Chương 40: Bức Ảnh
Vương Hân gạt tay Hoắc Hiên ra, hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ lý do vì sao mấy ngày nay lại anh lại tránh né cô.
“Tại trốn tránh em?” Cô nhìn Hoắc Hiên đầy oán trách, cô đã từng nghĩ đến có phải anh đã hết thích cô rồi không? Nhưng nếu đã không còn tình cảm với cô nữa cũng nên nói cho cô biết chứ.
Hoắc Hiên trầm mặc không nói gì, đáy mắt phảng phất nỗi buồn, đứng trước câu hỏi của cô anh không dám nói lên những gì anh đã trải qua, sợ tổn thương cô.
Cô nhìn anh ánh mắt có chút chờ mong, chờ đợi câu trả lời từ anh nhưng thứ cô nhận lại chỉ là một khoảng không im lặng, im lặng đến đáng sợ.
“Sao anh không nói gì?” Vương Hân bắt đầu hết kiên nhẫn, thà rằng anh nói ra những câu tuyệt tình để cô ch.ết tâm đi, còn hơn cứ giữ im lặng như vậy.
Hoắc Hiên đương nhiên biết im lặng sẽ không giải quyết được chuyện gì, nhưng giờ phút này anh không biết nên giải thích cho cô nghe như thế nào, nếu sau khi anh kể xong mọi chuyện cô có chán ghét anh không? Đó là những gì mà anh luôn canh cánh trong lòng mấy ngày qua.
“Dạo này anh bận.” cuối cùng Hoắc Hiên vẫn chọn cách lừa dối cô, anh cảm thấy như này trước mắt vẫn là tốt nhất. Đợi người của anh điều tr.a ra mọi chuyện đến lúc ấy anh sẽ giải thích lại cho cô sau.
“Có chuyện gì anh cứ nói cho em được không?.” Vương Hân nghe anh nói vậy trong lòng nhẹ nhõm được phần nào, chỉ mong những điều cô suy diễn trong đầu không phải sự thật.
Anh khẽ gật đầu rồi bảo cô muộn rồi nên đi về sớm, anh đưa cô về.
Trên đường về hai người hai dòng tâm trạng khác nhau, một người vui vẻ một người thì lại đắm chìm trong những dòng suy nghĩ của riêng mình.
Thành phố New York nhộn nhịp hôm nay lại manh trên mình một vẻ ảm đạm đến lạ thường, những con phố thường tấp nập người qua lại giờ đây chì còn lác đác vài bóng người, cảnh vật xung quanh như thấu hiểu tâm trạng của anh.
Về đến khu trọ của Vương Hân, lần này Hoắc Hiên không tiễn cô lên tận phòng như mọi khi mà chỉ dừng lại ở dưới tầng một. Vương Hân đang định mở cửa xe bước xuống thì đột nhiên điện thoại cô vang lên tiếng thông báo, cô dừng lại mọi hành động mở máy ra xem.
Hình ảnh trước mắt như cái tát trời giáng vào mặt cô, tay cô run run cầm không vững cái điện thoại mà làm rơi xuống gầm xe. Có người vừa gửi cho cô một tin nhắn, không hề có bất cứ một lời nhắn nào mà chỉ có đúng một bức ảnh. Bức hình đấy lại là thứ khiến cô không tin được vào mắt mình, trong hình là thân ảnh của một nam một nữ đang nằm trên giường, thân trên của cả hai đều không có một mảnh vải. Sốc hơn cả người đàn ông trong hình lại không phải ai khác lại là người dạo này trốn tránh cô.
Thấy biểu cảm suy sụp kia của Vương Hân, anh có hơi lo lắng quay qua nhặt cái điện thoại đang nằm dưới gầm kia, xem trong đấy có thứ gì mà khiến cô run cả tay làm rơi điện thoại như thế.
Thứ được hiểm thị trên màn hình làm Hoắc Hiên kinh ngạc không kém, đó chính là bức ảnh chụp vào cái hôm anh bọ chuốc thuốc đấy.
Mắt của Vương Hân bây giờ đục ngầu ngấn lệ, cô quay qua nhìn anh như muốn hỏi những gì trong hình có phải là thật không. Thì nhận được sự im lặng từ anh, lại là im lặng? Im lặng là thừa nhận mọi thứ trong ảnh là thật sao? Nếu không phải thì anh nên thanh minh chứa.
Nhưng không Hoắc Hiên không hề phủ nhận cũng không thừa nhận từ đầu đến cuối anh chỉ giữ cho mình sự im lặng. Vương Hân như nhận được câu trả lời từ sự trầm mặc ấy, trái tim cô bỗng co thắt lại, nước mắt không kìm nén được mà trào ra.
Cô lấy lại điện thoại trên tay Hoắc Hiên rồi lao ra khỏi xe, lúc này cô không muốn ở chung một bầu không khi với anh ta nữa, cô đã trao cho anh sự tin tưởng, nhưng thứ cô nhận lại là bức ảnh anh lên giường cùng người phụ nữ khác sao.
Mọi thứ sảy ra quá nhanh, khiến cô chưa kịp tiêu hoá những chuyện vừa sảy ra. nước mắt trong vô thức cứ tuôn ra không ngừng, ướt đẫm cả khuôn mặt của cô. Suốt đêm hôm ấy cô không thể ngừng nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm này được. Hậu quả của một đêm không ngủ mà khóc của Vương Hân là sáng hôm sau hai mắt của sưng húp, trên mặt còn đọng lại những hàng nưỡc mắt đã khô từ lâu. Trông cô lúc này thê thảm vô cùng.
Vương Hân quyệt định sẽ nghỉ học một buổi vì cô không thể mang cái bộ dạng này đi học được với lại có học thì lúc này cô sẽ không tập trung được mà sao nhãng.
Nguyên buổi hôm đấy Vương Hân nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cả người như một cái cây khô đang héo dần héo mòn. Cô quyệt định sẽ gọi điện cho Tiểu Nghiên để tâm sự với cô, nhưng xuyên suốt cuộc gọi cô lại không hó hé ra nửa lời về chuyện tối qua. Cô ngồi nghe Tiểu Nghiên kể về cuộc sống dạo gần đây của cô ấy, nghe Tiểu Nghiên kể về người mà cô ấy thích. Vương Hân cũng mừng thầm cho bạn mình, nhưng khi cô nhìn lại bản thân thì lại sầu não.