Chương 54
Lý Thuần Phong đã đồng ý viết nhạc cho Bạch Nhân, không những chỉ viết một bài, còn muốn viết cả một album hoàn chỉnh.
Chuyện này bị đồn đại trên mạng, những người hâm mộ trong giới âm nhạc đều khiếp sợ, không tin được.
“Tôi biết mà, quả nhiên có quan hệ với nhau, không có lửa sao có khói!”
“Thật sự hợp tác rồi, rất đáng chờ mong!”
"Tôi cực kỳ tò mò, Lý Thuần Phong chưa từng đồng ý viết nhiều bài hát như vậy cho một nghệ sĩ, có chắc là cả một album không?”
“Có thông báo chính thức rồi còn giả được à.”
“Bây giờ tôi rất muốn biết quan hệ của họ là gì, quá thần kỳ.”
"Tài nguyên của Bạch Nhân thực sự quá tốt!"
"Với tính cách của Lý Thuần Phong, bọn họ không chỉ có quan hệ lợi ích, có khi còn là bạn thân ý chứ.”
"Hỗ trợ nhau như vậy không phải bạn tốt thì là gì.”
“Liệu có mối quan hệ khác mà không phải là bạn bè không, tôi khá tò mò?”
Trong phòng làm việc, Trần Hoài Kiêu lật xem kế hoạch tuyên truyền tác phẩm của nghệ sĩ sáu tháng tới.
Kế hoạch đầu tiên của Bạch Nhân là làm một album mới, đồng thời giám đốc sản xuất âm nhạc và tổng giám sát là Lý Thuần Phong.
Khoảng giữa chân mày Trần Hoài Kiêu hơi nhíu lại.
Thời gian gần đây, anh bận rộn chuyện iku, thậm chí còn không biết Bạch Nhân kết bạn với Lý Thuần Phong khi nào.
Thực ra Trần Hoài Kiêu rất sẵn lòng lắng nghe cô tâm sự về chuyện công việc và sinh hoạt hàng ngày, tùy tiện tâm sự chuyện gì cũng được, giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Bạch Nhân ngày nào cũng “trả bài” với anh, nhưng suy nghĩ và những điều mới mẻ thì không hề nói với anh một lời.
Trần Hoài Kiêu biết tại sao, tất cả hành động của cô đều chỉ vì ba chữ: Cô không thích.
Chỉ có đối với người mình không thích mới không có mong muốn chia sẻ những điều trong cuộc sống.
Trần Hoài Kiêu nghĩ đến đây, lòng anh như lửa đốt, nhưng không thể nào dập tắt được.
Trước đây Trần Hoài Kiêu đã tiếp xúc với Lý Thuần Phong, anh biết nhà sản xuất âm nhạc tài năng này tính tình cổ quái, kiêu ngạo, các nghệ sĩ khác trong công ty phải xin anh ta ba bốn lần anh ta mới nể mặt viết cho một bài.
Không ngờ anh ta lại có thể đảm nhiệm toàn bộ khâu sản xuất âm nhạc cho Bạch Nhân.
Nói tới chuyện này, Thẩm Bân còn mừng tít mắt, khua tay múa chân, lộ rõ vẻ kiêu ngạo trên mặt.
Có sự hỗ trợ của Lý Thuần Phong, lại có giọng hát thanh tao của Bạch Nhân kéo độ hot của cô càng tăng lên, việc bán được nhiều album là chuyện không còn gì phải bàn cãi.
Bạch Nhân là nghệ sĩ của truyền thông Xán Tinh, kiếm được tiền cũng là một khoản lợi nhuận lớn đối với công ty, từ trước tới giờ Thẩm Bân luôn là một người trung thành đặt lợi ích của công ty làm đầu, đương nhiên sẽ vui vẻ đến nhảy nhót.
"Ha ha ha, Bạch Nhân quá giỏi!"
"Sao cô ấy có thể kết bạn được với Lý Thuần Phong vậy!”
Meo meo meo, sao cô ấy có thể lợi hại như vậy chứ!”
Nghe thấy tiếng kêu “Meo meo meo” của anh ta, Trần Hoài Kiêu cau mày, liếc mắt nhìn anh ta không khác gì kẻ ngu ngốc.
Thẩm Bân lập tức kiềm chế vẻ mặt khoa trương của mình, khôi phục bộ dạng nhân viên nghiêm túc.
Trần Hoài Kiêu gõ ngón tay xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Điều tr.a một chút, tại sao lại quen nhau.”
“Tại sao quen nhau không quan trọng!” Mặt mày Thẩm Bân hớn hở nói: “Quan trọng là album hoàn chỉnh! Album hoàn chỉnh, công ty chúng ta sắp kiếm được rất nhiều tiền rồi!”
Trần Hoài Kiêu quét mắt nhìn Thẩm Bân một chút, trong mắt tràn ra sự lạnh lẽo làm cho Thẩm Bân nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh ta suýt nữa thì quên, Bạch Nhân không những là nghệ sĩ của công ty... Mà còn là vợ của Trần Hoài Kiêu!
Chẳng trách sếp tổng lại nhạy cảm như vậy.
"Tôi đi điều tr.a ngay lập tức!"
Trong lòng Thẩm Bân vẫn còn sợ hãi rời khỏi văn phòng.
...
Bạch Nhân đưa Lý Thuần Phong về trường học, hai người đi dạo trên đường phố trong ngày đông lạnh giá.
Có gái mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng cổ áo màu lông thỏ quây kín cổ làm cho làn da của cô trở nên nhợt nhạt.
Cô đeo khẩu trang để tránh cái lạnh của mùa đông, đương nhiên cũng để tránh cho người khác nhận ra mình.
Lý Thuần Phong cũng đeo khẩu trang, áo khoác denim phiên bản ngầu, sau lưng có in họa tiết truyện tranh Trung Quốc, rất hợp thời trang.
Hai người đi chung với nhau, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn chung làm người ta có cảm giác trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa.
Thực ra, sau khi nghe giọng của cô ở sân tennis Phong Lạc, Lý Thuần Phong đã quyết định viết nhạc cho cô.
Cho nên đã viết xong bài đầu tiên từ lâu, hôm nay gọi cô tới phòng thu âm để hát thử, thu một bản demo rồi mang về chỉnh sửa một chút.
Bạch Nhân đi theo Lý Thuần Phòng vào Đại học truyền thông Bắc Thành.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm thấy khó mà tin nổi, lại nhìn người đàn ông xác nhận lại: “Cậu đúng là Lý Thuần Phong à?”
"Muốn xem căn cước không?"
Lý Thuần Phong lấy thẻ căn cước của mình ra, Bạch Nhân cầm lấy.
Ảnh trên căn cước của anh ta là khoảng sáu năm trước, nhưng không khác gì bây giờ, thời gian như dừng lại trên khuôn mặt anh ta.
Bạch Nhân nhìn kỹ ảnh trên thẻ căn cước, lại nhìn anh ta một chút, phát hiện không có gì thay đổi quá lớn, bởi vì đôi mắt kia của anh ta vẫn luôn trong sáng thuần khiết.
Có thể bởi vì nội tâm vẫn mãi duy trì được sự sạch sẽ trong sáng, nên mới có ánh mắt như vậy. Rời khỏi những toan tính của cuộc đời, không có âm mưu và tính toán, chỉ có một tâm hồn nhiệt tình với âm nhạc, cho nên năm tháng rất ưu đãi đối với anh ta, khi nhìn lại vẫn mang hơi thở của một thiếu niên.
Bạch Nhân có chút ghen tị với anh ta.
Nếu như được chọn, ai mà không muốn cắt đứt tất cả những mối ràng buộc bên ngoài, đắm chìm trong thế giới nội tâm của bản thân, duy trì lý tưởng và tình yêu của mình.
Bạch Nhân trả thẻ căn cước lại cho anh ta, mỉm cười nói: “Cậu lừa tôi lâu như vậy!”
“Thực ra tôi không lừa chị, Lý Xuân Hoằng, Lý Thuần Phong, chỉ là chị ngốc thôi.”
"Tôi thật sự không nghĩ về điều này!"
Bạch Nhân vẫn luôn nghĩ Lý Thuần Phong là một hình tượng cao siêu, sao có thể là nhóc nhặt bóng được.
Đi ngang qua một quán cà phê trong trường học có cửa kính lớn từ trần xuống dưới sàn, Lý Thuần Phong dừng chân.
Anh ta nhìn thấy một cây đàn Piano màu trắng trang nhã bên cửa sổ, lặng lẽ nằm im trong góc quán cà phê, ánh mặt trời nhảy nhót trên phím đàn đen trắng, như đang nằm ngoài dòng thời gian.
Anh ta nảy ra một ý tưởng, đi vào quán cà phê cùng Bạch Nhân, kéo cô ngồi trước đàn Piano, hỏi: “Chị biết đánh đàn Piano không?”
"Biết, nhưng không tốt lắm."
"Chơi cùng nhau, được không."
"Đàn bài gì?"
Lý Thuần Phong lấy một bản nhạc trong túi ra, đặt lên giá Piano: “Chơi bài mà tôi viết cho chị tên là “Gặp em trong cơn gió mùa hạ”.”
Bạch Nhân cũng muốn nghe giai điệu do chính tay đại lão đàn ra, có thể giúp cô hiểu thấu bài này nên gật đầu đồng ý.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của Lý Thuần Phong lướt trên phím đàn đen trắng, mỗi lần ngón tay di chuyển đều phát ra những giai điệu du dương.
Kể cả nghe âm nhạc của anh ta, hay nhìn ngón tay của anh ta đánh đàn một cách tao nhã đều có cảm giác cực kỳ hài lòng.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Lý Thuần Phong, Bạch Nhân cũng thử tham gia, vừa nhìn bản nhạc vừa chơi một đoạn rất nhẹ nhàng với anh ta.
Lúc mới đầu vì chưa quen, cô đàn có chút bối rối, nhưng cả quá trình Lý Thuần Phong đã hỗ trợ cô, làm cho tâm trạng cô cũng dần yên tĩnh lại.
Dường như cơn gió mùa hè lướt qua cây hoa quế, những cánh hoa nhỏ rụng rơi, cô gái nhỏ mặc váy trắng ngồi trên ghế trong vườn.
Những cánh hoa rơi trên bờ vai cô, vừa quay lại nhìn đã thấy thiếu niên mặc áo trắng bên cạnh chiếc xe máy, nâng cằm lên, đôi mắt tĩnh lặng nhìn về phía cô.
Bạch Nhân chìm đắm trong âm nhạc, cũng chìm trong hồi ức của bản thân mình.
Những ký ức đẹp đẽ và quý giá bị cô giấu đi... Cô vĩnh viễn nhớ mãi lần đầu tiên gặp Trần Hoài Kiêu giữa mùa hè năm đó, trái tim cô rộn ràng, giống như những bọt khí đang nhảy nhót trong cốc coca.
Trần Hoài Kiêu, Trần Hoài Kiêu, Trần Hoài Kiêu... Mỗi buổi tối cô nương theo mùi hoa quế trong phòng ngủ, trong mộng đều là ba chữ này.
Cho dù sau này vì báo thù, thay đổi hoàn toàn thành như thế nào, hoàn cảnh khó xử ra sao... Nhưng cô cũng đã trao cho anh dáng vẻ hoàn mỹ và thuần khiết nhất của mình.
Lý Thuần Phong vừa chơi đàn, vừa nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô gái đang xuất thần với ánh mắt cực kỳ thâm tình.
...
Bức ảnh hai người cùng nhau chơi đàn Piano bị người ta tung lên mạng, lan truyền chóng mặt.
Góc độ chụp cực kỳ đẹp, chụp ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính, chiếc đàn Piano lãng mạn cùng với ánh mắt thâm tình thuần khiết của cậu trai trẻ.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới mạng bùng nổ, truyền ra scandal của Lý Thuần Phong và Bạch Nhân.
"Tôi biết mà! Tôi chắc chắn họ có vấn đề mà!”
“Ánh mắt của Lý Thuần Phong, má ơi, gϊếŧ người rồi!”
“Hai người ngồi chung một chỗ thật xứng đôi!”
“Van cầu hai người, đến với nhau đi!”
"Cục dân chính đến thẳng chỗ hai người, xin hãy kết hôn tại chỗ!”
“Tôi viết nhạc vì em, từ nay về sau, mỗi ca khúc của tôi, đều dành cho em.”
"A a a, gϊếŧ tôi đi cho hai người vui vẻ!"
"Không phải, fan CP động não quá giỏi, hai người họ vốn chỉ có quan hệ hợp tác trong âm nhạc, chơi đàn Piano cùng nhau thì có gì là lạ.”
“Tương tự như trên, chỉ là quan hệ hợp tác, xin đừng suy diễn nữa.”
“Dù sao thì tôi cũng sẽ mua album, chắc chắn!”
...
Bạch Nhân lười biếng nằm nhoài trên ghế sofa, lướt xem bình luận suy diễn của fan CP trên mấy hot search của Weibo, thấp thỏm nhìn Trần Hoài Kiêu một chút.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám giản dị và thoải mái, ngồi trên ghế lật xem một quyển sách dày cộp, khí chất thanh nhã, vẻ mặt lạnh nhạt.
Xem ra... Hình như anh cũng không để ý mấy chuyện nhảm nhí người ta đồn đại về cô và một người đàn ông khác trên mạng.
Thực ra, cô và Lý Thuần Phong cũng chả có gì, chỉ vì góc độ chụp ảnh của bức ảnh đó rất đẹp, cộng với bộ lọc màu sắc lãng mạn, cho nên sau khi cộng đồng mạng nhìn thấy mới tưởng tượng phong phú như vậy.
Bạch Nhân yên lặng gửi tin nhắn WeChat cho trợ lý Thẩm Bân, hỏi dò tình huống: “Cứu mạng! Rốt cuộc có biết hay không?”
Thẩm Bân: "Yên tâm, tin tức về cô, ngài Kiêu đều xem hết."
Bạch Nhân: "Vậy anh ấy... không tức giận."
Thẩm Bân: "Không sao không sao, chỉ có hai dàn âm thanh đắt tiền bị đập bay trong phòng nhạc, phòng làm việc cũng có một bình sứ Thanh Hoa bị đập vỡ thôi.”
"..."
Bạch Nhân cau mày, lại nhìn khí chất lạnh nhạt của Trần Hoài Kiêu.
Nhìn... không giống dáng vẻ tức giận.
Bạch Nhân nghĩ chắc mình cả nghĩ quá, sao Trần Hoài Kiêu phải quan tâm tới việc này.
Bọn họ chỉ là hôn nhân plastic, ban đầu đã nói rõ chỉ là thân thể trung thành với nhau, sẽ không nhúng tay vào chuyện sinh hoạt hay công việc của nhau.
Nhớ tới điều này, Bạch Nhân hơi thả lỏng một chút, ngâm nga bài hát một chút, trở về phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng mà sau khi chìm vào giấc ngủ, cô chợt nghe thấy tiếng đàn Piano ở dưới lầu vang lên, chính là ca khúc mới trong album mà Lý Thuần Phong viết cho cô.
“Gặp em trong cơn gió mùa hạ”
Bạch Nhân nghĩ anh đàn một lần sẽ dừng lại, không để ý đến anh, tiếp tục ngủ.
Không ngờ, người đàn ông này đàn đi đàn lại... bảy, tám lần!
Bạch Nhân bị tiếng Piano làm tỉnh cả ngủ, giật mạnh chăn ra, thở phì phò xuống lầu.
Đã thấy trong phòng kính ngoài trời dưới tầng một, Trần Hoài Kiêu không biết kiếm đâu ra chiếc đàn Piano màu đen.
Anh ngồi trước đàn, chơi bản nhạc này một cách điêu luyện.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhân thấy anh đánh đàn, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn đen trắng, khí chất tao nhã thanh cao hòa cùng với bản chất sắc bén vốn có của anh... không ngờ lại rất hòa hợp.
Nếu như Lý Thuần Phong đàn giống hoa tuyết nhảy múa trong cơn gió ngày đông thì Trần Hoài Kiêu... chính là băng giá ngàn năm quét tới trong tiết trời rét lạnh.
Tuy nhìn rất vui mắt, nhưng bây giờ đang là nửa đêm!
Nửa đêm đàn gì mà đàn!
Bạch Nhân đi dép lông, thở phì phò chạy về phía chiếc đàn cạnh Trần Hoài Kiêu, đập một cái lên Piano: “Trần Hoài Kiêu, nửa đêm quấy nhiễu dân lành!”
Trần Hoài Kiêu ung dung tao nhã biểu diễn, vẻ mặt lãnh đạm: “Mấy trăm mét quanh đây không có nhà nào, không gọi là quấy nhiễu dân lành.”
“Nhưng anh làm phiền đến em! Em phải ngủ, ngày mai còn phải tới phòng thu âm!”
“Ồ” Trần Hoài Kiêu liếc nhìn cô một chút: “Tôi tưởng em thích bài này.”
Nói xong, anh cũng không quan tâm cô vẫn đang xù lông, tiết tấu càng nhanh, điên cuồng biểu diễn bài “Gặp em trong cơn gió mùa hạ”.
Giai điệu vốn rất du dương nhàn tản, bị anh đàn ra như một “Bản giao hưởng đòi mạng”.
"..."
Bạch Nhân đã hiểu rõ rồi, ngoài mặt Trần Hoài Kiêu không thể hiện gì, cũng không nhắc tới chuyện hot search, nhưng lại ở đây cố tình chơi xấu cô.
Bạch Nhân đè phím đàn lại, ra lệnh: “Không đàn nữa.”
“Bỏ tay.” Tiếng nói của anh trầm thấp, mạnh mẽ.
"Không." Bạch Nhân cố chấp ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh anh, hai cánh tay đặt lên phím đàn, chơi xấu nói: “Không cho đàn nữa.”
Trần Hoài Kiêu gỡ tay cô ra, hơi dùng lực, tay Bạch Nhân bị anh cưỡng chế kéo ra khỏi phím đàn.
“Ồn ch.ết đi mất.”
Trần Hoài Kiêu lướt nhìn cô một chút, khóe mắt hơi khiêu khích, tiếp tục đàn.
Một giây sau, Bạch Nhân đưa tay lên gáy anh, thân thể uyển chuyển ngồi lên đùi anh: “Anh biết không, bài hát này... làm em nghĩ tới một anh trai mười tám tuổi đứng dưới gốc cây hoa quế, rất đẹp trai, giống như một đóa hồng trắng tao nhã.”
“Năm anh ấy mười tám tuổi, Bạch Nhân trước mặt chỉ là một con khỉ gầy gò.”
“Đúng vậy.”
Bạch Nhân hôn lên môi anh: “Khi đó nguyện vọng lớn nhất của con khỉ nhỏ là nhanh chóng lớn lên trở nên xinh đẹp, sau đó ngắt anh trai hoa hồng trắng kia.”
Âm nhạc im bặt.
Trần Hoài Kiêu phát hỏa ngay lập tức, ôm lấy eo thon của cô, bế ngang người cô lên, đi thẳng tới phòng ngủ trên lầu.
Bạch Nhân ôm lấy gáy anh, cười lạnh: “Bây giờ không đàn nữa à?”
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu lạnh lẽo, không nói gì, ôm cô vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Cô luôn luôn biết cách đối phó với anh.