Chương 45: Vấn đề của Như Tiên

Phanh!
Đơn Phi húc đầu vào trần phòng vệ sinh làm cho tung hết cả nóc.


Cũng may nóc phòng này bất quá cũng chỉ dùng để che mưa, không ngờ lại yếu đuối đến như thế, hoàn toàn được bện bằng cỏ dại và lá trúc, cũng không tính là chắc chắn, bị Đơn Phi va đầu vào một cái liền tan tành. Hắn dùng hết sức để lao lên, vừa lúc tránh kịp nhát kiếm trí mạng kia, vội vàng giơ tay bắt lấy tường nhà xí thăm dò, sau đó liền nghiêng người nhắm phía nóc phòng nhảy ra.


Mới vừa rơi xuống dưới đất, Đơn Phi chỉ thấy sao bay đầy trời. Khắp nơi là cỏ dại và vỏ trúc bay toán loạn nhưng y vẫn cố híp mắt lùi lại mấy bươc, hai tay nắm lại bày ra tư thế của quyền anh, chờ đợi đòn tấn công tiếp theo của đối thủ.


Chợt nghe một trận lốp bốp vang lên, Đơn Phi cuối cùng cũng thấy rõ tình huống trước mắt. Giả sơn vẫn là giả sơn, nhà xí thì đã bay mất nóc, thế nhưng trước mắt y lại chẳng có một ma nào cả.


Đơn Phi nhấp nháy mắt, xác định trước mắt thật sự không có ai. Đi vòng quanh toà giả sơn kia một lần cũng không thấy bóng dáng nào cả. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy nha hoàn ở xa xa kia vẫn đang hướng phía này nhìn lại. Thấy Đơn Phi vừa đi vừa ôm hông, không cần phải nói cũng biết cô ta kinh ngạc đến mức nào.


Đơn Phi nhìn nha hoàn kia một lúc, rốt cục hỏi cô ta: - Vừa nãy cô có thấy ai lảng vảng ở đây không? Là ai muốn giết hắn đây? Không phải Đơn Phi không đoán ra được, mà là bởi vì hắn cảm thấy có tới mấy người có khả năng là thủ phạm.


available on google playdownload on app store


Có thể là Tào Phi mà hắn vừa đắc tội này, hay là kẻ thù cũ Hạ Hầu Hành chẳng hạn. Đương nhiên không có khả năng Tào Phi tự mình động thủ rồi, chỉ có thể là cây đao bên cạnh y mà thôi.


Lão tử đã làm gì nên chuyện chứ. Theo lý thuyết nếu đã biết trước, tới cái thời đại Tam Quốc này chỉ cần tìm một cái đùi mà ôm là thuận buồm xuôi gió mới đúng, chả hiểu sao đùi còn chưa kịp ôm, đã chọc vào một đống lớn kẻ thù rồi.


Nha hoàn cũng không nhận ra Đơn Phi đang bực mình, đợi một lúc mới nói: - Ta có thấy một người đi qua.


- Là ai? Đơn Phi tâm thần chấn động, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên miệng vết thương, cảm thấy máu vẫn có màu đỏ tươi, liền cảm thấy an tâm không ít. Dù sao hắn bị thương cũng không nặng, chỉ cần không trúng độc là tốt rồi.
- Không phải là ngươi đây sao? Nha hoàn kia hiếu kỳ hỏi.


Nàng này còn rất là hài hước nha.


Đơn Phi rất muốn trổ tài hài hước cho nàng một cái tát, kể cả nhân sĩ thành công cũng có lúc mất không chế đấy, tuy nhiên vừa suy nghĩ lại, cảm thấy người ta nói cũng không sai. Ít nhất nàng còn cho ta là người, không nói ta là một con cẩu độc thân cũng đã rất nể tình rồi.


Tự giễu xong, Đơn Phi cũng không để ý tới khuôn mặt ửng đỏ của nha hoàn, liền cởi bỏ xiêm y lộ ra phần hông bị thương, xé một khối vải bông ở góc áo lót lên miệng vết thương, sau đó đơn giản buộc lại bằng đai lưng. Đơn Phi thường đi khảo cổ ngoài dã ngoại cũng có lúc bị thương, lúc này tự nhiên quen tay xử lý vết thương rất tự nhiên.


Nha hoàn kia dù cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng bừng nhưng vẫn không chịu dời tầm mắt khỏi Đơn Phi, thấy hắn rốt cục xử lý xong miệng vết thương mới nhẹ giọng hỏi: - Ngươi không sao chứ?
Cô nói mà không biết nghĩ à?
Nhìn ta như vậy theo cô thì có sao không?
Đơn Phi liền hỏi ngược lại:


-Côthấy ta có còn đủ khoẻ đế uống hai chén không?
- Đủ mà, đủ mà. Nha hoàn liên tục gật đầu, nói: - Như Tiên cô nương vẫn đang ở trên lầu đợi ngươi kia kìa...


Đơn Phi nghe thấy thế suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Nhìn bộ dạng của nha hoàn này, hình như đang hoài nghi hắn muốn chạy trốn thì phải, chỉ đành thở dài nói: - Ta liền đi lên ngay đây. Mới vừa nãy còn không cảm thấy ra sao, hiện giờ nguy cơ vừa giải trừ, hắn lập tức cảm thấy từng trận đau đớn từ miệng vết thương, khập khà khập khiễng mãi mới lên được trên lầu, chợt nghe thấy từng trận hoan hô, chỉ thấy Tào Phức kêu lên: - Đơn Phi, ngươi ở chỗ nào mới chạy về thế.


Tào Phức lúc này quả thật cảm giác như đang ngồi trên đống than. Bình thường hai tên Hạ Hầu Hành, Tào Phi vẫn lấy y ra làm đối tượng châm chọc, khiêu khích, Như Tiên lại luôn lãnh đạm với y, náo nhiệt luôn luôn dành cho người khác, không chút quan hệ gì đến y, chính đang lúc cảm thấy rất mất mặt lại chợt nhìn thấy Đơn Phi đi lên, lập tức không khác gì nhìn thấy cứu tinh.


Thế nhưng nhìn thấy quần áo Đơn Phi lại dính đầy máu tươi, Tào Phức mới giật mình hỏi: - Ngươi làm sao thế?
Ngươi nghĩ ta đang có kinh nguyệt chắc? Sao tự nhiên lại hỏi câu vô nghĩa thế?


Lúc trước Đơn Phi vốn đang nổi giận đùng đùng, thế nhưng lúc đi lên cầu thang đã dần dần tỉnh táo lại. Dù sao nam nhân vẫn luôn bất đồng với nữ nhân, nữ nhân bị uỷ khuất thì chỉ biết khóc lóc kể lể, ai nhìn thấy cũng thương xót, thế nhưng nam nhân mà cũng khóc lóc kể lể như thế, đại đa số thời điểm cũng chỉ nhận được đánh giá là người đáng thương tất có chỗ đáng trách mà thôi.


Nói chung hắn đang rất khó chịu, không có hứng thú bày trò mua vui cho mấy người này.
Lúc này nổi giận đùng đùng thét hỏi cũng chả được tích sự gì. Đơn Phi cũng không nói gì, chỉ đi đến đứng đằng sau Tào Phức, dựa vào tường, lạnh lùng nhìn mọi người.


Trên lầu không thiếu một người nào, xem ra cũng không có manh mối nào để lần theo. Tuy nhiên kể cả có người rời khỏi đi chăng nữa, Đơn Phi cũng không phải Conan, cho dù tìm ra chân tướng, nhưng hắn cũng không có công an giúp đỡ, dùng mồm mép cũng chẳng có cách nào báo được thù.


Mọi người bị câu hỏi của Tào Phức hấp dẫn sự chú ý, vừa nhìn thấy bộ dạng của Đơn Phi đều hơi có chút giật mình. Như Tiên có vẻ như mở miệng muốn hỏi, nhưng vừa liếc mắt nhìn đám Tào Phi một cái, rốt cục lại điềm nhiên cười nói như bình thường.


Hạ Hầu Hành thấy Đơn Phi toàn thân là máu cũng hơi lộ ra vẻ giật mình, được một lát liền cười ha hả nói: - Tên gia nô này ra ngoài tiểu tiện không ngờ cũng dính một thân máu, cũng coi là thiên cổ kỳ nhân rồi.
Mọi người không kìm được liền cười to.


Đơn Phi âm thầm cắn răng, không ngờ cũng phụ họa cười theo, tuy nhiên trong lòng lại tràn đầy lạnh giá. Mặc dù hắn đã sớm biết đây là một thời đại mà mạng người chỉ như cỏ dại, pháp lệnh thì như chó má, cho dù là tính mạng của Thiên tử trong Hứa Đô này cũng không thể bảo đảm. Hắn vốn chỉ là một gia nô, tính mạng cũng chỉ bằng con sâu cái kiến mà thôi, dù có mất đi cũng chẳng ai quan tâm. Điều này mãi đến tận đối mặt đạo kiếm khí tàn khốc kia, hắn mới ý thức được


Hạ Hầu Hành thấy thế lại hơi ngẩn ra, thầm nghĩ tiểu tử này thuộc loại chó cắn người không sủa đây mà, lập tức lại nói: - Mới vừa nãy ngươi nói một câu rất hay... Phân có thể nhịn nhưng nước tiểu không thể nhịn. Thật sự là khiến người khác phải tán dương mà...


Y còn chưa dứt lời, liền ôm bụng cười không ngừng, mọi người thấy thế cũng cười theo. Như Tiên thấy Đơn Phi lại càng trầm mặc không nói, đột nhiên hỏi: - Hạ Hầu công tử, có thể để ta hỏi một câu không?


Hạ Hầu Hành ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Đơn Phi và Như Tiên hình như cũng có chút quan hệ, rốt cục nói: - Như Tiên cô nương cứ nói.
Trên lầu lập tức tĩnh lặng lại, tất cả mọi người đều có chút tò mò nhìn Như Tiên, không rõ nàng có quan hệ gì với Đơn Phi.


Một lúc lâu sau, Như Tiên mới hạ giọng hỏi: - Đơn Phi, ngươi có quen một nữ tử tên là Chân Nhu không?
Đơn Phi khá là giật mình.
Tào Ninh Nhi cũng đã từng hỏi hắn vấn đề này, sao hôm nay Như Tiên cũng lại hỏi câu hỏi này? Chân Nhu này có bản lãnh gì thế nhỉ, không ngờ cả hai nữ nhân này ai cũng biết.


Tào Phi cũng là hai mắt toả sáng, vội vàng hỏi: - Chân Nhu này có quan hệ gì với Hà Bắc Chân Mật không?
Mọi người lập tức tinh thần tỉnh táo, phải biết rằng hiện nay vẫn đang lưu truyền một câu: "Giang Đông có nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật xinh". Câu này là nói về tam đại mỹ nữ trên thiên hạ.


Nhị Kiều dĩ nhiên là chỉ Giang Đông Đại Kiều và Tiểu Kiều, có thể nói là danh truyền thiên hạ, cổ kim đều biết. Còn Chân Mật lúc này tuy đã là vợ của con trai Viên Thiệu là Viên Hi, thế nhưng vợ người bao giờ cũng ngon mà. Mọi người ở đây vừa nghe thấy tên của Chân Mật, cũng dẫn đến không ít hứng thú.


Đơn Phi liếc nhìn Tào Phi một cái, nhớ rõ tiểu từ này phá Nghiệp Thành xong còn lấy Chân Mật làm vợ, thậm chí còn truyền ngôi cho con của Chân Mật là Tào Duệ, bởi vậy hứng thú của y với Chân Mật không cần nói cũng biết.


Như Tiên chỉ cười nhạt một tiếng, nói: - Nghe nói Chân Nhu chính là muội muội của Chân Mật, mỹ mạo cũng không kém Chân Mật. Thấy Hạ Hầu Hành dường như đang có chút ngẩn ra, Như Tiên liền cười hỏi: - Hạ Hầu công tử có hứng thú với Chân Mật sao?


Hạ Hầu Hành vội vàng lau nước miếng trên khoé miệng, vội vàng đáp: - Làm gì có, trong mắt ta, không có bất kỳ nữ nhân nào có thể sánh bằng Như Tiên cô nương được.


Loại lời tán tỉnh vô liêm sỉ này nói ra khiến cho nam nhân rất khó chịu, còn nữ nhân mặc kệ là có tin hay không, dù sao cũng sẽ có chút ưa thích, chỉ thấy Như Tiên duyên dáng cười với Hà Hầu Hành một tiếng, khiến cho y không khỏi hồn bay lên trời.


Từ lúc Đơn Phi đi lên lầu, Quách Gia chỉ liếc nhìn hắn một lần sau đó lại cúi đầu tiếp tục uống rượu, lúc này lại ngẩng đầu liếc nhìn Như Tiên một cái.
Như Tiên lại quay về Đơn Phi nói: - Đơn Phi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của Như Tiên đấy?


Đơn Phi chỉ trầm mặc một lát, rốt cục nói:
- Ta cũng không biết Chân Nhu.
- Vậy sao? Như Tiên hơi lộ ra vài phần kinh ngạc, lập tức lại bị ý cười che dấu.
Hạ Hầu Hành lại nhịn không được hỏi: - Như Tiên cô nương, nàng tại sao lại nhắc đến nữ nhân Chân Nhu này?


Như Tiên thản nhiên nói: - Ta nghe nói có một người tên Đơn Phi từng đính hôn với vị Chân Nhu này, còn tưởng rằng là Đơn Phi cơ đấy, không ngờ là đoán sai rồi.






Truyện liên quan