Chương 15
" Cảm ơn " Hàn Thiên Băng cười với Ken nói
" Không có gì ! Khi nãy cậu rõ ràng khá là sợ nhưng sao vẫn ra tay đánh hắn ta vậy ? " Ken hỏi nhỏ . Khi nãy tuy Hàn Thiên Băng che giấu rất kĩ nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ trong đôi mắt cô
" Vì nếu mình không đứng lên thì sẽ bị đem ra làm trò đùa như trước . Mình không giống như trước , mình không muốn bị bắt nạt , bị đem ra làm trò cười , bị chế nhạo , bị mọi người xa lánh ,... Mình không muốn làm con người giống như trước đây ! " Càng nói giọng Hàn Thiên Băng càng nhỏ
Ken im lặng nhìn Thiên Băng . Đáng lẽ tình huống bây giờ hắn phải ôm Thiên Băng vào lòng thủ thỉ rằng :" không sao đâu có anh đây mà " hay sến súa hơn là :" Dù cả thế giới quay lưng lại với em thì vẫn có anh ở bên " giống mấy soái ca , mỹ nam trong ngôn tình tiểu thuyết mà hắn hay đọc . Khụ ! Không phải hắn thích đọc ngôn tình đâu mà là do Thiên Băng đứa bắt hắn đọc đấy nhé . Nhưng trong hoàn cảnh này thì giải pháp tốt nhất chính là im lặng .
15 phút trôi qua không gian chìm trong im lặng ...
" Này ... "
" Chuyện gì !?"
" Đáng lẽ bây giờ cậu phải an ủi mình hay là ôm mình động viên chứ giống trong ngôn tình chứ !? Sao cậu không làm vậy !? Bình thường mình hay cho cậu đọc ngôn tình nhiều lắm mà , cậu không biết ứng dụng sao ! Haizzz ~ Cứ tưởng mình đã đào tạo nên một soái ca ngôn tình ai ngờ .... " Thiên Băng bắt đầu tuôn một tràng dài .
" Uwmmmmm ~ Vui lên đi " Sau một tràng lý thuyết của ai đó Ken mới phun ra được ba từ là VUI.LÊN. ĐI
" Ôi trời ơi ! Bình thường nam chính ngôn tình họ không nói vậy đâu . Mà họ cũng chẳng khô khan như cậu ... Nhiều nhất cậu cũng phải xoa đầu rồi nói rằng :" Không sao đâu ! Đừng sống với quá khứ nữa mình sẽ ở bên cậu " này nọ ."
" Không sao đâu ! Đừng sống với quá khứ nữa . Mình sẽ ở bên cân " Ken xoa đầu Thiên Băng nói
" ...."
" Akira Ken ! Cậu định trêu điên mình hả !"
" Sao !? Mình làm theo lời cậu nói mà "
" Ôi trời ơi ! Cậu đần thì đần vưaf vừa thôi chứ "
Vậy là kế hoạch biến Ken thành soái ca ngôn tình càng ngày càng xa vời tầm tay
*****************************
" Lạc Duy ! Cậu đang nhìn gì vậy !? Giáo sư đang nhìn cậu đó " Một Nam sinh ngồi đằng sau Lạc Duy nhỏ giọng nhắc nhở . Lạc Duy không thèm để tâm úp mặt xuống bàn vờ như đã ngủ
" Hàn Thiên Băng ! Chó phản chủ như cô sớm mulọn tôi cũng cho cô trả giá cả cái tên đi bên cô nữa "
" Lạc Duy ! Trong giờ học ai cho anh nằm giữa bàn như thế ! Đứng lên đi xuống góc lớp ghi bài cho tôi " giáo viên đứng trên bục giảng hắng giọng nói
*****************************
Ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa ! Giải tỏa nỗi niềm của học kì I , nỗi ức chế đối với thầy cô ! Muahahahaha