Chương 78
Edit: Siro
Beta: Hoàng Lan
Qua vài ngày quan sát, Bạch Nhân nhận thấy hai cặp đôi trong “Mùa hè tình yêu” tưởng như yêu nhau thắm thiết lại không hề ngọt ngào và hạnh phúc như khi ở trước ống kính.
Lục Thâm và Vân Mạt Lỵ, theo như Lục Thâm nói, mọi chuyện đều thân bất do kỷ.
Vân Mạt Lỵ muốn anh ta thể hiện sự yêu chiều cô ta trước ống kính, và cô ta sẽ đưa ra mọi yêu cầu vô lý với anh ta.
Còn Lục Thâm bị áp lực bởi dòng họ của cô ta nên buộc lòng phải nghiến răng đồng ý nghe theo tất cả những gì cô ta nói.
Nhưng trên thực tế, anh ta chỉ có thể tự nuốt hết đắng cay vào bụng. Sau khi máy quay tắt, Lục Thâm chẳng muốn nói thêm câu nào nữa cả, trở nên ủ rũ, u sầu và uể oải.
Vả lại, thật ra tình cảm giữa đôi vợ chồng ảnh đế Trương Đạc và Lâm Thiến Tích cũng không ngọt ngào và thân thiết như trước ống kính.
Bạch Nhân phát hiện hai người họ chia phòng ở riêng. Lúc bắt đầu làm việc, trong mắt họ chỉ có nhau, nhưng một khi kết thúc ghi hình thì họ sẽ tách ra ngay lập tức, hệt như bạn hợp tác đang sống cùng nhau mà thôi.
Thậm chí, họ còn sẽ thảo luận xem nên thể hiện tình yêu và kiến tạo bầu không khí lãng mạn thế nào một cách vô cùng nghiêm túc và khách sáo với nhau...
Hình thức sống chung trước và sau máy quay hoàn toàn khác hẳn.
Trong chương trình thực tế này, chỉ có Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu hoàn toàn giữ vững trạng thái tùy ý như mọi ngày, không cố ý tạo ra bầu không khí ngọt ngào và không đi theo một kịch bản nào cả.
Hai cặp đôi còn lại hằng ngày có rất nhiều hoạt động lãng mạn như leo núi hoặc thăm thú phố cổ cùng nhau.
Bạch Nhân lo lắng rằng Trần Hoài Kiêu sẽ xao lãng công việc khi phải ở suốt trong biệt thự để ghi hình cùng cô. Điều này sẽ làm ông cụ không hài lòng, đến lúc đó ông thật sự sẽ chẳng để lại một chút bã dầu nào cho Trần Hoài Kiêu. Vì vậy, cô giục Trần Hoài Kiêu chạy về công ty, để anh ban ngày đi làm và chỉ lái xe về biệt thự nhỏ vào lúc tan sở.
Trần Hoài Kiêu đi làm thì Bạch Nhân rảnh rỗi ngay. Vì không có việc gì để làm nên cô bao thầu hết nhà bếp.
Mỗi ngày cô sẽ làm đủ mọi món bánh ngọt như bánh lava ngọt, bánh matcha nghìn lớp, macaron, bánh dâu Daifuku, bánh quy sô cô la... nhiều vô kể.
Vì thế, trong căn biệt thự nhỏ này luôn tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
Không chỉ có các khách mời thích đến bếp của Bạch Nhân để ăn uống miễn phí, mà cả nhân viên của ekip chương trình cũng luôn đến bếp nhỏ của Bạch Nhân để ăn ké vào lúc rảnh rỗi.
“Mẹ hỏi tui tại sao xem chương trình yêu đương mà còn chảy nước miếng.”
“[Năm ấy tôi làm đầu bếp trong show yêu đương].”
“Xem yêu đương không bằng ngắm người ta làm đồ ngọt. Ngọt quá đi mất, ha ha ha.”
“Nhà bếp của show yêu đương là vùng tranh chấp quân sự, Bạch Nhân rất am hiểu đạo lý này à nha.”
...
Đêm khuya, những khách mời khác đã đi ngủ, nhưng ngọn đèn dưới lầu phòng khách luôn được bật sáng. Bạch Nhân vẫn đang chờ Trần Hoài Kiêu.
Đi làm về, Trần Hoài Kiêu chợt thấy cô gái nhỏ với mái tóc củ tỏi búi cao, hai cánh tay đặt trên quầy bar, đang chống cằm và nháy mắt với anh: “Tới đây.”
Trần Hoài Kiêu cởϊ áσ vest, đi tới trước mặt cô, rồi hôn lên trán cô một cách rất tự nhiên: “Em chưa ngủ hả?”
“Chờ anh đó.”
“Anh đã bảo không cần chờ anh rồi mà.”
“Anh lại đây nếm thử mochi em làm cho anh nè.” Bạch Nhân đẩy hai viên bơ nhân gạo nếp tới trước mặt Trần Hoài Kiêu và lấy một cây nĩa nhỏ cho anh.
Trần Hoài Kiêu không thích ăn đồ ngọt, nhưng không từ chối cô, hạnh phúc ăn hết hai viên mochi này.
Hiếm lắm cả hai mới có thời gian ở bên nhau, dường như ngay cả cơn gió thoảng qua ô cửa sổ cũng trở nên dịu dàng lạ thường, không nỡ quấy rầy họ.
Bạch Nhân mỉm cười nhìn anh ăn, đưa tay lau bơ trên khóe môi anh, rồi khẽ ɭϊếʍƈ đầu ngón tay.
Bị khiêu khích bởi hành động này, Trần Hoài Kiêu mau chóng kéo cô qua định hôn cô.
Bạch Nhân biết máy quay đang được đặt trong góc âm thầm quay hình lại! Cô nhanh chóng đẩy anh ra: “Bây giờ không được.”
Các fan lập tức bùng nổ ——
“Cái đó là nội dung VIP mà chúng ta không thể xem sao! Không được che giấu!”
“Trời ơi, ôi chu choa cái đôi này!”
“Quả nhiên đêm khuya ngồi chầu chực sẽ có phúc lợi nha!”
“Cầu xin hai người! Mau hôn đi! Hôn đi, hôn đi, hôn đi!”
“Mị muốn thò tay vào màn hình ấn đầu ghê á!”
“Hai người đó ban đầu còn rất hục hặc, ai ngờ ngọt lịm luôn.”
“Chắc lúc ấy đang cãi nhau hay sao á, tui lấy đầu ra cá đôi này là thật!”
“Cục dân chính nào có thể kết được kiểu hôn nhân plastic này vậy? Ngậm ngùi xin đề cử.”
...
Trần Hoài Kiêu ăn xong hai viên mochi ngọt ngấy. Bạch Nhân rót trà cho anh, sau đó đứng sau lưng bóp vai cho anh.
“A Nhân, ngày mai anh không đến công ty, ở nhà ghi hình với em nhé.”
“Không được, anh phải đi.” Bạch Nhân véo mạnh bắp thịt cứng ngắc giữa cổ và vai anh, rồi kề sát vào tai anh và thầm thì: “Anh không đi làm mà tham gia show, ông cụ thấy sẽ giận dữ đó.”
Biết cô vẫn đang suy nghĩ chuyện quyền thừa kế, Trần Hoài Kiêu bất đắc dĩ nói: “Ông nội đã bỏ anh ra rồi.”
“Nhưng anh không thể từ bỏ được!” Bạch Nhân kiên định cổ vũ: “Ông cụ chỉ giận dỗi thôi, chúng ta còn cơ hội mà!”
“Đây là show yêu đương, em đừng xoắn xuýt chuyện khác nữa được không.” Trần Hoài Kiêu quay đầu lại, im lặng lườm cô: “Yêu đương đàng hoàng không được à.”
“Không không không, anh nên lăn xả đi kiếm tiền đi.” Bạch Nhân nghiêm khắc nói: “Em không cần ông chồng chỉ biết yêu đương, em chỉ cần ông chồng biết kiếm tiền thôi.”
“...”
Trần Hoài Kiêu đưa tay lau miếng bơ dính trên cằm cô, sau đó mới kéo cô qua và ɭϊếʍƈ sạch bơ: “Muốn bao nhiêu, anh cũng kiếm cho em.”
Nước miếng khán giả cũng chảy ra ——
“Đậu mòe! Cảnh này cũng được phát sóng hả?”
“Mị hài lòng đi ngủ rồi.”
“Quả nhiên, cẩu lương của vợ chồng sếp tổng ngọt hơn cả mochi.”
...
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhân gọi điện thoại cho Mục Nghiêm - quản gia của ông cụ Trần ở biệt thự ven hồ: “Chú Mục, khoảng thời gian này thân thể của ông nội thế nào ạ?”
Chất giọng Mục Nghiêm trầm thấp, thản nhiên như tiếng pháo trầm: “Cơ thể ông cụ rất tốt, cô và Tiểu Hoài đừng quá lo lắng.”
Mục Nghiêm là người ông cụ quen dùng từ rất lâu, luôn ở bên cạnh và chăm sóc cho ông từ cái ăn đến cái mặc hằng ngày. Từ lâu Bạch Nhân đã biết và rất tin tưởng ông ấy.
“Hoài Kiêu nói ông nội không nhận điện thoại của anh ấy, ông vẫn tức giận sao ạ? Bình thường ông có hay nhắc đến anh ấy không ạ.”
“Tức giận là phải rồi. Tính ông cụ cố chấp, sẽ không dễ dàng thay đổi suy nghĩ đâu. Cô Bạch Nhân cũng biết điểm này mà. Đây là cả một quá trình lâu dài, không phải ngày một ngày hai là được.”
“Con biết ạ.”
Mục Nghiêm nghe Bạch Nhân như sắp cúp máy, bèn dừng một lát rồi gọi cô: “Bạch Nhân, hôm qua lúc ông cụ đi câu cá, bảo tôi gắn mồi câu cho ông ấy. Ông ấy nói đã lâu không câu cá bằng trùng rồi, trên đời này người có thể gắn mồi trùng cho ông ấy mà không sợ dơ và không chê tởm… Nói đến đây, ông ấy không nói tiếp nữa, nếu có thời gian thì ngài về thăm ông ấy đi.”
Bạch Nhân lặng lẽ lắc đầu.
Thật ra trong lòng cô… còn chưa gạt bỏ được khúc mắc. Lúc này về, e rằng cô sẽ không nói được điều gì làm ông cụ hài lòng, mà còn có thể khiến ông ấy tức giận nữa.
“Chú Mục, phiền chú chăm sóc ông nội thật tốt ạ.”
“Đúng rồi, còn có chuyện.” Mục Nghiêm nói tiếp: “Hiện nay ngày nào ông cụ cũng theo dõi chương trình của cô và cậu chủ đấy ạ, thậm chí… thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn báo cho cô biết để chuẩn bị tâm lý thôi.”
Nói xong, Mục Nghiêm cúp điện thoại.
Bạch Nhân cầm điện thoại di động, sửng sốt.
Không phải chứ, ông nội lại theo dõi chương trình thực tế tình yêu của cô và Trần Hoài Kiêu cơ à!
Vậy quay tiếp kiểu gì đây!
...
Giữa trưa hôm sau, ekip chương trình chào đón một vị khách mời thần bí và mới toanh.
Bạch Nhân nghe nói hôm nay sẽ có người mới gia nhập nên cô đã ra chợ mua đồ ăn từ sớm, định bụng sẽ nấu một bữa trưa phong phú.
Hôm nay, hai đôi khách mời khác đã ra ngoài hẹn hò, chỉ còn Bạch Nhân trong biệt thự. Vì thế, việc chào đón khách mời mới đành phải do cô đảm nhiệm.
Vào giữa trưa, trời đổ mưa phùn lất phất. Bạch Nhân nghe thấy tiếng còi xe ở cổng biệt thự, thế nên cô che dù đi ra ngoài để đón khách mời mới.
Một người đàn ông bước xuống khỏi chiếc xe con màu đen. Cậu ta mặc một cái áo khoác màu xanh lá nhạt, bên trong là áo sơ mi kẻ sọc, quần jeans tôn lên đôi chân dài cùng đôi giày lười màu trắng không dính một hạt bụi, mang theo hơi thở nhẹ nhàng và vô cùng tươi trẻ.
Cậu ta cởi mũ lưỡi trai xuống. Thấy gương mặt tươi tắn của cậu ta, Bạch Nhân ngạc nhiên gọi to: “Lý Thuần Phong!”
Lý Thuần Phong sải bước tới, ôm vai Bạch Nhân một cách rất tự nhiên: “Chị gái bé nhỏ, môi trường ở đây không tồi, chị dẫn tôi đi dạo xung quanh đi?”
Bạch Nhân khẽ nhích ra, kinh ngạc hỏi: “Không phải… Sao cậu lại tới đây?”
“Chị phải hỏi ekip chương trình chứ, họ mời tôi tới mà.”
Bạch Nhân nhìn đạo diễn. Đạo diễn kéo Bạch Nhân tránh khỏi ống kính, thấp giọng giải thích: “Cái này à, vì anh Kiêu quá bận rộn, cô luôn phải lẻ bóng nên chúng tôi mới mời Lý Thuần Phong, người có quan hệ tốt với cô tới đây.”
Bạch Nhân im lặng nhìn họ: “Đạo diễn, tuy chương trình của mọi người là show tình yêu nhưng tôi đã kết hôn rồi! Không thể vì chồng tôi bận việc mà anh lại sắp xếp CP khác cho tôi được!”
“Không không không!” Đạo diễn vội giải thích: “Tuyệt đối không phải sắp xếp CP khác cho cô, Lý Thuần Phong… tới đây để chơi cho vui thôi, cô và Trần tổng chắc chắn là vợ chồng rồi, cậu ấy sẽ không nhúng tay vào đâu.”
“Vậy anh mời cậu ấy tới đây, rồi lại không sắp xếp CP cho cậu ấy, thế nghĩa là sao.”
“Chủ yếu là…” Đạo diễn ấp úng giải thích: “Khán giả muốn xem tình tiết máu chó chứ sao.”
Bạch Nhân hiểu ý đạo diễn, đây là cố ý xếp “tình địch” giả tới, chỉ vì muốn xem Trần Hoài Kiêu ghen thôi.
Cô bình tĩnh, đáp một cách u ám: “Nếu Trần Hoài Kiêu ghen… thì anh ấy sẽ không bao giờ nhảy dựng giậm chân đâu, mà sẽ chỉ “trời lạnh rồi cho tập đoàn họ Vương phá sản đi” gϊếŧ ekip của mấy anh đó.”
“Ặc.” Đạo diễn nuốt nước bọt, nói ngay: “Cầu phú quý trong nguy hiểm vậy.”
...
Trái lại, Bạch Nhân không hề chột dạ. Thật ra cô và Lý Thuần Phong đã “buông tay nhau” rồi. Bây giờ, hai người là bạn bè, dẫu cho lên chương trình cũng sẽ không ngượng nghịu.
Cô dẫn Lý Thuần Phong vào biệt thự. Sau khi thu xếp xong, cô dẫn cậu ta đi thăm quan phòng và vườn hoa: “Cậu nên yêu cầu đạo diễn mời một thêm một khách mời nữ vào đoàn để ghép cặp yêu đương đi.”
Lý Thuần Phong cười đáp: “Vì sắp phải bảo vệ luận văn tiến sĩ nên tôi chỉ đồng ý quay hai ba số thôi, tới làm công cụ người thôi à.”
“Cậu thật sự làm công cụ người à?”
“Tại sao không, rất thú vị mà.”
Bạch Nhân thấy cậu ta đã buông tay hoàn toàn, thật lòng muốn làm bạn với cô, rốt cuộc cô cũng thoải mái hơn: “Cậu đúng là rảnh rỗi thấy ớn luôn, viết xong luận văn rồi hả.”
“Viết xong rồi, chờ bảo vệ thôi. Lần sau tôi sẽ mời chị gái bé nhỏ tới tham gia lễ tốt nghiệp của tôi nhé.”
“Được chứ, không ngại tôi lấy danh nghĩa người nhà chứ?”
Lý Thuần Phong lập tức làm động tác rút dao đâm vào ngực.
Khán giả rất có thiện cảm với việc Lý Thuần Phong tham gia ——
“Nói thật, Thuần Phong trẻ tuổi thật sự cực kỳ hợp chơi show luôn á!”
“Mong đợi cảnh quần ẩu giữa cậu ấy và Trần tổng!”
“Ekip cực giỏi kiếm thêm chuyện ấy nhỉ!”
“Thật ra tôi thấy mối quan hệ giữa hai người đó rất tự nhiên, không có gì hết á.”
“Nhưng ông hoàng ghen tuông sẽ không nghĩ vậy đâu nha.”
...
Quả nhiên, buổi tối Trần Hoài Kiêu trở về. Thấy Lý Thuần Phong đang mặc tạp dề hoạt hình và loay hoay quanh Bạch Nhân làm này làm nọ trong phòng bếp, anh xụ mặt xuống tức thì.
Lý Thuần Phong bưng bánh pudding hình con thỏ Bạch Nhân vừa làm xong đi tới trước mặt Trần Hoài Kiêu, rồi cười nói với anh: “Trần tổng, đây là bánh ngọt Bạch Nhân làm cho anh nè.”
Trần Hoài Kiêu nhận lấy đĩa, trong khi Bạch Nhân ngoái lại bổ sung: “Cái đó em làm chơi thôi, anh không ăn nổi thì đừng cố ép bản thân nhé. Tối nào cũng ăn đồ nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho cơ thể đâu anh.”
Trần Hoài Kiêu đang định để đĩa xuống thì Lý Thuần Phong nói ngay: “Vậy tốt quá, nếu Trần tổng ăn không nổi thì tôi mang về phòng ăn khuya nha.”
Trần Hoài Kiêu nghe vậy, một muỗng cắt đứt đầu thỏ trên bánh pudding, vừa nghiến răng nghiến lợi, trông như thể muốn ăn luôn cả cái đĩa.
Trong bình luận, khán giả cười muốn ná thở ——
“Đây là tổ hợp ba người quái lạ gì thế này!”
“Đau lòng cho bé thỏ quá.”
“Ha ha ha, tui càng đau lòng cho Trần tổng hơn, đi làm suốt cả ngày, về lại thấy vợ làm bánh ngọt với tình địch mới ghê chứ.”
“Ekip chương trình thật sự rất biết cách kiếm chuyện à nha.”
Buổi tối, về phòng, Bạch Nhân tắm xong ra ngoài, rồi dựa vào chân Trần Hoài Kiêu chơi game trên điện thoại, không mảy may bận tâm đến chuyện Lý Thuần Phong tới biệt thự ở.
Trần Hoài Kiêu đang đọc sách, nhưng rất hiển nhiên, sự chú ý của anh không tập trung vào sách. Anh giả vờ điềm tĩnh hỏi: “Sao cậu ta lại tới đây.”
“Ai.”
“Còn ai nữa.”
“À.” Bạch Nhân tháo mặt nạ, rồi đưa cho Trần Hoài Kiêu vứt giúp cô: “Ekip chương trình mời tới, vì chán quá nên muốn xem anh ghen ấy mà.”
“Anh mà ghen cơ à.”
“Anh không ngại là tốt rồi.” Bạch Nhân điều chỉnh đồng hồ báo thức: “Ngày mai anh tới công ty lúc mấy giờ?”
“Ngày mai anh không đi làm.”
Cô để điện thoại di động xuống rồi nhìn anh: “Không đi làm thì anh muốn làm gì!”
Trần Hoài Kiêu tỏ vẻ bình tĩnh: “Anh muốn yêu đương với em.”
“...”
Còn bảo không ghen cơ đấy!