Chương 72: Bới móc.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tào Phi.
Hạ Hầu Hành lúc đầu cảm thấy chỉ có bị bắt nạt, không có chỗ để xả giận, cũng không trông cậy vào Tào Phi có thể nghĩ ra tuyệt chiêu gì, chỉ trông mong y có thể kiên định đứng ở phía bên mình là được rồi, không ngờ Tào Phi lại có ý kiến, không khỏi mừng rỡ nói:
-Xin Thế Tử nói rõ.
Tào Phức hơi nóng nảy, vội hỏi:
-Thế Tử, ngài cũng không thể quá mức thiên vị.
-Cái này à.
Tào Phi mắt nhìn chân heo, trầm ngâm chốc lát nói:
-Bá Quyền, Đơn Phi người này cái khác khó nói, nhưng xét theo mấy ngày nay, nấu cơm thật sự rất khéo tay.
Y vốn có chút mâu thuẫn với Đơn Phi, nhưng trong nháy mắt thấy người này kết giao với Quách Gia, Tào Phi rất nhanh ném việc nhỏ này ra phía sau. Thân là nhi tử của Tào Tháo, chút nhãn lực này của y đương nhiên vẫn phải có.
Kỳ lân chạy ngang với ngựa, loan phượng không múa cùng quạ đen!
Con người Quách Gia này mặc dù smart, tác phong khá độc đáo, nhưng cặp mắt nhìn người cũng khiến cho ai cũng không thể xem nhẹ, Đơn Phi này có chút môn đạo, một khi đã như vậy, Tào Phi y muốn quan sát kỹ một chút.
Hạ Hầu Hành bên kia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không hài lòng đối với lời nói của Tào Phi, thầm nghĩ ngươi nói vô nghĩa, nếu hắn tán gái có thủ đoạn, ta đến mức phải gấp gáp như vậy nữa sao?
Tào Phi lại cười nói:
-Gia phụ xưa nay dùng người xem trọng không bám vào một khuôn mẫu, chỉ có nhân tài mới được trọng dụng, Đơn Phi đã có tài năng về phương diện này rồi, Bá Quyền nếu dùng chút tâm tư suy nghĩ lôi kéo hắn lại đây làm việc cho ngươi, chẳng phải là chuyện tốt rất lớn hay sao?
Ngươi nếu không phải là Thế Tử, lão tử sẽ đánh ngươi thành thằng ngốc!
Chiêu này ta sớm đã dùng qua, nhưng cũng không được.
Trong lòng Hạ Hầu Hành mắng thầm, chợt nghe Tào Phức cười ha hả nói:
-Thế Tử chiêu này tuyệt đối không thể được.
Tào Phi có phần kinh ngạc,
-Tại sao lại không được?
-Tiểu tử Đơn Phi kia thích nhất muội tử của ta.
Tào Phức chỉ sợ Đơn Phi chen chân giữa y và Như Tiên, trong lòng sớm dùng dây thừng buộc Đơn Phi và Tào Ninh Nhi cùng một chỗ:
-Hắn bất kể như thế nào, cũng sẽ không phản bội Tào gia chúng ta.
Tào Phi nghe được lời này có phần kinh ngạc, không đợi mở miệng, Hạ Hầu Mậu đã giành nói:
-Hắn chỉ là một tên gia nô, làm sao xứng đôi với Tào Ninh Nhi?
Hạ Hầu Hành không khỏi trong lòng khẽ động.
Tào Phi chỉ cười ha hả, lẩm bẩm nói:
-Thì ra là thế, ta đây cũng không có cách gì rồi. Thời gian không còn sớm, ta phải về phủ rồi.
-Thế Tử, lúc này mới qua buổi trưa.
Hạ Hầu Hành còn muốn lưu khách, mấy người Tào Phi đã sớm đi xa rồi. Trong lòng Hạ Hầu Hành căm giận, vỗ bàn thấp giọng nói:
-Đơn Phi, ta cũng không tin ngươi có thể thắng được lão tử.
Y mới vừa nói xong, một người ở ngoài cửa cười nói:
-Bá Quyền huynh nếu muốn thắng tên Đơn Phi kia, thì có gì khó?
Hạ Hầu Hành trước kinh sợ sau vui mừng, vươn người đứng lên nói:
-Có phải là Trường Tiềm huynh không?
Rèm cửa xốc lên, một người thản nhiên đi vào, dáng người thon dài, mặt như mỹ ngọc, thoạt nhìn tự nhiên, phóng khoáng lỗi lạc cực kỳ có khí chất.
Hạ Hầu Hành nhận được người này chính là con trai của Tuân Úc trọng thần dưới tay Tào Tư Không, Tuân Uẩn Tuân TrườngTiềm.
Người này ở thành Hứa Đô địa vị có lẽ giống với đám người Hạ Hầu Hành, nhưng bởi vì là con trai của Tuân Úc, em họ của Tuân Du, ở trong đám con nhà quan cũng có tiếng tăm không nhỏ.
-Nghe nói Trường Tiềm huynh đi tới Lạc Dương một chuyến, sao bây giờ mới trở về?
Hạ Hầu Hành khách sáo nói.
Tuân Uẩn nhíu mày, giây lát cười nói:
-Có một số việc phải làm nữa.
Y dường như không muốn nói nhiều chuyện của Lạc Dương, nói tránh đi:
-Trường Tiềm mới về Hứa Đô, nghe người ta nói Bá Quyền huynh và CậpViễn làm đánh cuộc, vốn tưởng rằng Bá Quyền huynh muốn thắng được trận này không cần tốn nhiều sức, không ngờ dường như gặp phải chút trở ngại?
Hạ Hầu Hành cắn răng nói:
-Cái tên Đơn Phi kia giống như là khắc tinh của ta. Lão tử lúc trước sao lại không có thả nhiều chó để cắn giết hắn.
Đôi mắt Tuân Uẩn sáng lên:
-Bá Quyền huynh từng thả chó cắn hắn? Vậy hắn sau đó có bị sao không?
-Ta cũng không biết kết quả.
Hạ Hầu Hành nhớ lại chuyện lúc ban đầu, căm giận nói:
-Mấy tên gia nô chết tiệtkia, chỉ nói thả chó ép bọn họ leo lên trên cây, sau đó mấy tên gia nô lại chạy đi dùng cơm, đợi khi quay lại, chẳng những không có người, chó cũng mất đi một con.
Tuân Uẩn cười:
-Nghe nói con chó kia do Tư Không đại nhân ban tặng.
-Còn không phải sao. Hạ Hầu Hành vò đầu nói:
-Nếu Tư Không đại nhân hỏi, ta cũng không biết nên ăn nói sao với Tư Không đại nhân đây.
-Ngươi làm gì phải đi ăn nói với Tư Không đại nhân chứ.
Tuân Uẩn lạnh nhạt nói:
-Người nên nói không phải là Đơn Phi sao?
Hạ Hầu Hành đầu tiên là ngẩn ra, giây lát có chút hiểu ra nói:
-Ngươi nói là...
×××
Đơn Phi người đang phòng bếp hắt xì, âm thầm thở dài, La Lão Đa mới vừa đến một chuyến, nói thù du hái đến đã gần xongrồi, nhưng quái vật kia vẫn không có xuất hiện.
Tào Xung sao lại đi đến trong rừng? Quái vật đến tột cùng là cái thứ gì?
Mã Vị Lai bây giờ ở nơi nào? Cho hắn ngọc tượng đến tột cùng có cái huyền bí gì đây? Mã Vị Lai tại sao phải đem thứ này cho hắn?
Tào Ninh Nhi tuy rằng xé bỏ khế ước bán thân của hắn, nhưng thứ có thể khiến cho Tào Quan đi tìm, tuyệt đối cũng không đơn giản.
Ta chỉ là muốn làm một người thành công, bây giờ thoạt nhìn sao mà khó như vậy?
Khi Đơn Phi đang đau đầu, nghe được dưới lầu đột nhiên một trận đánh trống reo hò, giây lát chợt nghe được âm thanh của Ô đại nương đang hô:
-Đơn công tử, Đơn công tử, ngài mau ra đây.
Trong lòng ngẩn ra, Đơn Phi bỗng nhiên đứng lên, hắn biết rằng Ô đại nương không gặp chuyện khẩn cấp gì tuyệt sẽ không rời khỏi cửa hiệu, bước nhanh tới trước cửa, không đợi Đơn Phi đặt câu hỏi, chỉ thấy Ô đại nương đã quỳ xuống nói:
-Đơn công tử, ngài, ngài mau cứu cứu Ô Thanh đi. Nó ở dưới lầu...
Trong lòng Đơn Phi hơi ngẩn ra, không nói hai lời, chạy xuống tửu lâu, chỉ thấy trước tửu lâu đang ồn ào, ÔThanh chẳng biết tại sao mặt mũi bầm dập quỳ gối ở đó, phía sau có mấy người bộ dáng gia nô đứng ở phía đó, Liên Hoa đang kêu lên:
-Bất kể như thế nào, các ngươi đánh người cũng là không đúng.
Đơn Phi tiến lên kéo ÔThanh lên, vốn muốn quát hỏi, đột nhiên ngẩn ra, bởi vì phía sau mấy tên gia nô, đứng đó rõ ràng chính là Hạ Hầu Hành.
Bên cạnh Hạ Hầu Hành có một công tử dạng chó hình người đứng đó, hắn không biết đó là Tuân Uẩn, nhưng thấy Tuân Uẩn nhìn sang, trong đôi mắt lạnh lùng chợt lóe, trong lòng Đơn Phi hơi ngẩn ra.
Gặp cũng chưa từng gặp qua, tiểu tử này sao lại như có thù hận lớn với ta vậy?
Đơn Phi sớm đã qua cái tuổi dễ kích động rồi, trước khi xuống lầu đã ý thức được sự việc của Ô Thanh có thể có liên quan tới hắn, nhiều ngày này ở chung với nhau, hắn đương nhiên biết Ô Thanh không phải người gây chuyện.
Sau khi nhìn thấy Hạ Hầu Hành, Đơn Phi mịt mờ đoán được vài phần, chợt nghe Ô Thanh thấp giọng nói:
-Đơn đại ca, ta nói chó là ta đánh ch.ết.
Đơn Phi lập tức hiểu được, âm thầm nhíu mày, chỉ thấy Hạ Hầu Hành đi ra cười nói:
-Đơn Phi, ngươi thật quá to gan, danh khuyển mà Tào Tư Không ban cho tại hạ, ngươi cũng dám đánh chết.
-Không liên quan đến Đơn đại ca, là ta làm đấy.
Ô Thanh giành nói.
Đơn Phi trừng mắt nhìn Ô Thanh một cái, quát khẽ nói:
-Câm miệng!
Tiểu tử này có nghĩa khí, nhưng đầu óc cũng là không biết dùng, sự việc này làm gì phải đi gánh trước? Khi hắn giết chó ăn chó, chỉ có ba người biết được, nếu không phải ÔThanh thừa nhận, hắn không tin có người nào có thể tìm ra vấn đề của hắn như Conan, nhưng con chó này không ngờ là Tào Tháo ban cho?
-Đơn Phi, ngươi bây giờ muốn cho người ta câm mồm, đã chậm rồi.
Tuân Uẩn một bên nói:
-Nam tử hán đại trượng phu, dám ăn không dám nhận sao?