Chương 12: Vĩ thanh
“Đa— hài nhi bất hiếu— đã về chậm…” Lý Lạc Hành mấy ngày liền bôn ba, cuối cùng cũng đến nơi bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng vừa bước vào cửa, thấy hạ nhân đang treo ***g đèn, tâm trạng liền xáo động, ***g đèn trắng hay đỏ không kịp nhìn kỹ, vội vàng hạ mã, quỳ phục trên mặt đất!
“Đại, đại thiếu gia!” Hạ nhân thình lình bị hắn làm cho hoảng sợ, một hồi lâu bình tĩnh trở lại, vẻ mặt mừng rỡ nghênh đón! Lý Lạc Hành hẵng còn quỳ, đôi mắt ướt nước, tức tưởi: “Đa… Hài nhi bất hiếu… Hài nhi bất hiếu a…” Đám hạ nhân nhìn thấy bộ dạng đau đớn của hắn, không dám tiến lên quấy nhiễu. Kết quả, Lý phủ thường ngày náo nhiệt phi phàm nay an tĩnh đến độ nhột nhạt… Mãi cho đến khi Lý Các lão gia hay tin, kinh ngạc phá vỡ trầm mặc:
“Được rồi! Tử tiểu tử! Hàng xóm chung quanh đều biết ngươi bất hiếu, ngươi không cần khàn cả giọng tuyên truyền ngay trước đại môn nhà chúng ta!”
“Đa…” Lý Lạc Hành choáng váng, trừng mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Lý Các lão gia một hồi, run rẩy: “Đa… Hài nhi còn nhớ rõ giọng nói và dáng điệu của người, rõ đến mức như hiện hữu trước mắt…”
“Ngươi nói cái gì?” Lý Các lão gia tiến nhanh đến vài bước. Nhi tử xuất môn bấy lâu nay thế nào ăn nói lại trở nên kì dị khó hiểu?
“Đa…” Lý Lạc Hành không để tâm đến tiếng náo nhiệt chung quanh, vẫn chìm vào thế giới bi thảm của chính mình: “Ngài báo mộng cho nhi tử a… Thiếu thốn cái gì, phải báo mộng cho ta…”
Lý Các lão gia ngồi xổm xuống cạnh nhi tử ngồi, càng nghe càng mông lung: “Uy— nhi tử, ta thế nào báo mộng a? Ngươi chỉ dạy ta có được hay không?” Người sống làm sao có thể báo mộng? Nhi tử của hắn thực sự bị kì quái Vương gia đồng hóa, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
“Đa— ngài yên tâm… Ngày rằm hàng tháng, nhi tử nhất định sẽ hảo hảo cúng tế người…”
“Ngươi là ước lão cha già của ngươi quy thiên có đúng hay không?!!” Lý Các lão gia rốt cục minh bạch, nộ khí xung thiên nắm áo nhi tử: “Ngươi dám tự quyết định?!! Lão tử của ngươi còn hảo hảo sống ni! Không khiến ngươi phí tâm!!”
“Đa?” Lý Lạc Hành đầu óc vốn đã choáng váng, lúc này còn bị Lý Các lão gia lắc lắc rung rung, thật vất vả mới có thể di dời ánh mắt lên gương mặt giận phừng phừng của lão cha!
Trầm mặc…
Chính là trầm mặc…
Sau đó… đột ngột bùng nổ!!
“Cương, cương thi a!!!” Lý Lạc Hành hai mắt trừng trừng, tuấn nhan tái nhợt, lảo đảo lùi lại vài bước rồi ngã xuống!
“Đâu? Ở đâu?!!” Lý Các lão gia bị hắn hù dọa, hoảng sợ lui về một góc. Hạ nhân hai bên run rẩy kìm nén, sợ một người phá lên cười, bát cơm khó lòng bảo trụ…
Lại trầm mặc một hồi…
“Tiểu tử, ngươi nói ta?!!” Lý Các lão gia hiểu ra, phẫn nộ quát!
“Ngươi không có ch.ết?!” Không ngờ Lý Lạc Hành thét lên còn to hơn, cứ như thể không có ch.ết mới là không bình thường!
Không đợi Lý Các lão gia nổi giận lần thứ hai, Lý Lạc Hành đã minh bạch! Đáp án rất đơn giản, hắn bị Nam Môn Hạo Nhiên lừa. Thẹn quá hóa giận, Lý Lạc Hành xoay người đứng dậy, phủi phủi y phục. Phải đi về! Đúng là cố tình gây sự! Hại hắn khẩn trương như vậy, bỏ lại Long Ngự Thiên một mình!! Nếu như không có hắn bên cạnh, tiểu tai họa kia đi độc hại sinh linh, quả thực lỗi lầm không để đâu cho hết! Nhíu mày suy nghĩ, Lý Lạc Hành ngay lời cáo từ cũng không kịp nói, vội vã dắt ngựa, chuẩn bị tái diễn hành trình mấy ngày đêm trở về!!!
Phát hiện ý đồ của hắn, Lý Các lão gia rống lên: “Đứng lại!! Ngươi muốn đi đâu?!”
“Về nhà!” Nếu lão đa không có việc gì, bọn họ tất nhiên trở về tình trạng lãnh mạc. Lý Lạc Hành đạm nhiên trả lời.
“Về nhà cái gì! Đây là nhà của ngươi!” Lý Các lão gia bất mãn phản bác. Lý Lạc Hành mỉm cười: “Không, đây không phải là nhà của ta… Vì… nhà của ta, nhất định phải có hắn hiện diện…”
“Hắn?” Lý Các lão gia bị lời nói tình thâm ý nồng của nhi tử làm cho ngẩn người, dừng một chút rồi ách ách hỏi: “Ý ngươi là Giam quốc hầu?”
“Ân…” Lý Lạc Hành gật đầu, không muốn nhiều lời, xoay người lên ngựa, không ngờ lại bị Lý Các lão gia sai hạ nhân ngăn lại!!
“Ngươi đã trở về thì không cần đi!!”
“Đa! Ngươi có ý gì?!”
“Có ý gì? Chờ thành thân xong cũng không muộn!”
“Thành thân?! Cùng ai?!” Lý Lạc Hành tái mặt, vô luận dùng lực thế nào cũng không thể thoát thân.
“Cùng Lưu tiểu thư! Song… lần này là chính thức!”
“Đa! Ngươi thế nào tự mình quyết định?!!”
“Dựa vào cái gì?! Ta là chủ gia đình này a!!”
“Đa! Hài nhi thề ch.ết không đồng ý!!”
“Không đến phiên ngươi phát biểu ý kiến! Mang đi!!” Lý Các lão gia xanh mặt, phất tay phân phó hạ nhân đem Lý Lạc Hành đang cố gắng chống cự vào nhà!
Sự tình nhìn có chút quen mắt… tựa như cố sự lúc ban đầu…
Lý Lạc Hành không tự nguyện bị kéo đi, một giọt thanh lệ chảy xuống gò má…
“Thiên nhi… ta xin lỗi…”
~~~~~
Trong trận.
“Đã mười ngày rồi, ngươi vẫn không thoát được a!” Ngoài trận, Long Khải Doanh chân bắt chéo, nằm thoải mái trên cành quất xem thư tín của Nam Môn Hạo Nhiên. Tỉnh lược mấy nghìn chữ râu ria, thấy được trọng điểm, khóe miệng vẽ nên nụ cười mỉa mai. Để xem lúc này Long Ngự Thiên còn dám coi lời hắn như gió thoảng bên tai?!!
“Uy! Tiểu Thiên Thiên~ Lý Lạc Hành của ngươi đã xảy ra chuyện!”
“…Chuyện gì?” Trong trận đã mười ngày, Long Ngự Thiên rốt cục như dự liệu khàn giọng hỏi. Long Khải Doanh hài lòng nhìn tiểu chất tốn công tốn sức, vui vẻ trả lời: “Lý gia đã tìm được Lưu tiểu thư cùng ngươi đánh tráo, một lần nữa chuẩn bị thành hôn, ngày lành… di? Nhanh a~ bảy ngày sau! Tiểu Thiên Thiên~ ngươi định làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?!!” Long Ngự Thiên cực kỳ phẫn nộ trả lời: “Ngươi còn không mau thả ta! Nhất định là âm mưu! Phu quân chắc chắn bị ép buộc!”
“Ngươi thật tin tưởng hắn a~ Hay nên nói, là ngươi rất tin tưởng vào bản thân ni?” Long Khải Doanh thán phục nói, song: “Ta sẽ không thả ngươi. Có bản lĩnh phải tự vượt qua. Nếu không nhanh sẽ bỏ lỡ chén rượu mừng a~”
“Ngươi—” Long Ngự Thiên cuồng nộ: “Nếu như tìm ra phương pháp, ta còn có thể tại đây xan phong ẩm lộ mất mười ngày?!!”
Cảnh Lý Lạc Hành cùng người khác thành thân đột ngột hiện lên trong đầu, Long Ngự Thiên thiêu đoạn chút lý trí cuối cùng, mãnh liệt bộc phát!!!
“Oa oa oa— mặc kệ! Ta hủy toàn bộ trận pháp! Ta không tin vẫn không ra được!!” Vừa dứt lời, trong trận vang lên thanh âm rời rạc đinh đinh đang đang!! Long Khải Doanh thấy tình thế không ổn, vội vã nhẹ nhàng né tránh! Cuối cùng, một tiếng nổ dữ dội vang lên, toàn bộ rừng trúc bị san phẳng!!!
Bụi mù tan, chỉ thấy Long Ngự Thiên hai mắt đỏ ngầu, y phục xộc xệch đứng trong trận, duy ngạo khí vẫn thấu trời xanh.
“Phu quân! Chờ ta!” Mãnh hét lớn một tiếng, Long Ngự Thiên bất chấp bộ dạng hiện tại của bản thân, theo hướng đông băng băng chạy đi!!
Đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất, Long Khải Doanh mới từ đống hoang tàn thong thả đi ra, khóe miệng vẽ nên nụ cười tán thán: “A a~ tiểu Thiên Thiên, phá pháp duy nhất của ‘vụ trúc trận’ bị ngươi tìm được rồi a~” Kỳ thực đáp án giản đơn đến mức khiến người ta thổ huyết! Cái này nhìn qua không hề giống với phương pháp phá giải kỳ trận, lại là phá pháp duy nhất— sách!
Đáng tiếc a~ Nếu như Long Ngự Thiên không bị chính kiến thức uyên thâm của mình giới hạn, sớm một chút nói ra lời kia, thì đã không bị trận lý làm khổ! Đây là chiêu thức tối tuyệt, thông minh bị chính thông minh đánh lừa…
Long Khải Doanh cười cười, thi triển khinh công! Có náo nhiệt không thể thiếu hắn a~
~~~~~
Lý phủ trên dưới giăng đèn kết hoa, trong ngoài một bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đám hỏi Lưu gia, không ít vị quan lớn hiển quý tề tựu, toàn bộ Lý phủ khách nối đuôi nhau, chiêng trống rộn ràng.
Lúc này, Long Ngự Thiên vừa vào đến cổng thành.
“Tân nhân đến!!” Người chủ trì đại lễ cất giọng. Lời vừa dứt, một nữ tử vận hỉ bào, hai bên được dìu đỡ, uyển chuyển chầm chậm bước vào chính đường… Bốn phía lập tức truyền đến tiếng cung chúc không ngớt của tân khách…
Lúc này, Long Ngự Thiên đã chạy đến cổng Lý phủ…
Dưới ánh mắt chờ mong, chủ trì đại lễ hướng hai con người đang đứng song song trước tiền đường cất giọng:
“Nhất bái thiên địa— “
“Bái— “
“Không được bái!!!” Long Ngự Thiên thở dốc, kiền định quát. May mắn, hắn đến kịp vào giây cuối cùng…
Thanh âm của Long Ngự Thiên khiến mọi người chấn động! Nhận ra hắn là Giam quốc hầu, khung cảnh liền trở nên hỗn loạn! Tân nương thét lên một tiếng chói tai, Lý Các lão gia người run lên, mắng to: “Ngươi, ngươi, ngươi còn muốn phá mấy lần mới cam tâm?! Lão, lão phu bất cứ giá nào cũng liều mạng với ngươi!!!”
“Lý lão gia! Nguôi giận a!!” Thấy Lý Các lão gia liều lĩnh xông đến, mấy người bên cạnh luống cuống tay chân ngăn cản!! Bất chấp Long Ngự Thiên tài năng như vậy ni! Tuy rằng mệt mỏi mấy ngày nay, tuy rằng đã lâu chưa có cơ hội sơ tẩy, nhưng khi hắn đường đường chính chính nghênh diện toàn bộ người trong phòng, khi hắn ngẩng cao đầu không e dè, thậm chí còn mang theo nét kiêu ngạo nhìn chung quanh, dùng lời thanh uyển mà hàm chứa thâm tình phản bác thì, người người trong phòng không ai dám nói hắn lúc này không mỹ lệ! Hắn lúc này mỹ lệ, mỹ lệ làm điên đảo lòng người…
“Ta yêu hắn. Ta không e sợ phải nói điều này cho bất kì kẻ nào. Bởi vì, đây chính là suy nghĩ chân thật của ta. Ta – Long Ngự Thiên không dối tâm, không gạt lòng. Ta yêu hắn. Toàn tâm toàn ý yêu hắn. Ta không thể để mất hắn. Hắn thuộc về ta.”
“Vậy ngươi có hay không vì hắn nghĩ đến?” Từ đám người, một thanh âm tận lực kiềm chế vang lên. Long Ngự Thiên quay đầu lại, tự tin cất cao giọng: “Đương nhiên là có. Ta phải dẫn hắn đi. Bởi vì, hắn cũng yêu ta. Hắn cũng đã quyết không thể ly khai ta.”
Tựa hồ những lời này chất chứa tất cả kiên trì của Long Ngự Thiên, hắn không nói thêm gì nữa, một mạch kéo tân lang, bài khai mọi người, hướng cửa bước đi khứ.
“Ngươi dẫn hắn đi ta làm sao bây giờ?!” Trầm mặc một hồi lâu, tân nương không cam lòng kêu lên.
“Ta quản ngươi!” Long Ngự Thiên không quay đầu lại, lạnh lùng trả lời.
“Ngươi dẫn hắn đi ta làm sao bây giờ ni?” Một thanh âm không sợ ch.ết vang lên. Long Ngự Thiên vừa định mắng, đột nhiên phát hiện thanh âm thanh nhã này thập phần quen tai…
Nghiêng đầu, Long Ngự Thiên vô cùng kinh ngạc gọi: “Phu quân?!!!”
Lý Lạc Hành một thân bạch y, khóe môi vẽ nên nụ cười ôn nhu, băng qua mọi người, đi đến trước mặt Long Ngự Thiên. Hai người cứ như vậy, tại đại đường hôn lễ, si ngốc nhìn nhau.
“Hiện tại khả dĩ thả đệ đệ của ta? Hắn còn muốn cùng Lưu tiểu thư thành hôn ni.” Lý Lạc Hành nhẹ giọng hỏi, chỉ bị Lý Lạc Đại đang bị nắm giữ dở khóc dở cười. Long Ngự Thiên không chút nghĩ ngợi buông Lý Lạc Đại ra, nhào vào lòng Lý Lạc Hành.
Lý Lạc Đại xoa cổ tay đau nhức, trở về bên người lão bà, nhìn hai người cười nói: “Uy! Không nên vừa nghe đến Lý Lưu đám hỏi là nghĩ ngay đến đại ca có được hay không?! Ta phải hao tổn tâm cơ mới đem được lão bà trở về a!”
“A a~ Vương gia a~ Ngài không nên một lần nữa đoạt mất phu quân của ta.” Lưu tiểu thư sau tấm khăn che cười đến run rẩy cả người. Trong chốc lát, toàn bộ đại thính( ) vang lên tiếng cười, tất thảy trời đất tựa hồ cũng cười, tiếng cười thoát ra từ nội tâm, chân thật, vui sướng mà cười…
Long Khải Doanh đã đến tự khi nào, lúc này tựa vào người Nam Môn Hạo Nhiên mỉm cười. Bất quá… nụ cười của hai người bọn họ, dường như vương nét giảo hoạt do mưu sự thành công…
~~~~~
“Hử?!” Lão hòa thượng ở chùa cầu duyên đang quét lá vàng, đột nhiên bắt gặp một thanh thăm trúc ở khe đá. Lão bèn khom lưng nhặt lên. Nhìn chăm chú thanh thăm bị vẽ loạn, giữa mi vũ hiển hiện một mạt từ ái khán phá hồng trần…
Từ tốn, lão hòa thượng lấy tay áo chà lau ba chữ “Thượng thượng thiêm”( ). Nét mực mờ đi, hàng chữ ban đầu chầm chậm hiện ra. Lão hòa thượng từ bi thở dài.
Nguyên lai trên thăm, là bốn chữ “Hữu duyên vô phận” đỏ thắm…
Lão hòa thượng thương xót cho đôi tình nhân vô phúc, tiếp tục chà lau, muốn đem thanh thăm trở về nguyên dạng, nhưng, mặc lão cố sức, vết mực tàu tròn tròn có lẽ vì đã được viết từ lâu vẫn kiền ngạnh trên chữ “vô”, che khuất mất chữ, chà sát thế nào cũng không xong.
Cuối cùng, lão hòa thượng đành từ bỏ, ngẩn ngơ nhìn. Vì dấu mực này mà từ “Hữu duyên vô phận” biến thành “Hữu duyên phận”. Một lúc lâu, một tràng cười sang sảng vang lên, thán phục đem thanh thăm bỏ vào ống trúc.
Chắc chắn… đó là quẻ linh nghiệm nhất ống thăm… là… thượng thượng thiêm…
~~~~~
Ánh tà dương rực rỡ soi chiếu toàn bộ gian nhà. Lý Lạc Hành cúi đầu, an tường đưa nét bút trên giấy lụa. Nhưng…
“Đứng lại!!”
“…”
“Ngươi trốn chỗ nào?!!”
“…”
“Đứng— “
“Thiên nhi!” Lý Lạc Hành chịu không nổi bèn dừng bút, ngẩng đầu nhìn Long Ngự Thiên đang nhảy tới nhảy lui trên xà nhà!! Lúc này, Long Ngự Thiên lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi con ngươi minh lệ càng long lanh. Nghe thấy thanh âm của Lý Lạc Hành, Long Ngự Thiên dừng lại tại phía trên chỗ hắn, hai chân câu trụ thanh xà, cả người thoáng một cái đổi chiều, đầu chúc xuống, vừa khéo đối diện với gương mặt của Lý Lạc Hành!
Cười khổ, Lý Lạc Hành sủng nịch vuốt mấy sợi tóc đen mềm che vướng mắt Long Ngự Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Thiên nhi, ngươi ở trên xà nhà làm gì ni?”
“Đuổi chuột a!” Long Ngự Thiên vừa hưởng thụ ôn nhu của Lý Lạc Hành, vừa hùng hồn trả lời.
Lý Lạc Hành dở khóc dở cười lắc đầu: “Thiên nhi, đây chẳng nhẽ không phải là chuyện của mèo? Thế nào? Ngươi dự định đoạt mất miếng ăn của chúng nó sao?”
“Hanh! Cũng tại ngươi quá cưng chiều chúng nó! Hiện tại mỗi ngày hết ăn rồi ngủ! Ta nếu không dùng chó để đuổi, tàng thư của ngươi đều trở thành điểm tâm cho lũ chuột hết rồi!!!”
“Ngươi a…” Lý Lạc Hành không khen, không mắng, chỉ thở dài, nhưng từng chữ đều hàm chứa tình cảm nồng đậm.
Long Ngự Thiên người treo ngược trên xà nhà, tinh nghịch nhìn Lý Lạc Hành.
Lý Lạc Hành đứng thẳng, ôn nhu nhìn Long Ngự Thiên.
Không biết ai nghĩ trước, tựa như đồng tình khởi ý, tâm tư linh thông. Vạn vật bao phủ trong ánh tịch dương đạm hồng, quanh người Lý Lạc Hành cùng Long Ngự Thiên dường như tỏa ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt; làn gió nhẹ nhàng khoan khoái vương vấn làn tóc mềm…
Long Ngự Thiên người treo ngược trên xà nhà, nhẹ nhàng chúi xuống…
Lý Lạc Hành đứng thẳng, hơi ngẩng lên…
Hai đôi môi cứ như vậy thiên y vô phùng( ) thâu chạm vào nhau…
Tựa như do thiên tạo địa thiết từ thời hỗn mang u tối…
*Toàn văn hoàn*
—————