Chương 4: Chút manh mối- Lần gặp gỡ đầu tiên
Sau khi giúp nàng giải tỏa mọi khúc mắc, Tử Tuyết về phủ.
Nàng ngồi chống cằm, chân đặt lên ghế, suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Tử Tuyết: Phu quân tương lai của ngươi, sẽ là người ngươi gặp trước sinh thần 19 tuổi 1 tháng. Thông tin này, là do bà nội của ngươi bí mật nói cho phu nhân biết. Thêm nữa, khi ở cạnh hắn, ngươi sẽ có cảm giác rất vui vẻ, một chút gì đó ấm áp, làm ngươi cảm thấy muốn ở bên suốt đời. Ta chỉ có thể biết và nói được như vậy, còn đâu, vẫn phải do ngươi tự mình tìm ra.
Hừm, sinh thần 19 tuổi? “ A, ch.ết mẹ, quên luôn hỏi sinh thần của mình.”
- CHÂU NHI! CHÂU NHI! Em đâu rồi?!!!
Châu nhi lật đật từ cửa chạy vào, tay bưng một khay nước.
- Tiểu th... à, Tiểu Thần, cô gọi Châu nhi có việc gì không. Nói nhanh lên không em đang rất bận đấy.
- À ừm, sinh thần ta, còn bao lâu nữa thì tới?
- 3 tháng nữa. Tiểu Thần, em đi đây, em bận lắm! Vậy nhé!
- Ơ khoan đã...... Châu nhi..... Châu nhi!
Tiểu Thần gọi với theo nhưng Châu nhi không quay lại.
Thật là nhàm chán, những tưởng xuyên về nơi khác sẽ có cuộc sống bình yên vui vẻ, được nhiều người quan tâm như vậy, không ngờ tới lại phải chịu cái số kiếp ngớ ngẩn này. Chỉ có thể trách bản thân nàng đã xuyên và nhầm chỗ( cười mỉm).
Nàng vòng qua hoa viên ngắm cảnh cho đầu óc thông thoáng.
Hoa viên của Tử phủ cũng thật đẹp a, bách hoa hội tụ, thật mà nói có lẽ là không thiếu một thứ gì. Nàng tản bộ đến gần bờ hồ, làn nước trong xanh, yên bình. Ngắm nhìn nhan sắc khuynh quốc của đại tiểu thư Tử gia mà nàng không khỏi xao xuyến. Làm sao lại có người đẹp tới vậy: nước da trắng nõn nà, đôi mày thanh tú, môi hơi hơi ửng hồng, đôi mắt, đôi mắt mới là cái đáng chú ý nhất, trong xanh và sâu thẳm như đại dương, song lại có vẻ gì đó mê hoặc.
Thả mình lên bãi cỏ gần đấy, nàng vòng tay qua đầu suy nghĩ, chỉ còn 3 tháng nữa là tới sinh thần của nàng, 2 tháng nữa nàng sẽ gặp phu quân định mệnh của mình. Hắn sẽ là người như thế nào? Là người tốt, hay sẽ thật xấu xa?
Nàng đã hỏi Tử Tuyết, nếu hắn là người không đàng hoàng thì nàng có phải lấy hắn không, Tử Tuyết đã nói, Lăng tộc, chính là vì không muốn con cháu của mình sau này lỡ lấy phải người đàn ông không tốt mà đã định đoạt hôn ước của họ từ khi mới chào đời, vậy nên nàng không có gì phải lo lắng về phu quân định mệnh của mình.
Nhưng nàng là một lòng không tin, làm sao họ có thể biết được hắn là người tốt hay người xấu? Nếu hắn tốt thì không sao, nhưng nếu hắn xấu xa thì không phải là bọn họ đã hại nàng sao, đám người Lăng tộc ấy, thật chẳng thích chút nào.
Đột nhiên nàng bật cười, từ lâu rồi, nàng không có nhiều cảm xúc như bây giờ. Có lẽ, chính thế giới này đã làm thay đổi nàng chăng? Ha ha....
Nàng cười, tựa tiếu phi tiếu, ánh mi khép hờ, dần chìm vào giấc ngủ...
Phía xa xa, một thân nam nhân mặc bạch y, từ từ tiến đến chỗ nàng đang nằm. Đôi chân dừng lại ngay bên cạnh nàng, ánh mắt sắc lạnh liếc xuống thân ảnh nhỏ đang nằm ngủ kia. Sắc mặt vẫn không hề có chút thay đổi, hắn từ từ ngồi xuống, bình thản không gây ra tiếng động.
Trong giấc mơ, nàng mơ thấy mình đang nằm trong lòng một nam tử...
Nàng nói mớ: - Uy! Uy....
Hắn liếc nhìn nàng, con ngươi mở to hơn một chút, chắc chắn là hắn đang ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên vì chuyện gì?
( chương này ngắn thôi, và các chương sau cũng vậy nhé, vì dạo này Song bận học rồi:v)
_ Tuyết Niệm Vô Song _