Chương 7: Nếu Em Không Phục Có Thể Lấy Lại Nụ Hôn Vừa Rồi

Bạch Phong Thần không nói gì nhưng vẫn đằng đằng sát khí, có ngốc cũng biết hắn đang không vui nên Tiểu Nghiên tạm thời sẽ quay mặt đi không thèm để tâm tới hắn.
Cứ vậy bọn họ đã đến Đan gia sau hơn 30 phút. Triệu quản gia thấy xe của Bạch Phong Thần đỗ trước cửa liền vui vẻ đi gọi cho ông bà Đan.


Đan Tiểu Nghiên còn chưa kịp bước ra khỏi xe của Bạch Phong Thần thì đã thấy bố mẹ mình hí hửng ra chào đón hắn. ‘Rồi riết không biết ai là con ruột’ cô nói thầm trong bụng.
“Cháu chào hai bác.” Bạch Phong Thần vừa ra khỏi xe đã thấy bố mẹ cô đứng đón ở ngoài cửa.


Ngọc Hạ Phương cùng Đan Cao Lăng vui vẻ đón Phong Thần vào dường như họ hoàn toàn quên mình cũng có một người con gái. Đan Tiểu Nghiên giờ khắc chỉ biết khóc thầm trong lòng mà đi theo họ vào nhà.
“Phong Thần, bữa nay cháu đón Tiểu Nghiên đi học về sao.” Hạ Phương vui vẻ ngồi nói chuyện cùng Bạch Phong Thần.


“Dạ, dạo này cháu thấy Tiểu Nghiên bận tối mắt tối mũi, nhà lại xa trường nữa, vậy nên cháu muốn chở em ấy về.” Bạch Phong Thần lễ phép cười nói cùng mẹ cô.


“Tốt tốt! Có cháu đưa đón bác cũng yên tâm.” Hạ Phương sau khi nghe xong Bạch Phong Thần tỏ ý muốn đưa đón Tiểu Nghiên nhà bà liền tán thành mà gật đầu.
Bố cô ngồi một bên cũng vui vẻ cười nói cùng hắn.


Ngồi nghe mọi người nói chuyện một lúc, Tiểu Nghiên xin phép lên nhà thay đồ. Còn Bạch Phong Thần được bố mẹ cô mời lại ăn tối, nên hắn không thể từ chối được mà ở lại.


available on google playdownload on app store


Một lúc sau bà Hạ Phương xuống bếp nấu bữa tối cho bọn họ, ông Đan thầy vậy cũng lẽo đẽo theo sau phụ giúp bà, tuy hai người họ đã già nhưng tình cảm của họ luôn như ngày đầu.
Chờ một lúc lâu chưa thấy Tiểu Nghiên đi xuống, Bạch Phong Thần xin phép đi thăm quan nhà mà lẻn đi lên phòng cô.
………


Đan Tiểu Nghiên lười nhác cởi bỏ bộ đồ trên người mà đi vào nhà tắm, cô xả nước đầy bồn tắm rồi ngồi vào. Làn nước âm ấm từ từ bao phủ lên cơ thể cô, một cảm giác rất thoải mái.


Cô ngâm mình trong làn nước ấm hơn 15 phút, đến nỗi nước ấm bây giờ đã sắp nguội rồi cô mới bước ra lau người. Khoác tạm áo tắm, Tiểu Nghiên mở cánh cửa nhà tắm ra, đập vào mắt cô là hình ảnh của Bạch Phong Thần, hắn đứng dựa vào tường nhìn cô.


“Áa….” Giật mình Tiểu Nghiên sợ hãi hét lên, thì bỗng nhiên Bạch Phong Thần lao đến ôm cô, mạnh mẽ khoá đôi môi nhỏ đang hét kia lại, dùng môi lưỡi hắn tách cánh môi cô ra, từ từ khuấy đảo, hút hết mật ngọt trong miệng cô. Đến khi Tiểu Nghiên đập vào người hắn một hồi hắn mới chịu buông cô ra.


“Thầy…làm gì vậy hả?” Cô tức giận quát lên.
“Hôn em.” Bạch Phong Thần nhìn cô gian tà rồi khẽ ɭϊếʍƈ môi hắn.


Tiểu Nghiên bị chọc cho phát tức, không nói không rằng cô đẩy hắn ra khỏi phòng. Nhưng với sức cô mà kéo được hắn thì cô đã không còn ở đây rồi, nếu kéo được hắn chắc cô đi thi đô vật được luôn quá. Chính vì không thể xê dịch được tảng băng kia, nên cô trừng mắt lườm hắn.


Bạch Phong Thần nhún vai nói với cô “Nếu em không phục thì có thể lấy lại nụ hôn vừa rồi.”1
Tiểu Nghiên tức đến đỏ mặt vẫn không làm được gì hắn, nên cô quyết định sẽ cho hắn ăn bơ luôn. Mặc kệ có kẻ gian trong phong, cô vẫn thản nhiên đi lấy quần áo rồi chạy vào nhà tắm thay đồ.


Thấy biểu cảm đáng yêu đó của cô Bạch Phong Thần không nhịn được cười thành tiếng, phải nói là đã rất lâu rồi hắn chưa được cười vui vẻ đến như vậy. Quả thực chọc cho cô giận khiến hắn rất vui.


Thay đồ xong, Đan Tiểu Nghiên bước ra khỏi phòng không để tâm đến Bạch Phong Thần đang đứng lù lù ở đấy mà đi thẳng xuống lầu.
Bị cô nhóc kia cho ăn bơ, hắn không tức giận mà còn thấy rất thú vị, nên nhanh chóng đuổi theo cô xuống dưới.
…………..


Hạ Phương và Cao Lăng nhìn thấy đôi bạn trẻ đang đi xuống liền vui mừng ra mặt. Họ nghĩ thầm trong lòng là cứ cái đà này, chẳng mấy chốc hai ông bà già bọn họ sắp có cháu bồng rồi.


Mẹ cô nhanh chóng sắp xếp đồ ăn vừa được bà nấu nướng nãy giờ ra bày trên bàn. Tiểu Nghiên từ trên lầu đi xuống đã ngửi thấy mùi đồ ăn mẹ cô nấu liền tạm gác lại chuyện đang giận hắn mà làm mình làm mẩy kia đi, rồi rất nhanh cô đã có mặt tại phòng ăn.


“Tiểu Nghiên, Phong Thần hai đứa mau lại đây ngồi đi.” Hạ Phương phần khích chỉ vào hai ghế trống.


“Woaaa! thơm quá đii.” Tiểu Nghiên vui vẻ cảm thán. Thực sự cô và bố rất thích ăn món mẹ nấu, thi thoảng rảnh rỗi cô cũng cùng mẹ đi mua nguyên liệu làm bánh rồi cùng mẹ làm những mẻ bánh rồi đem tặng bạn bè.


Bà Hạ Phương gắp một miếng thịt kho tàu lên rồi để vào bát cho Bạch Phong Thần và Tiểu Nghiên. Phong Thần nhận lấy bỏ vào miệng nhai một hồi liền tấm tắc thán phục tay nghề nấu nướng của Bà.
“Con ăn nhiều lên, cứ từ từ thức ăn vẫn còn nhiều lắm.” bà hiền từ nhìn hắn.


Đan Tiểu Nghiên ăn đến no căng bụng, liền muốn vận động chút, vậy nên cô đề nghị bố mẹ cô ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi để cô rửa bát, Bạch Phong Thần thấy vậy cũng đứng cạch phụ cô, dù cho bị cô xua đuổi cho như con ghẻ.






Truyện liên quan