Chương 80: Bí mật của Tào Quan.
Đơn Phi quyết định thay đổi kế hoạch một chút --- hắn vốn định yên yên ổn ổn làm một kẻ giàu có, hắn phát hiện mình có chút thiên phú gầy dựng sự nghiệp, nếu đã như vậy, đến Nghiệp Thành phát triển bất động sản, tiến quân vào ngành thực phẩm, phát triển chuỗi cửa hàng, làm một ông vua vượt thời gian coi như cuộc đời hoàn mỹ rồi, nếu có thể, qua những ngày tháng cả ngày ăn ăn uống uống, được mọi người tôn kính là được rồi.
Nhưng hắn phát hiện lý tưởng đơn giản này quá khó thực hiện rồi.
Hắn tuy không đồng tình quan điểm của Triệu Đạt, nhưng rất có cảm xúc với mấy câu nói sau cùng của Triệu Đạt ---- bây giờ hắn không muốn bị chó cắn, thì gậy chống lưng nhất định phải cứng rắn mới được.
Trước mắt người hắn có thể dựa vào chỉ có Tào Quan, mà xem ra quan cảm của Tào Quan đối với hắn không tệ, Tào Quan cùng Triệu Đạt đều không cùng một hệ thống, nhưng đều là sự tồn tại trung lập thuộc về cơ quan quốc gia màu xám.
Sự tồn tại này bất kể là ai cũng không dám dễ dàng cắn lại, thậm chí sợ Tào Quan, Triệu Đạt đến cắn.
Hắn vốn không muốn tham gia vào trong đó, nhưng trước mắt hắn ngoài tham gia, không có nhiều lựa chọn khác.
Nam nhân a, vẫn phải tàn nhẫn với mình một chút mới được.
Đơn Phi thay đổi mục tiêu của mình đến gặp Tào Quan, vốn trên đường đi đã có rất nhiều cách diễn đạt, nhưng bị một câu nói đầu tiên của Tào Quan hỏi đến không biết nói làm sao mới đúng.
Đúng rồi, lúc trước tên gia nô kia chắc chắn đã gặp Tào Quan, lúc đầu Tào Quan còn khảo hạch qua tên gia nô kia? Tại sao Tào Quan lại nhắc lại chuyện cũ? Ở trong đó có phải có ẩn ý gì không?
Đơn Phi đứng trong bóng tối, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi, cái khó ló cái khôn nói: - Lúc đầu chọn gì không quan trọng, quan trọng nhất là bây giờ chọn như thế nào!
Sau một lúc lâu, Tào Quan trong bóng tối mới nói: - Đơn Phi, ngươi rất thông minh!
Đơn Phi chậm rãi hít một hơi, nhắc nhở mình phải trấn tĩnh lại, Tào Quan này thân thể có lẽ không bằng Triệu Đạt, nhưng nếu luận về đầu óc, chỉ sợ không kém Triệu Đạt.
- Nhưng trước đây ngươi không phải là một người thông minh như vậy.
Tào Quan than thở nói: - Thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ.
Đơn Phi mí mắt giật giật, không biết thời gian mà Tào Quan nói cùng thời gian mà Mã Vị Lai nói tới có quan hệ gì, hắn căn bản không thể hỏi.
- Nhiều năm về trước. Mẫu thân ngươi có ơn cứu mạng với ta. Tào Quan dừng một chút, dường như chìm trong hồi ức, hồi lâu mới nói:
- Ta từng nói với bà, có chuyện khó khăn gì cứ tìm Tào Quan, Tào Quan sẽ giúp đỡ.
Nữ nhi của Vu Tiềm từng cứu Tào Quan, đây chính là nguyên nhân gia nô đó đến đây. Đơn Phi làm rõ những chuyện hồi trước, không biết tại sao, trong lòng mơ hồ có phần bất an.
- Nhưng ta muốn giúp đỡ cũng phải xem người này cuối cùng có thể đạt tới cảnh giới nào. Tào Quan trong bóng tối lẩm bẩm nói: - Đây chính là nguyên nhân khi lần đầu ta nhìn thấy ngươi, ta đưa cho ngươi bảy thứ để lựa chọn.
Đơn Phi “ừ” một tiếng, liền nghe Tào Quan nhẹ giọng nói:
- Lần đầu khi ngươi lựa chọn... chính là chọn khối vàng đó. Im lặng một lát, Tào Quan nhẹ giọng hỏi: - Ngươi biết tại sao ngươi lại chọn như vậy không?
Đơn Phi không cảm thấy lời này buồn cười, ngược lại có chút sợ hãi.
Câu hỏi này của Tào Quan sao có chút kỳ lạ?
Một lúc lâu sau, Đơn Phi thấy Tào Quan không tiếp tục nói, cảm thấy mình cần thể hiện chút ý kiến rồi, trầm ngâm nói: - Tại vì lúc đó ta... chỉ cảm thấy vàng là hữu dụng nhất.
Tiền tất nhiên hữu dụng.
Gia nô kia một lòng báo thù, chọn vàng để hoàn thành mục đích rất có khả năng.
Tào Quan giống như vừa bật cười, trầm mặc một lúc mới nói: - Nhưng sau khi ngươi đạt được thùng vàng đó, tại sao vẫn không dùng?
Đơn Phi chỉ cảm thấy sởn tóc gáy!
Con mẹ nó, thùng vàng cổ quái trong mộ thất kia không ngờ là Tào Quan để lại? Tại sao ông ta để lại số vàng đó? Những chuyện hồ tiêu đó ông ta có biết không? Ông ta nhất định biết.
Tào Quan cũng là người trộm mộ, nếu đã để lại vàng, không lý nào không hiểu tình trạng trong ngôi mộ.
Cái động trộm kia nói không chừng là do Tào Quan đào.
Lúc đầu hắn thấy cái động trộm đó đào cực kỳ gọn gàng, được đào bởi một người chuyên nghiệp, bây giờ nghĩ lại, người chuyên nghiệp đó chỉ sợ chính là Tào Quan!
Người này quả thật thâm trầm đáng sợ.
Ông ta cái gì cũng biết, lại có thể nhịn không nói ra!
Đơn Phi chỉ cảm thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh, lúc sau mới thở dài nói: - Thì ra mấy thứ này chẳng qua là khảo nghiệm của Tam gia, Tam gia cố tình để ta tìm được số vàng ấy, coi như hoàn thành lời hứa giúp đỡ?
Tào Quan một lúc sau mới nói: - Ngươi nói không sai, đó đều là khảo nghiệm của ta đối với ngươi. Nếu lúc đầu ngươi đã chọn vàng, đã nói rõ tâm tư của ngươi. Ta không có khả năng thay ngươi đi báo thù, thì chỉ có thể giúp ngươi tới đây, hồ tiêu hữu dụng, nhưng người biết dùng mới có thể phát huy tác dụng.
Quả nhiên đều là Tào Quan để lại!
Trong lòng Đơn Phi thầm run sợ, thì nghe Tào Quan nói: - Ngươi đem hồ tiêu đưa cho Phúc bá ở dược đường xem, ta liền biết ngươi đã phát hiện số vàng, ngươi biết lúc đó ta nghĩ gì không?
Quỷ mới biết được!
Trong lòng Đơn Phi bất an, nhưng vẫn có thể bình tĩnh nói: - Tam gia nhất định cảm thấy giúp tới đây, đã coi như hoàn thành lời hứa.
- Ta vốn dĩ nghĩ như vậy. Tào Quan buồn bã nói: - Chỉ là ta luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đơn Phi cố gắng không để tim mình đập nhanh, để tránh bị nổ tung, lại cảm thấy thanh âm mình có chút khàn khàn: - Tam gia tại sao lại thấy kỳ lạ?
- Trong mộ thất đó vốn còn mấy hộp tiền đồng. Tào Quan thản nhiên nói: - Tiền đồng để ở nơi đi vào, vừa vào liền nhìn thấy.
Đơn Phi hiểu Tào Quan kỳ lạ chuyện gì.
Gia nô đó vừa vào đã ôm tiền đồng chạy ra ngoài, thậm chí không đi sâu hơn để xem xét, cũng không biết trên đường đụng phải ma hay gặp kẻ cướp nữa, kết quả bị làm cho vỡ đầu chảy máu, cái hộp cũng rơi xuống chân núi. Gia nô đó liều mạng chạy về Tào phủ, tiền đồng được trong hộp bị người khác lấy mất, chỉ còn mười mấy miếng tiền sạn vô dụng bị Ô Thanh phát hiện.
Ô Thanh đem tiền sạn đến tiệm cầm đồ, ngày đó trùng hợp hắn thấy được, sau đó theo dấu vết tìm được mộ thất, hết thảy điều này xem ra là trùng hợp, nhưng trong mắt người có tâm, tất nhiên có vấn đề lớn.
Tại sao tên gia nô đó lần thứ hai có thể thành công?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi nói: - Tam gia không cần cảm thấy kỳ lạ, người nếu đã từng suýt ch.ết một lần, ít nhiều sẽ có chút thay đổi.
Ý của hắn là ---- lão tử đột nhiên có dũng khí, lại tìm được vàng, giải thích như vậy cũng coi như được rồi chứ?
Tào Quan lẩm bẩm nói: - Nếu ch.ết một lần rồi, nhất định sẽ có thay đổi.
Đơn Phi nhẹ nhàng hít một hơi lạnh, cảm thấy tim mình nhảy dựng lên.
Tào Quan hình như là lặp lại lời hắn, có thay đổi vài chữ, nhưng chính là thay đổi mấy chữ đó, ý nghĩa đã khác hoàn toàn.
Tên Tào Quan này cuối cùng muốn nói cái gì?
Tâm tư xoay chuyển, trong đầu Đơn Phi bỗng dưng như có lôi điện xẹt qua, nhớ tới Tào Quan đã từng nói một câu ---- ta chỉ biết một điều, nếu ngươi cũng không thể làm được việc này, vậy trên đời này sẽ không có ai có thể làm được.
Lúc đó Tào Quan cho hắn một điều kiện hấp dẫn, hắn chỉ cho rằng Tào Quan coi trọng hắn, nhưng nếu Tào Quan từng thử qua gia nô kia, đương nhiên biết năng lực của gia nô đó.
Ngay cả Triệu Đạt cũng nói, gã đến tìm Đơn Phi là vì Đơn Phi là cháu ngoại của Vu Tiềm, càng là vì Tào Quan tiến cử.
Nói như vậy một thân phận là cháu ngoại Vu Tiềm, cũng không thể khiến Tào Quan thay đổi cách nhìn, vậy kết luận là...
Đơn Phi nhớ tới mỗi câu nói của Tào Quan lúc mới vào đây, càng nghĩ càng hoảng sợ, qua hồi lâu, đột nhiên hít một hơi nói: - Tam gia, ta từng thấy Lưu Niên.
Lời này của hắn người ngoài nghe xong sẽ cảm thấy kỳ quái, thậm chí sẽ hỏi ngược lại một câu ---- lưu niên làm sao có thể nhìn thấy được? Nếu Tào Quan không cảm thấy kỳ quái, vậy chỉ có một cách giải thích.
Quả nhiên, Tào Quan chỉ là “ồ” một tiếng.
Người đó nhất định có liên quan đến Mã Vị Lai.
Số vàng kia là Tào Quan để lại, Mã Vị Lai cũng đúng lúc xuất hiện ở đó...
Đơn Phi nghĩ đến đây, cảm thấy không thể ngồi chờ ch.ết, hỏi ngược lại: - Vũ lực, quyền lợi, lý tưởng cùng Lưu niên, không biết Tam gia chọn cái nào?
Tào Quan trong bóng tối trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: - Lựa chọn của ta năm đó giống như sự lựa chọn của ngươi lúc gặp ta lần đầu, đều là tiền vàng!