Chương 56: Tiểu Nghiên Và Những Thiếu Niên Nổi Loạn
Đến bó tay với hắn, Tiểu Nghiên ảo não đợi Dương Tư Minh đi khuất một đoạn cô mới quay lại lườm tên Bạch Phong Thần kia.
Một lần nữa cô lại kiễng chân lên, vòng tay qua đầu hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn dài. Tiểu Nghiên lúc này có phần hơi vụng về, không biết nên bắt đầu như thế nào, cô thử dựa theo trí nhớ bắt chước cách hôn của Bạch Phong Thần. Từ từ tách môi hắn ra rồi…
Bạch Phong Thần không nhịn được sự chậm trễ này từ cô nên hắn ôm lấy người cô lại, chuyển từ thế bị động sang chủ động, khuấy đảo khoang miệng cô.
“Ưm…” Còn quấn quýt như này mãi thì Dương Tư Minh sẽ nghi ngờ mất.
Nhưng tên kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại, hắn vẫn hôn ngấu nghiến như đang trừng phạt cô.
“Thôi được rồi mà.” Tiểu Nghiên cố đẩy Bạch Phong Thần ra, rồi còn không quên nhắc hắn nhớ phải phối hợp với mình. Rồi cô đi thẳng vào trong nhà, để mặc cho hắn đang bám theo sau mình.
“Hai người làm gì mà lề mề vậy.” Dương Tư Minh đã để mấy túi đồ lên bàn bếp rồi, quay ra lại thấy cảnh tượng Bạch Phong Thần với Tiểu Nghiên người đi trước người đi sau rất mờ ám à nha.
“Em có vài chuyện cần nhờ thầy Bạch giúp nên có nói chuyện hơi lâu.” Cô làm như không có chuyện gì, tự nhiên nhất có thể.
“À vậy sao?” Dương Tư Minh gạt phăng cái suy nghĩ vừa nãy đi, cầm mấy trái táo ra đưa cho cô.
“Em ăn táo không? Thầy gọt cho.” Anh vui vẻ cười với Tiểu Nghiên như kiểu thế giới này của hai người họ vậy.
“Có tôi cũng ăn nữa, làm bạn bè với nhau bao nhiêu năm nay mà tôi không biết là cậu biết gọt hoa quả đấy!” Bạch Phong Thần cười khẩy.
“Tôi mới học dạo gần đây.” Dương Tư Minh lườm hắn, tính dìm anh trước mặt Tiểu Nghiên sao, mơ đi.
Xung quanh hai người này lan toả mùi thuốc súng, bầu không khí lúc này có hơi khốc liệt. Cô đứng nãy giờ không biết nên làm gì đành giải vây hai người họ.
“Được vậy thầy gọt đi, em cũng muốn ăn.” Tiểu Nghiên cười cười rồi ngồi xuống sofa gần đấy, đang yên đang lành tự nhiên rơi vào tình thế oái oăm gì đây.
Dương Tư Minh xếp táo ra rổ rồi đem đi rửa, còn Bạch Phong Thần lại đang rất nhàn hạ ngồi xuống cạnh cô.
Bạch Phong Thần trầm ngâm một lúc rồi rút điện thoại ra gửi một tin nhắn cho ai đó, xong lại cất vào. Tiểu Nghiên ngồi bên cạnh vũng có để ý nhưng nghĩ là hắn đang bàn chuyện công việc nên cũng không quan tâm mấy.
Dương Tư Minh bê trong bếp ra một đĩa táo, tuy hơi nham nhở nhưng vẫn có thể tạm ăn được. Bạch Phong Thần thấy táo bị gọt cho nham nhở như vậy có hơi cau mày, hắn cười khẩy chế nhạo “Cái này cũng gọi là gọt táo sao? Cậu xem quả táo đầy đặn như kia bị cậu gọt cho còn cái hình dạng gì.”
Ách, có cần phải thẳng thắn như vậy không. Nham nhở nhưng vẫn ăn được mà Bạch Phong Thần nói như vậy có hơi nặng lời rồi.
“Có hơi xấu thật, nhưng không sao. Hương vị mới là quan trọng.” Tiểu Nghiên đứng lên đi đến chỗ thầy Dương. Một lần nữa cô lại phải đứng lên xoa dịu bầu không khí này. Thật không hiểu sao hai người này có thể làm bạn trong từng ấy năm nhỉ?
“Vẫn là em tốt với thầy nhất, nào đây em ăn thử đi.” Dương Tư Minh đưa cho cô một miếng táo. Tiểu Nghiên cũng không từ chối nhận lấy miếng táo mà anh đưa.
“Mùi vị cũng không tệ, rất ngon.”
“Vậy sao, để thầy ăn thử.” Anh cũng nhón lấy một miếng táo để ăn, đúng là rất ngon a.
Hai người họ nhìn về phía tên nào đấy vừa chê lấy chê để kia với vẻ mặt đầy đắc ý. Này thì bày đặt chê bai này.
“Cậu có ăn không?” Dương Tư Minh quay qua hỏi Bạch Phong Thần với mục đích muốn chọc quê hắn.
“Đương nhiên là ăn rồi, hiểm lắm tên công tử như cậu mới động tay động chân vào bếp mà.” Hắn lại bắt đầu kể ra những tội xấu của Dương Tư Minh.
Được lắm, ta nhịn. Dù sao thì trước đấy đúng là anh không bao giờ động tay động chân vào bếp mà.
“Này ăn đi cậu nói nhiều quá.” Dương Tư Minh nhét vào mồm hắn một miếng táo. Anh đang không hiểu tên này mọi khi cậy mồm cũng không ra một từ sao hôm nay lại nói nhiều vậy không biết.
Đúng là lạ đời!
Tiểu Nghiên đừng đờ người luôn, hai người này đều là thầy giáo sao? Trông không khác gì mấy cậu thiếu niên nổi loạn hay chành chọe nhau cả.
“Cậu tính ở đây đến bao giờ đây.” Bạch Phong Thần ăn xong liền dở giọng đuổi người, đúng là không thân thiện chút nào.
“Cậu nỡ lòng nào đuổi tôi đi sao, đúng là đồ độc ác. Phí công tôi lo cho cậu, đến đây thăm.” Dương Tư Minh bày ra bộ mặt đáng thương, thật là tội nghiệm quá đi.
“Anh sao lại đuổi thầy ấy đi như vậy chứ.” Dù cô cũng muốn nhanh chóng giải tán nhưng nói như này thì không được.
“Đúng đúng, tên này chẳng lịch sự chút nào. Thật là tội nghiệp thầy quá.” Dương Tư Minh với Tiểu Nghiên cứ kẻ tung người hứng, làm hắn có hơi khó chịu, day day hai bên thái dương.
“Thôi được rồi ở lại ăn cơm rồi về.”
“Không cần cậu mời tôi cũng ở lại.” Có Tiểu Nghiên ở đây thì dại gì mà không ở lại nhà hắn chứ, vừa được ăn ngon vừa có thể nói chuyện với cô. Đúng là một quyết định đúng đắn khi đến đây thăm hắn.