: “Mau gọi Minh Nhi ở trong nhà ra đây.” Một bên thì liên tục mời khách vào.
Tiếng người đi lại một hồi, Minh Lan xốc màn đi ra, thấy Hạ lão phu nhân đã lâu không gặp. Bên cạnh là một chàng thiếu niên dong dỏng, Thịnh lão phu nhân ít khi lại niềm nở nói: “Có thể nói là mong mỏi bà lắm, mời ngồi.”
Hạ lão phu nhân vẫn vậy, mặt mũi tròn trịa hồng hào, tóc hoa râm búi thành búi nhỏ, cài bằng một cây trâm biển phương bạch ngọc cát tường bốn chỉ. Sau đó hai bên hàn huyên một hồi, bèn gọi vãn bối ra chào hỏi. Hoa Lan và Minh Lan trước tiên dập đầu với Hạ lão phu nhân, rồi đến Hạ Hoằng Văn hành lễ với Thịnh lão phu nhân và Vương thị.
Vương thị kéo Hạ Hoằng Văn lại nhìn trái nhìn phải, ríu rít khen ngợi: “Quả nhiên là một chàng trai ưa nhìn, chả trách lão phu nhân từ khi hồi kinh cứ khen không dứt miệng.” Vừa nói vừa ôn hòa hỏi tuổi tác Hạ Hoằng Văn, đọc sách gì, thích ăn gì, lão phu nhân nhịn không được ngắt lời, cười nói: “Được rồi! Mau để thằng bé ngồi xuống đã, con đây là hỏi cung đấy à, hay là đòi nợ thế!”
Mọi người trong phòng đều nở nụ cười. Hoa Lan tiến tới kéo Vương thị, quay đầu lại cười nói: “Hạ lão phu nhân có thể trách mắng bây giờ, cũng là do mẹ cháu vui mừng quá thôi.” Hạ lão phu nhân lắc đầu. đảo mắt nhìn Minh Lan, bèn cười nói: “Qua một năm, thế mà Minh Nhi nhìn cao hơn nhỉ.” Lão phu nhân cười nói: “Con bé này chỉ lớn người không lớn tính, chỉ biết ương bướng thôi.”
Mặt Hoa Lan sáng bừng, trách yêu: “Bà nội xem kìa, đó là có khiêm tốn chút đi nữa, thì cũng không thể bêu xấu em Sáu thế được, em gái cháu đây vừa hiếu thuận lại vừa hiểu chuyện nhé.”
Vương thị cũng góp vui: “Đây cũng là lời thật lòng, mấy đứa con gái trong nhà cháu đều rất hài lòng về con bé Sáu này.”
Lời khen cao độ đến thế, Minh Lan cũng trợn tròn mắt, trong lòng thấy kì cục. Nàng nhìn Hạ Hoằng Văn ngồi ngay ngắn ở đối diện, chỉ thấy sắc mặt cậu ta ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, mình nhìn sang, cậu ta bèn chớp mắt như thỏ non.
Tiếng cảnh báo trong lòng Minh Lan vang lớn, nàng nhìn năm người phụ nữ lớn nhỏ đang ngồi, thầm nghĩ: Có điều gì mà họ biết nhưng mình lại không biết sao?
Mọi người nói chuyện một chút, Thịnh lão phu nhân chỉ vào Hoa Lan, cười nói: “Cháu gái cả nhà tôi đây có mang đến mấy tấm len lông ngựa thật dày, bà nhìn xem, tôi đang muốn tặng bà một ít, chi bằng bà vào phòng trong một chút, xem xem thích tấm nào?”
Hạ lão phu nhân mặt đầy nếp nhăn cười tươi như hoa, lộ ra vài phần tinh nghịch, giả bộ nói: “Đã là đồ cháu gái cả bà đưa tới, chi bằng bảo cháu nó theo vào xem luôn.”
“Cùng đi, cùng đi thôi.” Thịnh lão phu nhân nét mặt tràn đầy tươi cười, Hoa Lan dường như đỏ mặt, nhưng đứng lên rất nhanh, theo hai bà đi vào phòng, đứa hầu gái phủ Hạ đứng bên cạnh ôm một cái hòm cũng theo vào.
Mấy câu nói đó dường như ám hiệu, Minh Lan thầm nghĩ trong bụng: Thôi đi, không phải là chuyên gia chữa vô sinh sao!
Chớp mắt một cái đã không thấy ra nữa, chỉ còn lại Vương thị không yên lòng câu được câu chăng chuyện trò cùng Hạ Hoằng Văn, qua một chén trà, sau khi Vương thị đã ba lần hỏi Hạ Hoằng Văn “Bà nhà có khỏe không?”, nàng ta thực sự không nhịn nổi nữa, cười nói không được tự nhiên: “Ta vào bên trong xem một chút.”
Sau đó chỉ còn lại Minh Lan và Hạ Hoằng Văn, hai người họ ngồi đối diện nhau, một người đang cầm chén trà có hoa văn tinh xảo, một người hai mắt dán xuống đất, giống như trên đất mọc ra đóa hải đường. Bọn họ vốn là có quen biết, trước đó gặp nhau vài lần cũng là cười nói không kiêng kị, nhưng lần này Minh Lan cảm thấy không khí khác thường, cho nên nàng kiên quyết không mở miệng trước.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lửa than tí tách bên trong ấm lô đồng thau hình đóa sen bảy tầng ở chính giữa, vẫn là Hạ Hoằng Văn không nhịn được trước, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nói: “Len dạ thế nào mà vẫn còn xem chưa xong nhỉ?”
Minh Lan cũng đáp lại theo khuôn sáo: “Nhất định là rất nhiều hàng len dạ.”
“Có nhiều len hơn nữa thì cũng phải xem cho xong rồi chứ.” Hạ Hoằng Văn hơi nóng ruột.
“Nhất định là hàng len rất tốt.”Minh Lan rất bình tĩnh.
Lặng im một hồi, hai người thoáng nhìn nhau một cái, xì một tiếng bật cười. Ánh mắt Hạ Hoằng Văn đẹp đẽ như nắng xuân lan ra ven hồ, nhìn người ấm áp vui tươi, cậu ta trầm trầm thở dài: “Làm thầy thuốc không dễ đâu nhé.”
“Cần gì phải thế? Đường đường xem bệnh không được sao?” Minh Lan cũng thở ra một hơi.
Hạ Hoằng Văn hé miệng cười: “Từ trước tới nay thì vẫn là giấu bệnh sợ thuốc mà, huống hồ là phụ nữ, “bệnh khó chữa” là những chữ tổn thương người nhất, chị gái em cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Minh Lan lẳng lặng nhìn cậu ta, nói: “Anh cũng hiểu được làm phụ nữ là khó khăn?”
Hạ Hoằng Văn mặt mày hiền hòa, thuần hậu như dòng suối ấm sâu rộng vậy, nghiêm túc nói: “Nếu bà nội sinh là thân nam nhi, bản lĩnh y thuật của bà thiên hạ tất nhiên đều biết tới, đáng tiếc bà chỉ có thể ở trong nhà lo liệu việc gia đình, về già thì dạy dỗ tôi đây, một đứa cháu trai chẳng nên thân.”
Minh lan mỉm cười: “Không có đâu, sao có thể chẳng nên thân, em nghe nói anh đã mở được phòng chẩn bệnh rồi, có điều nói là phòng khám tiệm thuốc, em sẽ không chúc anh ăn nên làm ra, làm ăn phát đạt đâu.”
Hạ Hoằng Văn buồn cười trong bụng, liếc thấy Minh Lan hai má ửng đỏ bất thường, trong lòng bắt đầu suy xét, nghiêm mặt nói: “Nếu cứ nói bừa mà khen nhầm tại hạ thành kẻ tài, tại hạ bèn phải nói một câu này.”
“Xin mời nói.” Minh Lan không thèm để ý.
“Không nên uống rượu lạnh, đặc biệt là trước khi đi ngủ.”
“Ấy-“ Minh Lan theo phản xạ định che miệng, có loại cảm giác tức giận khi bị vạch trần ngay tại trận, chịu thua nói, “Anh –“ đang muốn chống chế, thấy Hạ Hoằng Văn cười trong suốt đang nhìn mình, dáng vẻ ung dung tự tại, bèn lúng túng, tức tối nói: “Anh đây cũng nhìn ra được à?!”
Hạ Hoằng Văn giả bộ than thở: “Không biết làm sao, người nào đó bảo tôi là nhân tài mà.”
Minh Lan đang túm tay áo khẽ buồn bực, thiếu chút nữa cong miệng cười.
Hạ Hoằng Văn nhìn Minh Lan ở đối diện, miệng uống cong, lộ ra hai hàm răng trắng trẻo khả ái, lại vô ý mà lộ ra dáng vẻ vừa giận vừa thẹn, mày biếc ánh lên trên làn da trắng ngần gần như trong suốt, tựa như màu xanh của chim công vậy.
Trong lòng cậu ta nóng lên, bèn cúi đầu, không dám nhìn nữa.