Chương 112: Tổn thương

Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp
Đổng quản gia đứng ngây ra như phỗng chặn ngay trước cửa, xem ra như đang che tầm mắt của đám gia nô ở phía sau mình, nhưng sau khi nghe những gì Tào Ninh Nhi nói, chỉ cảm thấy vô cùng choáng váng, đành bấu vào cửa để không bị khụy xuống.


Đơn Phi chẳng có động tĩnh gì, nhưng biểu cảm của hắn cũng là vô cùng kinh ngạc, cũng không ngờ là Tào Ninh Nhi lại làm như vậy.
Tào Ninh Nhi tiến về phía trước mấy bước, đặt một cái túi thơm đang nắm chặt trong tay vào tay Đơn Phi, sau đó nắm lấy tay hắn nói: - Ta đợi ngươi trở về.


Nàng không đợi Đơn Phi nói gì, cũng biết là Đơn Phi sẽ không thể lập tức trả lời ngay được, liền quay người đi về phía trong phủ.
Không thèm quan tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.


Nhưng khi vừa vào tới khuê phòng, biết là chẳng còn ai nhìn thấy mình đang cố ra vẻ trấn tĩnh nữa, Tào Ninh Nhi lúc này mới thở dài một hơn, mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, như thể toàn bộ sức lực của cơ thể đều bị tiêu tan đâu hết.


Nàng không biết mình tại sao lại làm như vậy, nhưng sau khi làm được rồi, lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Đại tiểu thư.
Thúy Nhi lo lắng bước vội vào trong khuê phòng, hầu hạ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng rồi mới nói: - Tiểu thư--- à không, vẫn chưa uống thuốc sao?


Bình thường thì đại tiểu thư có bị đánh ch.ết cũng không làm những việc thế này.


available on google playdownload on app store


Tào Ninh Nhi trừng mắt nhìn nàng rồi khẽ quát: - Ngươi đành rằng đã biết, mà còn không đi sắc thuốc cho ta. Nàng mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng không có chút hối hận nào, đoạn vùi đầu vào trong chăn, cảm thấy đôi má vẫn còn nóng, trái tim thì đập loạn nhịp không dứt, có cảm giác như đứng trên vách núi cao vậy.


Run rẩy và sợ hãi.
Chỉ để không phải hối hận mà đã không thể khống chế nổi bản thân.
---


Đơn Phi đứng dưới ánh nắng, tay nắm lấy chiếc túi thơm, mắt tiễn Tào Ninh Nhi rời đi, chỉ thấy Đổng quản gia đang nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, vốn cho là Đổng quản gia sẽ nói gì đó, không ngờ là ông ta chỉ im lặng quay người đi vào trong đình viện.


Nhìn về phía chiếc kiệu, Đơn Phi rốt cuộc cũng cất tiếng nói: - Tam gia, ông vừa rồi vẫn chưa khởi hành--- Hắn có một phỏng đoán, nhưng không biết là có nên hỏi hay không.


Tào Quan thản nhiên nói: - Tối qua ta ngăn cản Thúy Nhi tới gặp ngươi, hôm nay ta đợi Ninh Nhi tới gặp ngươi, việc đã đến thế này, ta chẳng còn nợ gì ngươi nữa.
Ông ta chỉ nói có một câu như vậy, kiệu đã được nâng lên, đi thẳng về phía tây.


Đơn Phi chẳng thể ngờ là Tào Quan lại trả lời như vậy, liền ngây ra một lúc, rồi mới trở mình lên ngựa, theo sau cỗ kiệu cùng rời đi, mà không hay biết sau một cái cây lớn phía đằng xa, Liên Hoa đang bất lực ngồi đó, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt ướt đẫm lệ.


Chẳng biết là đã bao lâu rồi, Liên Hoa mới đứng dậy, thất thểu đi về phía trước, cảm giác như trước mặt mơ hồ, xuyên thấu qua nước mắt là hình ảnh khoảnh khắc lần đầu gặp Đơn Phi---


Nàng lúc đó còn đang tuyệt vọng, chưa từng nghĩ là một người xa lạ lại đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, cười ấm áp trước sự lạnh nhạt của nàng, an ủi nàng, còn thay đại ca cá cược một trận.


Cái mà hắn giành chiến thắng, không chỉ là tiền nợ của đại ca, mà còn là cả tấm lòng sâu thẳm của nàng nữa.


Cái khoảnh khắc được hắn kéo về phía sau bảo vệ, hắn không hề biết nàng ở sau lưng, ánh mắt cảm động đến nhường nào, hắn cũng không thể hiểu được tâm ý nàng, nàng biết từ thời khắc đó trở đi, trái tim nàng đã không còn dấu tích của bất kì nam nhân nào khác nữa.


Khi tiễn hắn đi, nàng thực sự rất sợ, sợ là từ giờ trở đi, những lần được gặp mặt sẽ bất định như lục bình vậy, khi được gặp lại hắn tại nhà Ô Thanh, nàng đã vui đến mức không thể khống chế nổi bản thân.


Cái giây phút bưng mật ong ra, nàng như đem cả tấm lòng chân thành nhất của mình ra vậy, khi được hắn tán dương, nàng cảm thấy đó chính là những lời nói dễ nghe nhất cuộc đời này.


Nàng không muốn bán màn thầu cho đại tiểu thư, bởi vì nàng rất sợ, sợ hắn và đại tiểu thư cuối cùng không tránh khỏi sẽ đến với nhau, nam nhân mà nàng chẳng cần dùng tới nửa ngày đã yêu rồi, đại tiểu thư lại đang ở cùng hắn, sao có thể không lưu ý chứ.


Nàng dốc hết toàn sức lực đốt cháy chính mình, so với Tào Ninh Nhi cao cao tại thượng kia, nàng chỉ là một ánh đom đóm trước hoàng hôn, ảm đạm chẳng ai để ý tới.
Nàng chỉ có thể cầu trời làm sao đại tiểu thư không để ý tới thứ tình cảm không thể nào thay thế kia của nàng.


Nhưng nàng biết, đây rốt cuộc cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Bất luận nàng có cố gắng đến đâu, thì dưới vầng hào quang của Tào Ninh Nhi đại tiểu thư, nàng rốt cuộc cũng chỉ vô cùng nhỏ bé yếu ớt.
Nàng chỉ có thể biểu đạt tấm lòng mình một cách thận trọng.


Mỗi sáng sớm, trước khi bày hàng, nàng luôn dồn hết tâm tư làm một món đồ hay ho gì đó, bất luận hắn có tới hay không, thời khắc rực rỡ nhất của một ngày, đó là sau khi gặp hắn, giả bộ như chẳng có chuyện gì hỏi thăm mấy câu, sau đó nói ra tâm tư của mình, chỉ mong hắn tán thưởng vài câu.


Sau đó là hi vọng hắn có thể để ý tới.
Sáng nào mà được như thế, thì cả ngày đều vô cùng ý nghĩa.
Khi nghe hắn nói phải rời khỏi Hứa Đô, tay bưng nồi dạ dày heo nhồi thịt gà, nàng chỉ biết im lặng chẳng nói gì.


Nàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, nàng sợ việc hắn rời đi, nhưng nàng cũng biết căn bản là không thể ngăn cản việc đó xảy ra, nàng chỉ có thể thức thâu đêm khâu hai đôi đệm giầy, sau đó chưng ít màn thầu bánh bao, chẳng để đến lúc trời sáng, đã đợi ở trước cửa Tào phủ.


Nàng không biết khi nào hắn phải rời đi, nhưng nàng biết--- nàng nhất định phải gặp được hắn, sau đó biểu đạt tấm lòng mình.
Nhưng tất cả những điều đó, rốt cuộc cũng trở nên vô nghĩa.


Mặt trời mùa thu đã lên cao, chiếu ánh nắng lên tất cả mọi người, chỉ lãng quên có một mình nàng đang đứng sau gốc cây, trái tim nàng đã rơi xuống tận đáy vực, cái khoảnh khắc trông thấy Tào Ninh Nhi nắm lấy tay Đơn đại ca, sống mũi nàng chỉ một vị cay cay.
Nước mắt rơi lã chã.


Rơi lên chiếc đệm giầy đang cầm trên tay, Liên Hoa cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, khóc nấc lên thành tiếng.


Nàng không biết mình còn có thể làm gì, nàng đã cố gắng hết sức, chỉ vì tình yêu nhỏ bé trong lòng, có lẽ cho dù nàng có làm thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự sắp đặt của số mệnh đối với người mà nàng mong đợi kia, nó khiến cho nàng cho dù có cố gắng đến thế nào cũng không thể giành được lấy.


Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử rất đỗi bình thường, sao có thể phá vỡ ác ý của số mệnh cơ chứ?
Lúc này nước mắt đã giàn giụa như mưa rơi.
Không rõ là khóc bao nhiêu lâu, Liên Hoa mới ngừng lại, mơ màng ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình chả hiểu sao đã đi tới một khu vườn hoang.


Cây khô cỏ dại trong khu vườn hoang chẳng ai động tới, cứ như thể chính bản thân nàng vậy.
Những ngày tháng còn lại thì sao đây? Còn có gì đáng để nhớ nữa chứ?


Nàng nắm chặt lấy chiếc đệm giầy đã bị nước mắt làm ướt sũng, chậm rãi quay người đi, đột nhiên lùi lại hai bước, khuôn mặt ban đầu là kinh ngạc, rồi ngay sau đó là niềm vui mơ hồ.
- Khương thúc thúc, là thúc?


Nàng chỉ để ý tới tự than tự trách, mà hoàn toàn không chú ý tới tự lúc nào, đằng xa phía sau mình có một nam tử mặc áo xanh đứng đó, vị nam tử kia thân hình cao gầy, sau lưng khoác một thứ gì đó như cây đoản côn, chỉ là được bọc bằng vải bố, khiến người ta nhìn không rõ đó là thứ gì.


Chắc không phải là trường kiếm.
Liên Hoa chỉ nhìn liếc qua chứ không hề chú ý tới. Nhưng nàng thường xuyên ở lò rèn, đã nhìn quen binh khí, biết là trường kiếm thông thường sẽ còn ngắn hơn thứ đeo trên lưng Khương thúc thúc cả thước.


Khương thúc thúc tên đầy đủ là Khương Kỳ, mấy năm trước nàng đã từng gặp một lần, nàng lúc đó còn nhỏ, được Khương thúc thúc chỉ bảo mới biết cách nuôi ong mật, cải thiện được cuộc sống.


Sau đó, Khương thúc thúc rời khỏi thành Hứa Đô, Liên Hoa không nghĩ là đến hôm nay lại được gặp lại.
Khương thúc thúc dường như chẳng có gì thay đổi, sống mũi cao, hai hàng lông mày như vẽ, đôi con mắt dưới ánh nắng mùa thu thậm chí còn mang một vẻ cuốn hút lạ kì.


Nếu như Khương thúc thúc mặc nữ trang, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Tào Ninh Nhi, không giống như nàng, dù thế nào cũng không sánh được với Tào Ninh Nhi.


Khi ý nghĩ đó chợt lóe trong đầu, Liên Hoa chỉ biết tự cười chế giễu chính mình. Thấy Khương thúc thúc chỉ im lặng nhìn mình, Liên Hoa liền tiến lên mấy bước nói: - Khương thúc thúc, thúc có phải là đói rồi không? Cháu đi mua ít đồ ăn cho thúc.


Nàng và Khương thúc thúc lần đầu gặp nhau có chút buồn cười. Khương thúc thúc lúc đó nhìn nàng, trên tay nàng chỉ có một cái bánh cứng, lúc đó nàng còn nhỏ, nhưng lại chẳng hề sợ sệt gì Khương thúc thúc cả, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Khương thúc thúc cứ như thể nhìn thấy người thân mình vậy.


Khương thúc thúc cũng chẳng có ác ý gì với nàng.


Nàng lúc đó cảm thấy Khương thúc thúc chắc là đã đói rồi, không thì sao lại để ý tới một đứa bé gái như vậy chứ? Nàng thậm chí chẳng nói gì, chỉ xé chiếc bánh ra làm đôi, đưa cho Khương thúc thúc một nửa, nàng chưa bao giờ nhỏ nhen gì với người thân cả.


Khương thúc thúc đỡ lấy miếng bánh, nhưng chưa ăn ngay.
Hôm nay thì---
Nàng biết mình ngày xưa thật buồn cười, nhưng nhìn bộ dạng này của Khương thúc thúc, vẫn cảm thấy nên mời ông ấy ăn một bữa, ít ra nàng không còn nghèo như ngày xưa nữa.
- Thứ trên tay cháu là lương khô à?


Khương Kỳ hỏi.
Liên Hoa nắm chặt lấy cái túi đựng bánh bao, nước mắt dưng dưng, nói lí nhí: - Đây là bánh làm cho người khác, Khương thúc thúc, cháu đi mua thứ khác về cho thúc.
Chẳng đợi nàng bước đi, Khương Kỳ đã nói: - Cháu thích Đơn Phi?


Liên Hoa ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Khương thúc thúc, không hiểu sao ông ta lại biết việc này.
- Cháu khóc cả đoạn đường, có phải là vì cháu cảm thấy sẽ không tranh giành nổi với Tào Ninh Nhi?
Khương Kỳ lại hỏi.


Liên Hoa chẳng kìm nén nổi nữa, nước mắt lại trào ra, chẳng còn nghĩ đến chuyện vì sao Khương thúc thúc biết việc này, chỉ cảm thấy lòng đau nhói, nghẹn ngào gật đầu.


Khương Kỳ nhìn Liên Hoa một hồi lâu mới nói: - Cháu mang chỗ lương khô và đệm giầy này tới, vốn là để tặng cho Đơn Phi, là bởi thấy hắn hình như thích Tào Ninh Nhi, nên mới muốn buông xuôi?
Khương thúc thúc lúc đó cũng ở trước Tào phủ sao?
Ông ta sao có thể ở đó được?


Trong đầu Liên Hoa vụt lóe lên một nỗi nghi hoặc, nhưng lại chẳng nghĩ nhiều, cuối cùng vẫn gật đầu, rồi lại nghe Khương thúc thúc nói tiếp: - Chính vì đây là những thứ cháu vốn chuẩn bị để tặng cho Đơn Phi, nên cho dù hắn có không cần, cháu vẫn quyết không mang cho người khác, có phải không?


- Vâng! Liên Hoa không hiểu sao Khương thúc thúc lại nhìn thấu tâm ý của nàng, chợt thấy áy náy, nhưng sự cứng cỏi vẫn có phần mạnh hơn, đoạn nói: - Khương thúc thúc, cháu xin lỗi!
Nàng vốn cho rằng Khương thúc thúc sẽ tức giận, không ngờ Khương Kỳ chỉ cười rồi lẩm bẩm: - Cháu thật giống với ta năm xưa.


Liên Hoa ngẩn ra, thấy Khương thúc thúc có vẻ như đang ngẫm ngợi điều gì, liền hỏi: - Khương thúc thúc sao lại nói vậy?


Khương Kỳ nhệch miệng cười có phần chua xót nói: - Năm xưa ta đã từng thích một người con gái, cũng giống như cháu bây giờ, ta chỉ muốn dâng những thứ tốt đẹp nhất của mình cho người mình yêu.


Liên Hoa bặm môi, dần ngừng khóc rồi hỏi: - Vậy sau đó thì sao? Trong lòng thầm nghĩ, Khương thúc thúc cũng giống Đơn Phi, đều là người rất có bản lĩnh, một nam nhân như vậy, người con gái kia sao có thể không thích cơ chứ.
Khương Kỳ bình thản nói:


- Sau đó ta lâm nạn phải bỏ trốn, đã từng gặp cô ấy một lần, cô ấy hỏi ta sao lại tới, ta nói--- ta muốn mượn cô ấy ít tiền.


Liên Hoa lắc đầu nói: - Không thể nào, thúc không thể nào mượn tiền cô ấy, thúc chỉ là muốn gặp cô ấy một lần, nên mới lấy cớ như vậy đúng không ạ? Nàng hiểu cái tâm trạng thích một người mà không thể nói ra, luôn phải tìm ra một lí do nào đó để làm cớ gặp mặt.


Chẳng phải chính nàng cũng như vậy sao?
Khương Kỳ không ngờ Liên Hoa lại có thể nói một câu trúng luôn, đoạn trầm mặc một lúc lâu mới nói: - Cháu nói không sai, nhưng cháu có biết cô ấy trả lời ta thế nào không?


Nếu như là Đơn Phi đại ca, thì chắc chắn sẽ đưa tiền cho nàng, huynh ấy trước giờ vẫn luôn coi nàng là một đứa trẻ.
Liên Hoa chợt thấy xót xa, lắc đầu nói: - Cháu không biết.


Trong nụ cười của Khương Kỳ vẫn mang theo một vẻ lãnh đạm vô bờ bến, đoạn nói: - Cô ấy nói với ta rằng, cô ấy không có tiền, nhưng mời ta ở lại một tối, rồi sẽ đi mượn cho ta một ít.
Vậy thì rất tốt mà.


Liên Hoa vốn muốn nói vậy, nhưng thấy nụ cười lạnh trên mặt Khương Kỳ, liền chuyển giọng hỏi: - Cô ấy--- sau đó thì sao?
Khương Kỳ thản nhiên nói: - Sau đó, chính vào đêm hôm đó, cô ấy đã dẫn đám thù gia tới bắt ta, dùng thân ta chỉ để đổi lấy chút tiền thưởng!






Truyện liên quan