Chương 50: Vô phúc hưởng thụ ân tình của mỹ nhân
Mọi người đương nhiên cũng không biết nguyên lý trong đó, nhưng thấy Đơn Phi giơ tay liền phá bí ẩn, trong lòng cùng nghĩ người này ngược lại chính là đại trí giả ngu.
Chỉ có Hạ Hầu Hành thầm nhủ xem ra đây chính là ngu trường kỳ thông minh đột xuất mà.
Tuy nhiên Thế Tử cũng đã nói là thú vị rồi, theo như lời Tuân Kỳ thì thú vị tất nhiên ý tứ chỉ trên người thỏ ngọc có cơ quan khác. Kỳ thật không cần hỏi lại, mọi người chỉ cần nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tuân Kỳ giống như bị đá một cước, thì cũng đã biết đáp án.
Không nhìn khuôn mặt xanh mét của Tuân Kỳ, Quách Gia lại rót đầy một ly, khi uống rượu còn lẩm bẩm nói: - Ta đã sớm nói rồi, ngươi cũng không phải là vạn sự thông, làm sao biết hết mọi chuyện cơ chứ?
Những lời này mới vừa rồi y cũng đã nói, thời khắc này nói ra lại có chút châm chọc cay độc không nói rõ được.
Tuân Kỳ lạnh lùng hừ Đơn Phi một tiếng, tựa hồ muốn ghi tạc chặt chẽ hắn vào trong óc, giây lát trầm giọng nói: - Tế Tửu đại nhân quả nhiên cao minh, lần này là Tuân Kỳ thua. Y đương nhiên sẽ không thừa nhận thua ở trên tay Đơn Phi, chỉ nói Quách Gia cao minh. Tuy nhiên dù sao y thân là nhân vật nổi tiếng Tuân gia, bị chọc giận chẳng qua chỉ là trong giây lát, dứt lời thì đã khôi phục lại bình tĩnh: - Một trăm vàng, ít ngày nữa sẽ đưa đến quý phủ Tế Tửu đại nhân. Tại hạ còn có việc khác, tạm thời cáo lui.
Quách Gia nhìn theo Tuân Kỳ xuống lầu, lúc này mới đứng dậy nói: - Tính ngày, Tào Tư Không cũng có thể phải về Hứa Đô rồi.
Tào Phi vốn còn đang xem con thỏ ngọc kia, nghe vậy sắc mặt thay đổi, thất thanh nói: - Thật sự?
Không đợi Quách Gia trả lời, Tào Phi liền nói: - Rượu đã tận hứng, Bá Quyền, ta muốn về phủ xem xem.
Y vừa nói hồi phủ, mấy người Hạ Hầu Mậu đều đứng dậy.
Hạ Hầu Hành giữ mãi không được, khó chịu đầy bụng, thầm nghĩ lão tử mời khách, như thế nào lại bị tên nô tài kia chiếm hết nổi bật rồi?
Tào Phi nhìn ra Hạ Hầu Hành không hài lòng, lại cười nói: - Bá Quyền, ta còn có vàng đặt cược ở trên người của ngươi, ngươi chớ để cho ta thất vọng.
Hạ Hầu Hành liên tục gật đầu, thầm nghĩ lão tử bất kể như thế nào cũng sẽ không để cho Đơn Phi thắng nữa.
Đơn Phi thấy Quách Gia đứng dậy hướng về Như Tiên chào hỏi, xuống lầu liền đi luôn, cũng mặc kệ bên cạnh thế nào, nhanh chóng đuổi theo nói: - Tế Tửu đại nhân...
Quách Gia chậm rãi dừng lại, quay đầu lại cười nói: - Làm bằng hữu của Quách Gia ấy mà, xưng một câu Quách huynh là được rồi.
Trong lòng Đơn Phi ấm áp, lập tức nói: - Quách huynh, tại hạ... Ta kỳ thật có một chuyện khó hiểu.
Quách Gia chỉ gật gật đầu, từ từ đợi Đơn Phi đặt câu hỏi.
- Ta cùng Quách huynh chẳng qua là lần đầu gặp mặt, tại sao Quách huynh lại đặt tiền cược ở trên người của ta? Đối với vấn đề này Đơn Phi vẫn cảm thấy trăm mối khó giải.
Hắn là người xuyên không, biết Quách Gia rất trâu bò, ôm đùi trước tiên âu cũng là chuyện có lý do của nó, nhưng ở trong mắt người ngoài, hắn chẳng qua chỉ là một gã tôi tớ Tào phủ, căn bản không có cơ hội biểu hiện, Quách Gia là người thông minh, làm sao lại có thể làm ra hành động mạo hiểm như thế?
Quách Gia thản nhiên cười nói: - Tuân Kỳ không biết, nhưng ta cũng biết ngươi là người mà Tào Quan tiến cử, có lẽ ta không có lý do gì tin vào nhãn lực của ngươi, nhưng sẽ không hoài nghi nhãn lực của Tào Quan.
- Tào Quan? Tiến cử? Đơn Phi không hiểu ra sao.
Quách Gia giống như cũng có phần kinh ngạc:
- Ngươi không biết Tào Quan là ai? Gặp Đơn Phi lắc đầu, Quách Gia chậm rãi nói: - Tào Quan không phải là Tam gia Tào phủ ngươi sao?
Đơn Phi kinh ngạc không ngừng, hồi lâu mới nói: - Tào Tam gia tiến cử ta làm cái gì?
Quách Gia nhìn Đơn Phi thật lâu, giống như đang suy tư điều gì, rốt cục cười nói: - Đương nhiên là nhận chức Mạc Kim Giáo Úy, như thế nào, ngươi vẫn chưa biết sao?
Ta cùng Tào Quan Tào Tam gia chẳng qua là gặp mặt một lần, vì sao ông ta lại tiến cử ta làm Mạc Kim Giáo Úy?
Chuyên ngành hợp khẩu vị...
Đơn Phi đương nhiên biết Mạc Kim Giáo Úy là làm cái gì, đó chính là đổ đấu đó a, chẳng qua đổ đấu cũng chia ra làm quan đổ, tư đổ, tư đổ là không đạo đức, còn quan đổ ấy à... Đây chính là vì quốc gia mà cống hiến, có thể lĩnh năm trăm khối lại thêm cái giấy chứng nhận vinh dự nữa.
Tim đập dồn dập, liên tục, Đơn Phi không hiểu nổi suy nghĩ của Tào Quan, cũng đã giật mình vì ngữ điệu châm chọc Tuân Kỳ của Quách Gia, Tuân Kỳ mới về Hứa Đô không biết việc này, Quách Gia lại biết Đơn Phi được Tào Quan đề cử, tín nhiệm nhãn lực của Tào Quan, lúc này mới đặt cược vào hắn.
Nhưng cho dù là đặt cược như thế, điều kiện cần chẳng những là nhãn lực, còn có quyết đoán!
Chỉ có điều... Đơn Phi chần chờ nói: - Quách huynh đồng ý cùng ta kết giao bằng hữu, chẳng lẽ cũng là bởi vì Tào Tam gia?
Quách Gia khẽ mỉm cười, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một chút để tâm: - Ta và ngươi kết giao bằng hữu, chỉ bởi vì ngươi là Đơn Phi.
Đơn Phi cũng cười, chắp tay nói: - Đa tạ.
- Là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng. Quách Gia xoay người định đi, đột nhiên dừng lại bước chân nói: - Thế Tử làm người không tệ, chẳng qua là tuổi trẻ khí thịnh thông thường, cùng ngươi có chút xung đột, người trẻ tuổi qua rồi coi như xong, nếu nói là gây bất lợi cho ngươi...
Y liếc liếc mắt về phần xương hông mà Đơn Phi bị thương, trầm ngâm lại nói: - Trên lầu lúc nãy cũng không có ai xuống lầu đâu.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thầm nghĩ mới vừa rồi Quách Gia nhìn như không có việc gì, hoá ra sớm đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện trong mắt, cười ha hả nói: - Chuyện này thì ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Quách Gia cười cười, phất tay cứ thế rời đi.
Đơn Phi nhìn theo bóng Quách Gia đi xa, nhíu mày, hiển nhiên không hề có biểu hiện vui vẻ như mới vừa rồi. Thầm nghĩ về những lời Quách Gia nói, đám người trên lầu không có một ai gây hiềm nghi, mình mới đến quán rượu Hạ Hầu gia, Hạ Hầu Đôn không biết hắn niệu độn, cũng không phải toàn chức sát thủ, làm sao lại nhanh như vậy đã tìm người giết hắn?
(Niệu độn: Giả vờ đi tiểu rồi chạy mất.)
Vậy đến tột cùng là ai muốn giết hắn?
Đơn Phi hơi nhức đầu, chưa kịp nghĩ tiếp, chợt nghe một người dịu dàng nói:
- Đơn Phi... Huynh như thế nào không nói một tiếng mà đã đi rồi, Như Tiên còn chưa cùng huynh nói một tiếng cáo lỗi đâu.
Đơn Phi ngẩn ra, quay đầu lại trông thấy Như Tiên chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau hắn, ánh mắt đẹp ngóng nhìn. Phố lớn huyên náo, Đơn Phi vừa nhìn vào đôi mắt cô gái này, lại cảm giác phố lớn trở nên trống vắng, dường như trong thiên địa chỉ còn lại có hai người mà thôi.
Trong lòng hơi kinh sợ, Đơn Phi lập tức hơi dời ánh mắt, chậm rãi hít sâu, trấn tĩnh tâm thần, khó hiểu nói: - Như Tiên cô nương lời này giải thích thế nào?
Nữ nhân này là một Thôi miên sư sao?
Trong lòng Đơn Phi thất kinh, hắn biết rằng đương đại có Thôi miên đại sư tinh thông khống chế tinh thần, chỉ bằng một ánh mắt, một thanh âm có thể làm cho người ta rơi vào cảnh trong mơ, mới vừa rồi hắn có chút như đã bị thôi miên.
Tuy nhiên hắn cũng biết loại thôi miên này so sánh càng nhiều là về ý chí tinh thần, lập tức hít sâu chấn chỉnh lại tinh thần hóa giải đạo này.
Trong mắt Như Tiên dường như hiện lên chút kinh ngạc, tiến lên một bước nói:
- Nếu không do Như Tiên, huynh cũng sẽ không bị thương.
- Cái gì? Đơn Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, kẻ âm thầm muốn giết của ta không phải là cô đó chứ?
Như Tiên khẽ cắn môi đỏ mọng: - Mới vừa nghe nha hoàn nói, hình như huynh bị thương ở hoa viên, nếu không phải Như Tiên cố ý kéo huynh lên lầu, huynh đương nhiên cũng sẽ không tới hoa viên rồi bị người đánh lén, nghĩ như thế, huynh bị thương chẳng phải cũng bởi vì Như Tiên sao?
Công phu đãi bôi này của cô ta cho điểm tối đa!
Đơn Phi sớm đã qua cái tuổi vì một cái mị nhãn của nữ nhân liền hồn bay phách lạc rồi, ngược lại bị một cái mị nhãn của Như Tiên khơi gợi lên cảnh giác, tuy nhiên vẫn cười nói: - Như Tiên cô nương quá khách khí rồi, việc đó thì có liên quan gì đến cô chứ?
- Có liên quan đấy!
Như Tiên kiên trì nói: - Đơn Phi, huynh nhất định phải để Như Tiên bồi thường mới được, bằng không Như Tiên nhất định sẽ áy náy đấy.
Vậy không bằng cô cho ta chút vàng đi?
Đơn Phi còn chưa kịp trả lời, Như Tiên đã thay hắn quyết định, duỗi tay ngọc đang cầm một chiếc khăn gấm ra nhẹ nhàng nhét vào trong ngực Đơn Phi, Như Tiên hai má đỏ bừng nói: - Huynh chỉ cần đến Như Tiên Lâu đưa ra khăn tay này, Như Tiên bất cứ lúc nào cũng xin đợi đại giá.
Thanh âm của nàng nho đến kho có thê nghe thấy, thái độ thẹn thùng thật sự khiến Đơn Phi cũng có chút động tâm.
Nam nhân mà...
Hormone thúc dục!
Đơn Phi nhắc nhở mình tỉnh táo một chút, bỗng dưng cảm thấy đâu đó có chút vấn đề, thì đã thấy tay ngọc thon thon của Như Tiên lại giúp hắn phủi bụi đất trên người, lúc này mới nhẹ nhàng dời gót sen, chỉ có điều chưa đi được vài bước, thì lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, hàm nghĩa trong con ngươi thật sự làm cho người ta miên man bất tận.
Nhìn theo Như Tiên rời đi, trong lòng Đơn Phi vừa động, bỗng dưng hiểu được là chỗ nào có vấn đề, sao tim của hắn lại không nhảy kịch liệt như vậy nữa rồi?
Mới vừa rồi gặp Như Tiên, khi Như Tiên tới gần hắn, tim hắn nhảy nhót quả thực như đánh trống, nhưng lần này Như Tiên dựa vào càng thêm gần, vì sao hắn ngược lại không hề có phản ứng quá kích như vậy.
Giơ tay vừa sờ ngực, thô ráp vẫn còn ở đó. Đơn Phi lấy khăn gấm từ trong ngực ra, rồi mới lại lấy ngọc tượng ra xem, chợt nghe một người hú lên quái dị, đột nhiên từ bên cạnh đánh tới, một phát bắt được tay của hắn, cứng rắn muốn cướp đoạt!
Đơn Phi cả kinh, hắn biết rằng ngọc tượng này vô cùng kỳ dị, giá trị khôn kể, không thể để mất được, nên gần như không chút lựa chọn mà đưa khuỷu tay chém ra.
Tiếng "Xoẹt xẹt" vang lên.
Người nọ không đoạt được ngọc tượng, lại xé toang một nửa miếng khăn gấm trên tay Đơn Phi kia.
Đơn Phi xoay người muốn phản kích, đột nhiên ngừng hô: - Đại công tử, ngài làm gì? Hắn thấy hai tròng mắt Tào Phức sáng lòe lòe, gắt gao nắm chặt nửa mảnh khăn gấm kia, lại đang nhìn chằm chằm mảnh khăn gấm mà hắn đang cầm trên tay kia, lập tức hiểu được, đại công tử này chỉ là muốn cướp khăn gấm.
Tiểu tử này không phải là có tật nghiện luyến vật đó chứ?
Đơn Phi đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên giật mình, thời gian chỉ một cái xoay người, hắn chẳng những thấy được Tào Phức, còn trông thấy phía sau Tào Phức không xa một nữ tử đang đứng.
Nữ tử tao nhã giống như hoa lan, lại lãnh sát giống như vua của các loài hoa.
Tào Ninh Nhi đứng ở nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp giống như ngưng băng, đang lạnh lùng nhìn Đơn Phi, còn có nửa chiếc khăn gấm rách trên tay hắn kia...
----------oOo----------