Chương 40
Sáng sớm trong văn phòng làm việc, Tôn Lê Lê đóng cửa lại, bưng một ly trà táo đỏ nóng hổi đến tay Bạch Nhân: “Cậu suy nghĩ thêm một chút đi, phí đại diện thương hiệu của An Hinh Bảo cho thật sự không thấp, nghệ sĩ mới ngày xưa ký kết với tập đoàn Xán Tinh đều chưa từng nhận được tài nguyên như vậy.”
“Mình đã trưng cầu ý kiến nhân viên chuyên nghiệp.” Bạch Nhân mở túi lấy quần ngủ ngon lật sợi tổng hợp cho Tôn Lê Lê nhìn: “Băng vệ sinh bình thường có tầng mặt ngoài, tầng hấp thụ và tầng cuối cùng, tầng hấp thụ là khâu quan trọng nhất, An Hinh Bảo đánh chính vào cảm giác mỏng nhẹ, sợi tổng hợp tầng hấp thụ làm cực mỏng, lực hấp thụ cực kì kém, loại sợi này… một hai tiếng đồng hồ nhất định phải thay.”
“Một hai tiếng đi thay, cái này không phải rất bình thường sao?”
“Đương nhiên, nếu như là băng vệ sinh, một hai tiếng thay mới rất bình thường, nhưng đây là quần ngủ ngon, còn phải ngủ qua đêm.” Bạch Nhân bất đắc dĩ nói: “Cũng không thể để con gái mỗi đêm đặt đồng hồ báo thức dậy đi nhà vệ sinh được.”
“Cá nhân mình sử dụng thì cảm giác rất tệ, xảy ra xảy ra tình trạng tràn dây ra ngoài, còn làm bẩn chăn.” Bạch Nhân nhàn nhạt nói: “Mình không có cách nào đại diện cho sản phẩm quần ngủ ngon này đâu.”
“Chỉ cần không ký tên, thì sẽ không xảy ra phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”
“Nhưng mà…” Biểu cảm Tôn Lê Lê rất khó coi.
Tôn Lê Lê lập tức ngửi được mùi bát quái: “Xảy ra chuyện gì, mau nói mau nói.”
Bạch Nhân hạ giọng nói cho Tôn Lê Lê nghe về chuyện buổi sáng ngày hôm đó.
Tôn Lê Lê làm vẻ mặt khiếp sợ: “OMG, Trần Hoài Kiêu thế mà… lại giặt cho cậu cái chăn bị dì cả làm bẩn! Nhà các cậu không có người giúp việc sao?”
“Trần Hoài Kiêu không thích trong nhà có quá nhiều người, cho nên chỉ có một quản gia nam thôi.”
“Đây là ông chồng thần tiên nào thế.”
“Quả thật là ông chồng thần tiên, nếu như số lần anh trở về nhà ít thêm chút nữa, đừng mỗi lần đều làm mình tỉnh ngủ lúc nửa đêm, thì càng thần tiên hơn.”
“Mình hoàn toàn có lý do cho rằng cậu đang khoe khoang!”
…
Bạch Nhân từ chối đại diện cho thương hiệu An Hinh Bảo.
Bạch Nhân bước vào phòng họp bàn dài cỡ nhỏ hai mặt cửa sổ sát đất, nhìn thấy ở trong phòng họp một loạt đều là đàn ông trung niên mặc u phục giày da.
Kiểu sản phẩm vệ sinh nữ tính thế này, phía công ty đối phương ngay cả một người phụ trách là nữ cũng không có.
Bạch Nhân còn chưa kịp lễ phép chào hỏi, người đàn ông trung niên dáng người hơi mập Liêu tổng đã mở miệng trước tiên, giọng điệu… rất không khách khí: “Nghe nói cô từ chối đại diện thương hiệu An Hinh Bảo của chúng tôi?”
Bạch Nhân trầm ngâm chốc lát, kiên định đáp lại: “Phải.”
“Lý do là gì?”
“Tôi đã dùng thử, dùng không tốt.”
Liêu tổng nghe cô nói thẳng như vậy, hừ lạnh một tiếng.
Quản lý Trác Mậu lập tức kéo Bạch Nhân đến bên cạnh, nói nhẹ: “Dùng không tốt thì liên quan gì, bản thân cô không dùng là được rồi. Lại nói, An Hinh Bảo là thương hiệu lớn, lại không có vấn đề gì về an toàn. Dùng không tốt nữa cũng sẽ có người mua, nếu như cô cảm thấy dùng không thoải mái, sau này cô không mua là được rồi.”
“Nhưng lúc đó sẽ đánh vào danh tiếng của tôi.”
“Có thể ảnh hưởng gì đến danh tiếng của cô, sản phẩm dùng không tốt, nếu như có ảnh hưởng cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của An Hinh Bảo, liên quan gì đến cô. Chỉ cần không có vấn đề gì về an toàn, cô có thể yên tâm nhận.”
“Thật xin lỗi, quản lý Trác.” Bạch Nhân vẫn kiên trì như cũ: “Tôi không thể nào nhận đại ngôn sản phẩm này.”
Quản lý Trác Mậu vội vàng nói: “Liêu tổng, tuyệt đối không phải là Bạch Nhân chướng mắt sản phẩm, điều này tôi có thể đảm bảo, nghệ sĩ truyền thông Xán Tinh chúng tôi đều dùng thái độ tích cực đối với tất cả các sản phẩm đại ngôn.”
“Vậy cô nói thử xem.” Liêu tổng nhìn về phía Bạch Nhân: “Vì sao không chịu đại diện cho An Hinh Bảo chúng tôi?”
“Bởi vì cảm giác trải nghiệm khi sử dụng không tốt.” Bạch Nhân nói thật: “Sẽ bị ra ngoài.”
“Có băng vệ sinh nhà nào, cô dám bảo đảm không bị lệch dẫn đến việc lọt ra ngoài?” Sắc mặt Liêu tổng rõ ràng không vui: “Đến giờ thì thay, đây không phải là rất bình thường sao?”
Bạch Nhân nhìn biểu cảm ngạo mạn của Liêu tổng, khóe miệng cười lạnh: “Liêu tổng, ngài chưa từng sử dụng quần ngủ ngon nhỉ.”
“Tôi…” Liêu tổng đỏ cả mặt, giận dữ nói: “Sao tôi có thể dùng thứ này!”
“Cho nên đương nhiên ngài sẽ không biết, việc sử dụng sản phẩm vệ sinh của phụ nữ vào ban đêm khác với ban ngày. Ban ngày phải làm việc, chú trọng mỏng nhẹ thoải mái, nhưng ban đêm… lại chỉ muốn có một sản phẩm mang lại giấc ngủ ngon.”
Từ chỗ Tôn Lê Lê cô biết được, nhân viên thiết kế chính của An Hinh Bảo căn bản đều là nam giới, cho nên luôn sẽ thiết kế một số điểm lòe loẹt, nhưng căn bản không ứng với cái công năng thần kỳ nào cả, định giá sản phẩm cực kỳ cao, nhưng căn bản lại không suy nghĩ đến yêu cầu cơ bản nhất vừa vặn với nữ giới.
Mặc dù không có bất kỳ vấn đề an toàn nào, nhưng Bạch Nhân nghĩ đến cảnh xấu hổ của bản thân dùng băng vệ sinh khi còn nhỏ, ít nhiều cũng không vượt qua được cửa ải này trong lòng bản thân.
Liêu tổng cũng là người tính tình ngạo mạn trước sau như một, nghe Bạch Nhân nói lời này, đứng dậy chỉ vào cô, nổi trận lôi đình: “Cô chẳng qua chỉ là một người mới chưa có danh tiếng, An Hinh Bảo chúng tôi chịu dùng cái giá này mời cô, cô còn ra sức từ chối! Tôi nói cho cô biết, giới này không phải sống như vậy đâu!”
“Tôi không lăn lộn trong giới, chỉ làm chuyện bản thân cho là đúng.”
“Được, cô thanh cao! Cô chờ đấy cho tôi!”
Liêu tổng nói xong, nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi!
Trác Mậu thấy tình hình này, trong lòng giận không có chỗ phát tiết: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy nghệ sĩ nào dám chọc đối tác đến nổi trận lôi đình như cô. Đây là cô muốn đập bảng hiệu của truyền thông Xán Tinh chúng tôi hả.”
Trác Mậu thấy cô lại còn dám lôi Trần tổng ra, có thể thấy được người phụ nữ này không coi ai ra gì đến trình độ nào, Trần Hoài Kiêu là người cô có thể gọi thẳng tên ra chắc!
Bạch Nhân cũng là người tính tình cứng rắn, nói xong câu này thì rời khỏi phòng họp, đi thẳng đến thang máy.
Tâm tình cô không tốt lắm, đi đường như trận gió lướt qua.
Đúng lúc cả nhóm người vây quanh Trần Hoài Kiêu cũng đang chờ thang máy. Sau khi cửa thang máy mở ra, Bạch Nhân chưa chờ anh đã tự mình sầm mặt đi vào thang máy trước.
Người xung quanh biến sắc, hoảng sợ nhìn cô, lại hơi liếc về phía Trần Hoài Kiêu sắc mặt vô cảm giống như núi băng.
Bạch Nhân duỗi tay ấn nút xuống tầng M, liếc nhìn Trần Hoài Kiêu, không nhịn được nói: “Vào hay không, không vào đóng cửa.”
Trái tim người phía sau cũng sắp vọt đến cổ họng.
Trong công ty, cho dù là nghệ sĩ đang hot, bệnh ngôi sao thế nào đi nữa, thấy Trần Hoài Kiêu đều rất cung kính, tuyệt đối không dám dùng thái độ này nói chuyện với Trần Hoài Kiêu!
Đã sớm nghe nghệ sĩ mới ký hợp đồng tên Bạch Nhân này tính tình không tốt, không ngờ có thể ngang ngược càn rỡ đến trình độ này!
Thế này…
Trần Hoài Kiêu có thể chịu được?
Điều khiến bọn họ mở rộng tầm mắt chính là, Trần Hoài Kiều vẫn có thể nhịn được thật.
Môi mỏng của anh khẽ nhướng lên, đi vào trong thang máy, đứng ở đằng sau Bạch Nhân.
Một đám người phía sau hết hồn đang muốn theo vào, Trần Hoài Kiêu mặt không biểu cảm nói: “Đi chuyến sau.”
Bọn họ lại vội vàng lui ra ngoài, chờ chuyến thang máy sau.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong không gian chật hẹp rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thân hình Trần Hoài Kiêu thẳng tắp đứng ở sau lưng cô, áp lực như núi, không gian càng nhỏ, hơi thở của anh cùng mạnh mẽ.
Bạch Nhân biết vừa rồi tức đến ngu người, trước mặt nhiều người như vậy, không cho anh mặt mũi.
Lúc này tỉnh táo lại, trong lòng ít nhiều có chút áy náy.
Tối hôm qua Trần Hoài Kiêu đã nói với cô, hôm nay phải bay đến Seoul bàn bạc một hợp đồng kinh doanh, một tháng sau mới trở về.
Bạch Nhân nhìn thấy vali hành lý màu đen sau lưng anh, có lẽ bây giờ đi đến sân bay.
Cô muốn kéo ống tay áo anh một chút, nhưng duỗi tay qua, do dự trong không trung mấy giây rồi lại thu hồi.
Được rồi.
Đi thì đi đi, đi cô càng có thể ngủ sớm.
Mười mấy giây sau, cửa thang máy mở ra, ngoài cửa lại có không ít nhân viên mặc quần áo chỉnh tề đang đứng, bọn họ nhìn thấy Trần Hoài Kiêu, lễ phép chào hỏi anh, chờ anh đi ra.
Trần Hoài Kiêu đi sượt qua bên cạnh Bạch Nhân, rất nhanh đã đưa vào trong tay cô đồ gì đó cứng rắn, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra phía cửa tự động ở đại sảnh, lên xe.
Vì thấy xung quanh nhiều người, Bạch Nhân chỉ nắm chặt vật kia, mãi khi đi đến cửa sổ sát đất, mới mở lòng bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay… là một viên kẹo táo kẹp đường.
*
Rất nhanh, có mấy blogger giải trí tích V đỏ bắt đầu tung tin hợp đồng đại diện thương hiệu giữa Bạch Nhân và An Hinh Bảo có tranh chấp.
Lúc đầu hợp đồng vẫn chưa kí kết, bàn bạc rồi bàn bạc, chưa bàn xong đã chia tay, không đến mức ầm ĩ đến fans người qua đường.
Nhưng vì An Hinh bảo là sản phẩm sinh lý nữ giới, cực kỳ dễ dàng liên kết chủ đề nóng hai giới trên mạng, người quan tâm đông đảo.
Cho nên blogger vô tâm nghe tin chạy đến, bắt đầu làm lớn.
Fans và người qua đường càng bày tỏ sự khó hiểu và bất mãn với lựa chọn của Bạch Nhân —
“Đây là thời đại gì rồi.”
“Không phải chứ… Đại diện thương hiệu băng vệ sinh thì làm sao, chẳng lẽ cô không dùng hả, thật sự cạn lời.”
“Thế mà còn xấu hổ vì cái này, vẫn sống ở thời Đại Thanh à.”
“Nghe nói cô ấy từ địa phương nhỏ đến, không ngờ lại bảo thủ như vậy.”
“Bạch Nhân thật sự có một khởi đầu rất xấu.”
…
Thậm chí còn có người chơi ác ảnh chụp của Bạch Nhân, đặt cô ở bên trong bối cảnh bờ ruộng thôn quê, còn cực kỳ chế giễu mà photoshop cùng với băng vệ sinh, bên trên có mấy chữ lớn: Xấu hổ kỳ kinh nguyệt.
Tấm hình này bị lan truyền khắp các nhóm trào phúng.
Tôn Lê Lê vô cùng lo lắng gọi Bạch Nhân đến công ty, đối với chuyện này cô ấy càng lo lắng hơn khi đối diện với mấy lần khủng hoảng dư luận trước đây.
“Dính đến chủ đề hai giới, thật sự cực kỳ phiền phức.” Cô ấy vừa chuẩn bị hình ảnh và văn bản khủng hoảng truyền thông, vừa nói: “Nhất định phải thừa dịp lập tức giải thích, kéo dài càng lâu càng nói không rõ ràng.”
Bạch Nhân tỏ ra tương đối bình tĩnh: “Bây giờ đám cư dân mạng đang nổi nóng, bất kể là giải thích thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin.”
“Cũng không thể không hề làm gì chứ.”
“Không vội.” Bạch Nhân đã có cách ứng phó: “Trước tiên tạm thời không cần lên tiếng.”
Tôn Lê Lê nghĩ, nói: “Không được, chuyện này phải nói cho Trần Hoài Kiêu biết, nếu như không giải thích, thì xóa bài đăng qui mô lớn, chỉ có Trần Hoài Kiêu có thể làm được.”
“Mình không thể vừa xảy ra chuyện thì tìm anh ấy được.”
“Sao không thể chứ? Đừng quên, anh ấy là chồng của cậu.”
Bạch Nhân lắc đầu.
Anh đang đi công tác ở Seoul, cô không muốn quấy rầy anh.
“Đợi thêm mấy ngày nữa, mình muốn câu cá.”
“Câu cá?” Tôn Lê Lê không hiểu nhìn cô: “Câu cá gì?”
Khóe miệng cô cong lên một nụ cười lạnh: “Chờ xem đi.”
…
Quả nhiên, chưa được mấy ngày, phòng làm việc của Tô An Ninh đăng Weibo một đại diện thương hiệu—
“Nào chúng ta cùng mong chờ chị gái bắt tay cùng quần ngủ ngon của An Hinh Bảo, mang lại cho bạn sự mỏng nhẹ không cảm giác, trải nghiệm cực hạn của tơ lụa không dấu vết. Ấn vào khu bình luận lấy phúc lợi đặc biệt của chị gái nào!”
Khu bình luận đương nhiên cũng một bầu trời khen ngợi, ngoại trừ chốt đơn mua sắm ủng hộ chị gái ra, còn có không ít người lấy Tô An Ninh và Bạch Nhân ra so sánh.
“Bây giờ đã có thể nhìn ra chênh lệch rồi.”
“Đây chính là kết cục đó, những người trước kia tâng Bạch Nhân lên tận trời, mặt có đau không?”
“Hai người từ nhỏ lớn lên trong môi trường khác nhau. Chịu sự giáo dục cũng khác nhau, rõ ràng Ninh Bảo có tố chất cao hơn Bạch Nhân nhiều nha.”
“Đã chốt đơn, ủng hộ cục cưng Ninh!”
Trong quán cà phê, Tôn Lê Lê lướt di động, hỏi thăm Bạch Nhân: “Cậu nói câu cá, chính là câu cô ta?”
Bạch Nhân dùng thìa inox khuấy cà phê kiểu Mỹ nồng đậm mùi hương tinh khiết: “Ừm.”
“Đương nhiên phải dựa vào những blogger không có lương tâm bôi đen mình rồi.”
Bạch Nhân liếc nhìn Tôn Lê Lê: “Cậu cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm, quá nóng lòng, đây là điểm tối kỵ để trở thành người đại diện vàng.”
“Trần tổng không ở đây, cậu gây ra chuyện phiền phức như vậy, nói không chừng sẽ còn trở thành lịch sử xấu gột không sạch, thế mà cậu thật sự không vội nhỉ.”
Bạch Nhân nhếch môi mỉm cười, uống một ngụm cà phê nóng tinh khiết.
Đương nhiên là cô không vội, người đã nhịn mười mấy năm, không cần để tâm nửa khắc này.
Sản phẩm quần ngủ ngon của An Hinh Bảo này, vào buổi chiều phát hiện ra việc bị tràn ra ngoài Bạch Nhân đã cầm đến đơn vị kiểm tr.a liên quan phân tích thành phần, mặc dù không có vấn đề an toàn, nhưng làm vật dụng như băng vệ sinh, tính chất của sợi tổng hợp của sản phẩm mới này rõ ràng không thích hợp.
Chỉ vì chạy theo trải nghiệm mỏng nhẹ, mà bỏ qua tác dụng hấp thụ của bản thân nó, không thể nghi ngờ điều này chính là bỏ gốc lấy ngọn, là cảm giác trải nghiệm nữ giới mà một đám đàn ông tưởng tượng ra.
Nếu như bản thân bọn họ dùng thử, sẽ biết khó khăn bao nhiêu.
Nền tảng đại diện thương hiệu của ngôi sao vốn là niềm tin của fans, nếu như chỉ bởi vì sẽ không có vấn đề an toàn mà tùy tiện quảng bá hàng kém, giấu đi lương tâm hướng về đồng tiền, Bạch Nhân không làm được.
Cuộc đời của cô vốn gập ghềnh, cho nên mỗi một bước, đều phải đi thật chắc.
Chưa qua mấy ngày, Kiều Ngôn Thời lướt diễn đàn siêu cấp yêu thích, gửi cho Bạch Nhân một bài đăng —
[Kể nghe sự xấu hổ của tôi, tôi ngủ ở nhà bạn trai, kết quả bà dì làm bẩn ga giường, vừa vặn bị mẹ anh ấy vào thu dọn nhìn thấy!]
Bởi vì nội dung bài đăng này quả thực quá mức xấu hổ, dân mạng gọi thẳng chủ thớt đổi hành tinh sống đi.
Trong bài đăng không có bất kỳ thông tin gì liên quan đến quần ngủ ngon, nhưng trong bình luận, chủ thớt này trả lời cư dân mạng —
Bạch Nhân biết mục đích Kiều Ngôn Thời gửi bài đăng này.
Sau khi cô đáp cảm ơn anh ta, chuyển bài đăng cho người đại diện Tôn Lê Lê của mình: “Thời đến rồi, làm hot nó đi.”
Tôn Lê Lê không hổ là người phụ nữ muốn trở thành người đại diện vàng, lợi dụng tất thảy tài nguyên truyền thông Xán Tinh cô ấy có thể có được để lăng xê bài đăng này.
Rất nhanh đã làm nóng bài đăng đánh vào mặt sự xấu hổ này lên hotsearch.
Không ít các cư dân mạng từng sử dụng An Hinh Bảo mãnh liệt đồng tình, nhao nhao chê trách khó dùng.
Mặc dù tính chất mỏng nhẹ, nhưng không có bất kỳ tác dụng ngủ ngon nào.
Bởi vì cư dân mạng chê trách quá thật sự quá nhiều cụm từ khóa #An Hinh Bảo để dính ra ngoài# cũng leo lên top một hotsearch.
“Tán chính phần mười là như vậy rồi, tôi nói mà, năm 2022 rồi, ai sẽ còn ngại ngùng cái này chứ.”
“Tôi cảm thấy cô ta đang đối địch với Bạch Nhân rồi.”
Blogger dưới tay Tôn Lê Lê châm dầu vào lửa, hướng gió dư luận lập tức chuyển hướng, chuyện này xuất hiện đã kịch bản mang tính đảo ngược.
Danh tiếng của Tô An Ninh sụp đổ, đồng thời Bạch Nhân nhân cơ hội này, đăng một Weibo —
Phí đại diện nhãn hàng của Bạch Nhân thẳng tắp lên cao, thậm chí còn cao hơn giá trước đó An Hinh Bảo báo.
Mà tạo thành hình ảnh so sánh rõ ràng với cô chính là danh tiếng của Tô An Ninh rơi xuống ngàn trượng, fans và cư dân mạng không tin tưởng cô ta nữa.
Phong ba ban đầu của Bạch Nhân và An Hinh Bảo, không có liên quan gì đến Tô An Ninh, là bản thân cô ta quá nóng vội, không kịp chờ đợi muốn giẫm Bạch Nhân một chân.
Bạch Nhân thuận tay trừng trị cô ta, đồng thời còn lấy được cho bản thân cơ hội đại diện tốt hơn, nhất cử lưỡng tiện.
…
Trong sân bay ở Seoul, Trần Hoài Kiêu mặt không biểu cảm xem hết đầu đuôi câu chuyện được trợ lý tổng hợp từ sự kiện An Hinh Bảo.
Thủ đoạn của người phụ nữ này... quả thực có thể nói là hoàn hảo đến cực điểm.
Anh ở trong giới tung hoành nhiều năm, cũng chưa từng thấy có nghệ sĩ có thể hóa giải nguy hiểm hoàn mỹ như vậy.
Thẩm Bân gửi cho anh một tin nhắn: “Ngài Kiêu, trước đó ngài bảo tôi nhóm thêm lửa ở bài đăng trên diễn đàn, cần xóa bỏ để phòng hậu họa không?”
Trần Hoài Kiêu: “Bài đăng kia không có tai họa ngầm, giữ lại.”
Thẩm Bân: “Vâng.”
Mấy giây sau, Thẩm Bân lại gửi đến một nhãn dán cười xấu xa —
“Ngài Kiêu, bà chủ và ngài thật sự là quá xứng đôi, tôi không tìm nổi bất kỳ người phụ nữ nào, giống ngài như bà ấy.”
Ánh mắt nhàn nhạt của Trần Hoài Kiêu rơi trên hai chữ “Xứng đôi”.
Quả thật, trước đây rất lâu ông nội Trần cũng từng nói, những năm này, ông vì anh để ý tìm kiếm nhiều con gái nhà giàu, thiên kim danh viện, nhưng lại chỉ có cô nhóc lớn lên nơi hoang dã này là xứng đôi với anh nhất.
Trần Hoài Kiêu gửi cho Bạch Nhân một tin nhắn: “Tôi ở sân bay, tối về.”
Bạch Nhân: “Thần thiếp vui vẻ, thần thiếp cung nghênh thánh giá [Ôm một cái].”
Trần Hoài Kiêu: “Tôi muốn nghe lời thật lòng.”
Bạch Nhân: “À, vậy anh đừng về.”
Trần Hoài Kiêu: “...”