Chương 13: Câu chuyện ngày lễ Quốc Khánh mà ít người biết đến

Tôi hiện tại đang vui mừng chuẩn bị chào đón ngày lễ Quốc Khánh đầu tiên kể từ khi chính mình được quay trở về quá khứ.


Mở tivi lên xem, đâu đâu cũng đều chỉ thấy các tin tức liên quan đến vấn đề ngoại giao với Hong Kong, đại bộ phận dân chúng lúc bấy giờ ai nấy cũng đều cảm thấy rất hoang mang lo lắng, sợ rằng Trung Quốc sắp xảy ra chiến tranh.


La Ly hoảng hốt hỏi tôi, “Có khi nào Anh Quốc và Hoa Kỳ sẽ cùng liên minh tấn công vào Trung Quốc không?”
Tôi vừa vỗ vỗ bộ ngực chưa phát triển của chính mình vừa an ủi cô ấy, “Đừng sợ, đừng sợ! Nếu như chiến tranh thật sự xảy ra, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu.”


Có việc gì lại phải hoảng sợ đến như vậy! Năm đó chẳng phải Anh Quốc đã quyết định trao trả Hong Kong lại cho Trung Quốc một cách thuận lợi hay sao? Ngay đến cả vấn đề về MaCau rốt cuộc cũng đã được giải quyết êm thấm.


Dạo quanh một vòng các tiết mục giải trí trên tivi, tôi liền cảm thấy mất đi hứng thú, những bộ phim truyền hình kinh điển năm đó tôi vốn đã xem đến mức thuộc nằm lòng, chẳng những vậy ở năm 2000 đài truyền hình còn phát đi lại phát lại những bộ phim này thêm 2, 3 lần nữa. Mặt khác phải khó khăn lắm tôi mới có được dáng vẻ xinh xắn đáng yêu như hiện tại, vậy mà các beauty salon lại cho rằng phong cách này của tôi đã quá lỗ thời, các người không biết rằng ở hiện đại đây mới chính là trào lưu thịnh hành nhất hay sao?


Cũng nhân dịp lễ Quốc Khánh này Thái Hậu liền nhân tiện lôi kéo tôi cùng đi đến hair salon để đổi sang một kiểu tóc mới, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến kiểu tóc mà lão mẹ muốn đổi, tôi thật sự kinh hãi nga! Vì kiểu tóc đó chính là… kiểu tóc bờm sử tử, tái phối hợp với tiếng sư tử hống kinh khủng kia thì quả nhiên là ‘tuyệt phối’ nga ~


available on google playdownload on app store


Không được! Tuyêt đối không được!!


Tôi mạo hiểm dùng cả sinh mệnh bé nhỏ của chính mình mà xuất ra tất cả các chiêu thức làm nũng + lăn lộn + khóc lóc nhằm thuyết phục lão mẹ, rốt cuộc vì không muốn mất mặt với những người xung quanh, cho nên Thái Hậu đành phải thuận theo ý kiến của tôi là đổi sang kiểu tóc thẳng mượt.


Sau khi mọi việc đã hoàn tất, tôi đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, may mắn là thành công, bằng không… Hậu quả sẽ rất khó lường a!
Một ngày Quốc Khánh tất bận cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua. Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối rồi sao? Phải nhanh chóng đi ngủ thôi…


Hì hì ~ vì sáng sớm ngày mai tôi có một việc rất quan trọng cần phải làm.
Trước ngày lễ Quốc Khánh một ngày, tên Lý Ngộ đại ngốc kia lại một lần nữa chạy đến lớp học tìm tôi.


La Lỵ và Vương Mộc Mộc trông thấy cảnh tượng này úp úp mở mở nói, “Đây chính là mối quan hệ tứ giác nga!”
Tôi ngẩn người, trong mối quan hệ này ngoài trừ tôi và Lý Ngộ còn có liên quan đến 2 ‘giác’nào nữa ư?


Lý ngộ lắp bắp mở miệng, “Tớ, tớ nghĩ, ngày… Ngày Quốc Khánh, cậu…” mở đầu hoàn hảo, nhưng không hiểu vì cớ gì càng về sau hắn lại càng nhỏ giọng.


Tôi cố gắng vận dụng hết toàn bộ trí não của chính mình để mong có thể hiểu được thứ ngôn ngữ sao Hỏa mà hắn đang sử dụng, nhưng đến cuối cùng vẫn không có kết quả. Do đó tôi buộc lòng phải hỏi lại, “Cậu vừa nói gì tớ nghe không được rõ lắm, có thể hay không lặp lại một lần nữa?”


Ách ~ chẳng phải ngay đến cả việc thổ lộ khó nói như vậy cũng đã nói rồi ư? Bây giờ còn thẹn thùng cái gì nữa chứ? Quả nhiên không thể hiểu được tâm lý của những tên con trai ngây thơ a.


Giờ phút này có thể nói là hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vẫn im lặng không nói gì, chỉ thấy hắn vội vội vàng vàng mở cặp sách rồi từ trong đó lấy ra một tờ giấy và đưa cho tôi.


Lại là thư tình sao? Lúc bấy giờ tôi đột nhiên nhớ tới bức thư tình đầu tiên đã vô cớ bị phá hủy, cho nên liền hung hăng quay đầu lại mà trừng mắt liếc nhìn tên tiêu quỷ hiện đang trưng bộ mặt than của mình đứng ở phía sau.


Tiếp nhận tờ giấy, tôi lật tới lật lui xem xét cẩn thận, không phải là thư tình, thật sự khiến cho người ta thất vọng quá đi.
“Cậu… từ chối sao?” Lý Ngộ vừa chăm chú nhìn gương mặt chảy xệ của tôi vừa buồn bả hỏi.


“Không có a, vậy hẹn gặp cậu lúc 6 giờ tại cổng công viên giải trí nhé, tớ nhất định sẽ đến.” Tuy rằng đây không phải là bức thư tình mà tôi đã hằng mong đợi, nhưng nếu nhìn theo hướng khách quan mà nói tôi vẫn có được buổi hẹn hò đầu tiên, vậy xem như cũng không bị lỗ vốn.


Hắn mừng rỡ, sắc mặt thay đổi hắn 360o. Hứng khởi xoay người lại nhìn đám bạn học đứng ở phía xa xa mà làm động tác hình chữ ‘V’, sau đó nhanh chóng hướng về phía tôi, hạnh phúc hô to lên, “Vậy hẹn gặp lại cậu lúc 6 giờ sáng ngày mốt nhé, tớ sẽ chờ cậu ở trước cổng công viên.”


Nga ~ tuổi trẻ thật tốt.
Chính vì vậy sáng ngày hôm nay, tôi đã quyết tâm bò ra khỏi giường từ rất sớm.


Lục tung chiếc tủ đựng quần áo suốt một giờ liền, cuối cùng tôi đã chọn được một chiếc áo sơmi cổ lá sen màu trắng và một chiếc váy ngắn đơn giản màu xanh nhạt. À, hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó? Đứng ở trước gương hoa tay múa chân suốt cả nửa ngày tôi mới bất chợt phát hiện ra! Nhanh chóng tìm kiếm chiếc kẹp nhỏ hình con bướm màu trắng mà lão mẹ đã mua cho tôi mấy ngày hôm trước, tôi cẩn thận cài nó lên mái tóc đen mượt của chính mình, sau đó nhìn lại hình ảnh phản chiếu trong gương một lần nữa:


Hoàn mỹ.
Hình ảnh phản chiếu trong gương lúc bấy giờ là hình ảnh của một cô bé vô cùng đáng yếu đang khẽ cong đôi môi nhỏ nhắn, cùng với mái tóc đen dài buông xõa đến tận thắt lưng, thêm vào đó là một khuôn mặt trắng noãn mịn màng.
Oa oa ~


Thật không thể nào tưởng tượng được, bản thân tôi rốt cuộc lại có thể trở nên đáng yêu như vậy!
Ông Trời ơi, con xin chân thành cảm ơn người một lần nữa vì đã cho con thêm một cơ hội để làm lại cuộc đời.


Nhìn xem thời gian, đã gần 7 giờ 30 phút rồi. Từ nhà đến công viên giải trí phải mất thêm 30 phút đi xe bus nữa…


Tôi tự trấn an lương tâm mình, không có việc gì, không có việc gì. Từ xưa cho đến nay chờ đợi mỹ nữ vốn là nghĩa vụ và trách nhiệm của đấng mày râu, tôi đây sẽ nhân cơ hội này thay lão bà trong tương lai của hắn mà huấn luyện hắn một phen.


Sau khi đã đặt chân lên xe bus, trên suốt cả quãng đường dài tôi bị chèn ép đến muốn phát điên.


Tôi cảm thấy vô cùng oán hận, vì sao GNP và GDP của quốc gia trong những năm này lại không có tăng trưởng? Tại ngày lễ Quốc Khánh ở năm 2007, mọi người nếu như không đổ xô nhau đi du lịch nước ngoài, thì chí ít cũng đi qua Hong Kong đón lễ… [Ách, tôi lại quên mất, Hong Kong lúc này vẫn còn chưa được trao trả về cho Trung Quốc!] Vào năm đó, nhà nhà ai nấy cũng đều có ôtô riêng, tuyệt đối không còn tồn tại cái cảnh tượng đi xe bus mà tựa như bị xếp vào hộp cá mòi như hiện tại a.


Tôi thoáng liếc mắt nhìn qua con đường cái, lúc bấy giờ có rất ít xe ôtô đang lưu thông, đầu năm nay người mua xe ôtô không nhiều lắm, đa phần người dân đều đổ xô nhau đi các phương tiện giao thông công cộng, nghĩ đến việc buổi tối lại phải đi xe bus về nhà, tôi khóc không ra nước mắt.


Vừa mới đặt chân đến cổng công viên giải trí, tôi đã liền nhận tiện trong thấy Lý Ngộ, giờ phút này hắn tựa như hạc trong bầy gà với chiều cao vô cùng nổi bật giữa đám đông, chỉ đáng thương cho kẻ có vóc người thấp bé như tôi, phải gian nan luồn lách mãi mới đến được phía sau lưng hắn. Ngay sau khi đã chỉnh sửa xong diện mạo của bản thân, tôi liền vỗ vỗ vào tay hắn [thật ra tôi muốn chụp vào vai hắn, nhưng… lại với không tới a a ~]


Hắn kinh hỷ quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi ngay lập tức đỏ mặt lên, “Cậu, cậu hôm nay trông rất… đáng yêu.”


“Cảm ơn.” Trong lòng tôi hiện đang cực kỳ phấn khích nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ dè dặt nói, “Thật ngại vì đã bắt cậu đợi lâu như vậy, hôm nay chuyến xe bus từ nhà tớ đến đây bị quá tải a.”


“Không sao không sao, tớ, tớ cũng chỉ vừa mới tới mà thôi.” Hắn có chút khẩn trưởng, cùng tôi sóng vai bước vào cổng công viên.


Hôm nay người ra vào công viên giải trí vốn rất đông, cho nên tôi không có cách nào có thể mở được cây dù che nắng của chính mình. Thế nhưng chỉ một lát sau, tôi bỗng nhiên phát hiện ra một điều cực kỳ đáng yêu, Lý Ngộ lúc đầu đang đi ở phía bên trái nay lại cố ý đi về phía bên phải, mà dùng tấm thân cao lêu nghêu của hắn giúp tôi che khuất hơn phân nửa ánh nắng mặt trời chói chang, đồng thời nghiêng người cẩn thận giúp tôi né tránh đại đa số sự va chạm từ đám đông.


Không thể tưởng tượng được một người cao to lực lưỡng như hắn lại có thể cực kỳ ôn nhu cẩn thận đến thế, xem ra lão bà tương lai của hắn sẽ rất hạnh phúc.
“Cậu có muốn ăn chút gì đó trước hay không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Ân, vậy phiền cậu lấy cho tớ một ly nước có gas.”


Hắn dẫn tôi đến một bóng rầm gần đó để ngồi nghỉ chân, “Vậy cậu ngồi ở đây chờ tớ một chút, tớ rất nhanh sẽ quay trở lại.”
“Tớ biết rồi.”
Tôi ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ chờ hắn, nhưng vì quá buồn chán cho nên tôi liền nhân tiện đảo mắt quan sát những người xung quanh.


Cảnh tượng trước mắt tôi lúc bấy giờ có thể nói là trông tựa như bối cảnh của một bộ phim thời kỳ trước.


Những loại quần áo bọn họ đang mặc trên người đối với tôi mà nói chỉ là những loại quần áo đã lỗi mode, mặt khác kiểu tóc cây nấm, kiểu tóc bờm sư tử, đâu đâu cũng đều có thể nhìn thấy… Haizzz ~ chính mình ngày xưa có lẽ cũng giống như vậy, bây giờ nghĩ lại quả thật rất buồn cười.


Ánh mắt vốn đang dao động của tôi đột nhiên bị một vật thể lạ khiến cho khựng lại, sau đó rất nhanh tôi liền quay lưng lại.
Nguy rồi, hình như cái tên nhóc đang đứng ở kia trông rất giống với tên Trần Hy nga.


Tên tiểu quỷ đáng ghét! Lần trước đã phá hủy đi bức thư tình đầu tiên của tôi bây giờ lại còn muốn phá hủy luôn buổi hẹn hò đầu tiên của tôi ư?!
Đúng lúc này Lý Ngộ cầm ly nước có gas chạy hướng về phía tôi.


Cảm ơn trời đất, rốt cuộc hắn đã trở lại. Tôi vội vàng nhận lấy ly nước, rồi nắm lấy tay hắn kéo về hướng ngược lại, “Nhanh lên nhanh lên, tớ muốn qua xem trò chơi ở bên kia.”
“Uy!” Giọng nói của vị khách không mời mà tới ngay lập tức vang lên sau lưng tôi.


“Nếu như hai cậu không ngại thì cho tớ đi cùng với nhé!”






Truyện liên quan