Chương 2
“Tỉnh rồi a.” Long Ngự Thiên an tâm cười.
Lý Lạc Hành nằm trên giường lòng không khỏi kinh sợ, song khuôn mặt tuấn mĩ vẫn giữ được nét bình tĩnh: “… Mệnh ta còn tốt vậy sao, khả dĩ không cần tỉnh lại…”
Long Ngự Thiên gượng cười, bây giờ mà kích động tên bệnh nhân ngốc nghếch này chỉ tổ thêm rắc rối a~
“A~ ta nhớ ra rồi!” Long Ngự Thiên đột nhiên đứng dậy, hối hả chạy ra ngoài.
Lý Lạc Hành dựa bên giường, chậm rãi đứng lên, không đợi hắn đứng vững, Long Ngự Thiên mở cửa đi vào, tay bưng một chén nước đen đen, đặc đặc, mùi hương kì dị.
Lý Lạc Hành có linh cảm xấu, khuôn mặt tái nhợt, hỏi: “Đó, đó là cái gì?”
Long Ngự Thiên vui vẻ giải thích: “Cái này? Đây là các dược liệu quý báu mà ta không quản khó khăn thu thập, kết hợp sắc thành Long thị siêu cấp đại bổ thang! Ngươi mau uống cho cường thân kiện thể, để không còn bất ngờ ngất xỉu nữa a~”
Long Ngự Thiên tiến lên một bước, Lý Lạc Hành lui về một bước!
“Đừng, đừng tới đây! Cái thứ nhớt nhây đó có thể uống được sao?”. Đừng có giỡn! Hắn còn muốn sống a~
Long Ngự Thiên nghe vậy, cúi đầu tỉ mỉ quan sát kiệt tác của mình một lát, dường như cũng cảm thấy không ổn: “Ân… Cái này… Tuy rằng nhìn qua không được tốt lắm… nhưng uống vào không chừng sẽ có kết quả không tưởng ni!”
Lý Lạc Hành u ám cười: “Thể nào mà chẳng có kết quả, nhưng kết quả thành cái gì ta thực không muốn tưởng tượng a~”
Lý Lạc Hành đang muốn đôi co, lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, yếu ớt tựa bên giường. Thật kì quái, cơ thể này từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy?
“Đau đầu ư?” Long Ngự Thiên thấy thế vội đặt bát xuống, không nói không rằng đỡ Lý Lạc Hành nằm lên giường, cẩn thận đắp chăn cho hắn.
Đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ tiều tụy của người nọ, lờ đi việc mình chính là thủ phạm, Long Ngự Thiên trong lòng hạ quyết tâm: “Xem ra, phải thi hành biện pháp triệt để a~ Hắc hắc hắc hắc ~~~~~~ “
Không biết có phải Lý Lạc Hành trong mộng nghe được điệu cười tà đạo khiến người khác thất kinh kia mà nói mê suốt cả đêm…
~~~~~
“Gần đây Vương gia bận bịu việc gì a?” Lý Lạc Hành thật vất vả mới có thể tận hưởng vài ngày thanh nhàn thắc mắc, đều không phải lo lắng, chỉ là không thấy vị tiểu sát tinh kia, bất quá trong lòng hắn cũng có chút lưu luyến.
Thấy gia nhân trong phủ khó xử, Lý Lạc Hành cũng không muốn gây khó dễ cho bọn họ, bèn quay người đi đến vườn lê.
Lý Lạc Hành thân vận bạch y dạo bước giữa vườn hoa lê trắng muốt. Gió cuốn những cánh hoa mỏng manh phảng phất tung bay hòa cùng thân ảnh thanh tịch ưu nhã, phối nên cảnh thần tiên phiêu dật mê đắm nhân tâm.
Đang say sưa ngắm hoa rơi chao nghiêng tựa cánh bướm phù du, một tiếng hô như sấm rền đột ngột vang lên làm Lý Lạc Hành bừng tỉnh!
“Ngươi là ai?!” Một thanh niên anh tuấn uy vũ gạt cành lê đi tới.
Lý Lạc Hành hít vào một hơi, ổn định tinh thần. Hắn nghĩ trên đời này không có ai tai họa đáng sợ hơn Long Ngự Thiên.
Lý Lạc Hành đang do dự chưa biết nên trả lời hay không thì một gia nhân nghe được thanh âm chạy đến, nhìn thấy người kia, kinh hãi: “Hoàng, hoàng thượng!!!!!”
Cái gì! Lý Lạc Hành hoảng sợ, vội quỳ xuống hành lễ.
Long Ngự Bang chăm chú quan sát Lý Lạc Hành, khóe miệng để lộ nụ cười nhạt bí hiểm.“Ngươi… chính là hắn?”
Lý Lạc Hành không dám lừa dối, gật đầu.
Long Ngự Bang bất ngờ ôm lấy vòng eo thanh mảnh của Lý Lạc Hành, khí lực mạnh bạo khiến Lý Lạc Hành một trận thở dốc quên cả giãy dụa!
“Ta mang hắn đi.” Long Ngự Bang bỏ lại một câu nói, xong ôm lấy Lý Lạc Hành vô lực nhanh chóng ly khai, để lại phía sau tên gia nhân run rẩy không ngừng.
“Thế nhưng, thế nhưng…”
~~~~~
“… Hắn thực ngứa ngáy tay chân không có việc gì làm? Lão công của ta, hắn cũng dám động!! Hanh hanh…” Nghe hạ nhân kinh hoảng bẩm báo, Long Ngự Thiên lẩm bẩm đúng một câu, sau đó phân phó người chuẩn bị rời Giang Nam, hồi phủ…
~Hạ hồi phân giải~