Chương 29: Gõ Ngốc Rồi Anh Lấy Em Không
Ánh đèn vàng hắt vào khuốn mặt tuấn tú của Bạch Phong Thần làm cho gương mặt hắn càng trở nên mờ ảo.
Hắn cúi xuống ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng tách hàm răng kia ra mà chui vào thăm dò. Bạch Phong Thần ʍút̼ hết dư vị ngọt ngào trong cô. Tiểu Nghiên lần này không chống cự nữa mà đón nhận hơi thở của hắn, đê mê quyến luyến không rời.
Bàn tay hắn không yên phận mà vuốt ve khắp đùi cô, Tiểu Nghiên chợt hoàn hồn trong lúc cao trào đột nhiên cô nói.
“Em đang đến tháng.” Vừa dứt lời mặt Bạch Phong Thần bỗng xụ xuống, đen kịt lại. Còn Tiểu Nghiên thì vô cùng hả hê, vì đã trả thù được hắn. Cô đang định đứng dậy về phòng thì Bạch Phong Thần lại lôi cô lại.
“Vậy mình đi ngủ thôi.” Hắn ôm chặt lấy Tiểu Nghiên rồi với tay ra tắt đèn.
Khoan đã, vậy rốt cuộc cô vẫn phải ngủ với hắn sao? Tuy không phải lần đầu ngủ chung nhưng thế này có hơi ngại, nhất là khi hắn vừa mới cầu hôn cô.
Mải suy nghĩ mà cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong giấc mơ Tiểu Nghiên lại mơ thấy cảnh ban tối. Bạch Phong Thần mặc bộ vest đen trông rất lịnh lãm, hắn đang cầm trên tay một đoá hoa hồng hướng tới cô.
“Đan Tiểu Nghiên đồng ý làm vợ anh nhé?” Bạch Phong Thần dùng giọng rất dịu dàng, trân thành nói với cô.
Khác với ngoài đời, Tiểu Nghiên ở trong mơ lại rất nhanh đồng ý với hắn. Cả hai hạnh phúc ôm lấy nhau, trước sự chúc phúc của hai bên gia đình và bạn bè. Phải chăng trong lòng cô đã sớm nguyện ý làm vợ của hắn không?
……………..
Những tia nắng tinh mơ của sáng sớm đáng cố gắng luồn lách qua tấm rèm trắng ngoài ban công. Trên chiếc giường rộng rãi, là hình ảnh một nam một nữ cuốn lấy nhau ngủ say, trông họ thật yên bình.
Bạch Phong Thần bị những ánh sáng từ ngoài làm cho tỉnh giấc, hắn quay sang bên cạnh thấy Tiểu Nghiên vẫn sang say giấc. Bạch Phong Thần ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt cô một cách say đắm. Đặt lên trán cô một nụ hôn, hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào má cô, mềm mềm trắng tréo, bảo sao hắn nhìn lại muốn cắn.
Tiểu Nghiên như cảm nhận được thức gì đấy ươn ướt trên trán nên lờ mờ tỉnh dậy. Nhất thời cô chưa kịp định hình mọi chuyện, mà tự nhiên nhìn thấy mặt của Bạch Phong Thần nên có hơi giật mình bật giậy.
“Anh… sao anh ở đây?”
“Ngủ đến nỗi ngốc luôn rồi hả.” Hắn cười khẩy cốc vào đầu cô rồi đứng dậy đi vào nhà tắm.
“Suốt ngày gõ đầu em, gõ ngốc rồi anh lấy em không?” Câu này Tiểu Nghiên xem được từ một bộ phim tình cảm gần đây, nhưng áp dụng vào hoàn cảnh này của cô thì hợp lý quá rồi, mấu chốt vẫn là xem phản ứng của hắn.
Bạch Phong Thần nghe xong có hơi khựng lại, quay người đi về phía cô giơ nắm đấm. Tiểu Nghiên thây vậy có hơi sợ hãi giơ tay đầu hàng.
“Anh… anh định làm gì?”
“Gõ cho em ngốc để lấy em luôn chứ sao.” Bạch Phong Thần giọng điệu nghiêm túc nói với cô. Chỉ cần gõ cho cô ngốc rồi cưới cô thì hời cho hắn quá rồi.
Tiểu Nghiên nghe xong đến á khẩu, cô không đùa với hắn nữa, đơn giản vì đùa không có lại hắn.
Mặc kệ Bạch Phong Thần ngồi đấy, cô lao như vay về phòng mình rồi khoá cửa lại. Cứ nghĩ lại lời hắn vừa nói cô không khỏi bật cười. Bạch Phong Thần đã bước vào cuộc đời cô làm nó thêm nhiều màu sắc.
Thay quần áo xong xuôi, Tiểu Nghiên mới chậm rãi bước xuống nhà. Hôm nay, tâm trạng cô rất vui vẻ nên quyết định mặc một chiếc chân váy tennis cùng áo phông vô cùng trẻ trung. Thế nhưng đến khi bước xuống nhà, tên thầy giáo nào đó lại không đồng ý với cách ăn mặc như vậy của cô, còn bắt cô phải lên thay quần mặc vào nếu không sẽ cho cô nghỉ học luôn chứ.
“Không phục, tại sao em không được mặc váy chứ.” Tiểu Nghiên cứng đầu cứng cổ trợn mắt lên trừng hắn. Bạch Phong Thần bên kia cũng không kém phần long trọng, hắn đặt cái muỗng trên tay xuống, cả người đằng đằng sát khí bước đến kéo cô lên phòng.
“Mặc như này để câu dẫn thằng khác sao.” Bạch Phong Thần tức giận, hắn giận vì cô dám mặc váy ngắn đến trường. Tiểu Nghiên mặc gì cũng được miễn là ở nhà cho hắn ngắm là được.
Giờ cô mới hiểu ra, hoá ra là hắn sợ sẽ có người nhìn vào mà nhòm ngó, cướp mất cô từ hắn.
Tiểu Nghiên không khỏi phìa cười trước sự bảo vệ cô của hắn nên cũng vui vẻ chạy về phòng thay lấy chiếc quần ống rộng như mọi ngày cô hay mặc.
Cô vừa bước vào bếp, Bạch Phong Thần liền quay lại xem cô đã ăn mặc kín đáo lại chưa, sau khi sác nhận từ trên xuống dưới cô hoàn toàn kín đáo hắn mới an tâm mà ăn sáng.
Bạch Phong Thần đã chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn trên bàn cho Tiểu Nghiên rồi, nhưng cô vẫn chưa lại ăn vội mà chạy đi lấy đồ ăn thức uống cho Meomeo.
Thầy Bạch thấy vậy tức tối lườm nguýt con mèo phá hoại hạnh phúc của hắn. Hắn quyết định rút kinh nghiệm lần sau chắc chắn sẽ chuẩn bị thức ăn cho nó trước luôn khỏi cần cô.