Chương 55: Nhâm Kim Sanh, tạm biệt
Hơi nước mông lung, Trần Hi lẳng lặng đứng, hai tay siết chặt, những bất an, sợ hãi, do dự, mê mang, tuyệt vọng của những năm tháng đó hết thảy đều kết tinh lại thành sự chờ đợi trong giây phút này. Chờ đợi phán quyết cuối cùng
Tôi trầm mặc rất lâu
Hắn cũng nín lặng đứng một bên
Một thế kỷ sau, tôi cuối cùng cũng mở miệng “…..Nguyên nhân là như vậy ư?” Bởi vì không xác định được tâm ý của tôi cho nên thăm dò? Hoang đường biết bao!
Trần Hi cúi đầu, thanh âm có chút run rẩy “Tớ biết nguyên nhân này thật ngu xuẩn, cũng thật hoang đường. Hoang đường đến nỗi chính tớ cũng không thể tha thứ cho mình”
“Cậu….” Tôi thở hắt ra, cuối cùng vẫn không nói nên lời. Trước đây từng đọc ở đâu đó nói rằng đàn ông là những sinh vật đến từ sao Hỏa hoàn toàn không thể nắm bắt được, đến giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được ý của tác giả. Tôi với hắn quả thực không cùng một chủng loại
Trần Hi nhìn tôi một cái rồi vội đánh mắt ra phía xa xa “Bởi vì dáng vẻ cậu luôn hờ hững cho nên tớ rất bất an. Tớ đã từng nghĩ có lẽ cậu không thật sự quan tâm đến tớ, nên mới….Tớ biết mình rất ngu ngốc”
Tôi ngước mắt nhìn chằm chằm tên ngốc nhất thiên hạ đứng trước mặt “Trước khi thi đại học, không phải tôi đã nói tôi thích cậu sao?”
“Tuy rằng cậu nói thích tớ, nhưng thích một người hẳn là phải ghen tị hoặc tức giận khi đối phương tiếp xúc với người con gái khác, nhưng cậu thì rất bình tĩnh cũng hoàn toàn chẳng thèm để ý gì, cho nên tớ….”
Tôi câm họng không nói được gì. Lúc này tôi nhận ra có lẽ tôi cũng là đứa ngu ngốc nhì thiên hạ
Tôi chưa từng nghĩ rằng người tôi thích cũng sẽ có những cảm giác bất an, sợ hãi giống như tôi
Khi đó tôi kỳ thực vô cùng để ý cũng vô cùng ghen tị, tức giận. Chỉ là tôi cố gắng khiến bản thân không nghĩ đến cũng không đi chất vấn hắn. Hóa ra những cố gắng của tôi lại làm cho đối phương bất an như vậy, nghi hoặc đến thế
“Tháng bảy tớ về nước tìm cậu. Cậu chuyển nhà, đổi số điện thoại, hầu như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Tớ không tìm được Mộc Mộc, đến nhà La Lỵ thì cô ấy không chịu gặp, gọi điện thoại không chịu nghe….Khi đó cậu đã quyết định hoàn toàn tuyệt giao với tớ mà tớ lại chỉ có thể về nước một tuần, cho nên khi trở lại Mĩ tớ đã lao đầu làm việc kiếm tiền để sớm được về nước. Tớ nghĩ chờ vài năm sau khi cậu không còn giận tớ nữa, chúng ta sẽ có thể bắt đầu lại”
“Đừng có nói với tôi là cậu không biết địa chỉ nhà mới của tôi” Thái Hậu đã nói năm đó khi hắn về nước đã tìm đến tận cửa. Hơn nữa, ngày ấy khi hắn xuất hiện trước căn hộ của tôi ở thành phố N tôi quyết không tin đó chỉ là ngẫu nhiên
Trần Hi có chút quẫn bách, cắn cắn môi “Kỳ thật….Sau đó tớ đã đến trường tìm được địa chỉ và số điện thoại mới nhà cậu, cũng tìm được địa chỉ nơi cậu thuê trọ ở thành phố N”
Tôi kinh ngạc “Vậy sao cậu còn khổ sở đứng chờ trước nhà La Lỵ một tuần lễ làm gì?”
Trần Hi hơi quay mặt đi, cái tai hồng lên “…..Tớ cảm thấy đối diện trực tiếp với cậu có vẻ gian nan nên chọn cách đi đường vòng cứu quốc, đem người thân bạn bè xung quanh cậu biến thành tay trong của tớ…như vậy phần thắng có vẻ nhiều hơn”
Tôi dở khóc dở cười, cho nên mới có La Lỵ, Mộc Mộc, mới có Tôn Sa Sa và Thái Hậu?
“Vậy vì sao năm đó khi tôi hỏi cậu, cậu lại không giải thích?” Tôi muốn đem tất cả những nghi hoặc bấy lâu nay một lần giải quyết hết
“……Tớ không biết phải mở miệng thế nào” Trần Hi nâng tay che khuất hàng lông mày cương nghị cùng đôi mắt đen láy, thanh âm đều đều thoát ra khỏi miệng “Tớ không biết phải mở miệng như thế nào để giải thích cái lý do ngu ngốc đó.Tớ chưa từng nghĩ tới sau nhiều năm mà tớ vẫn không thể mở miệng giải thích với cậu. Tớ biết bản thân rất hoang đường nhưng tớ vẫn luôn hy vọng ở trong mắt cậu tớ luôn là một người đàn ông hoàn hảo….”
Tôi sững sờ, không biết phải phản ứng thế nào
Cho dù nghĩ trăm ngàn lý do cũng không nghĩ được chân tướng sự tình lại thành như vậy
Một sự thật đơn giản mà tàn khốc
Nếu năm đó chúng tôi có thể thẳng thắn hơn, nếu chúng tôi có thể vứt bỏ kiêu hãnh và bất an để cùng học cách tin tưởng lẫn nhau thì có lẽ mọi việc sẽ không diễn ra như thế này
“Kim Sanh….thật xin lỗi” Trần Hi khẽ khàng nói “Cậu….có thể quay lại với tớ không….?”
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn
“Không cần lập tức trả lời, chỉ cần cậu để ý đến tớ một chút thôi, chỉ cần cậu cho phép tớ quan tâm đến cậu”
Tôi rũ mắt xuống “Cậu đúng là tên ngốc”
Từ nhỏ, đối với mọi việc hắn luôn xử lý thật bình tĩnh, thành thục làm cho tôi quên mất rằng kỳ thật hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đang trưởng thành, mà hắn trong tình yêu lại ngốc nghếch đến không ngờ
Trần Hi vui sướng, ánh mắt rạng rỡ như phát sáng trong đêm tối, cẩn thận nói “Ý cậu là cậu đồng ý cho tớ một cơ hội?”
Tôi nhẹ nhàng “hừ” một tiếng
Trần Hi cúi đầu nhìn chằm chằm tôi
”Kim Sanh, tớ sẽ đối với cậu thật tốt”
“…..”
“Kim Sanh, tớ sẽ luôn luôn trân trọng cậu”
“….”
“Kim Sanh…..tớ yêu cậu”
“…..ừm”
…….
Đêm khuya thanh vắng, tôi nằm trằn trọc trong khách sạn hơn nửa đêm vẫn không ngủ được liền ngồi dậy, khoác tạm chiếc áo mỏng ra ngoài tản bộ. Tôi đi hết hành lang gấp khúc, trời đã khuya người đi lại thưa thớt, thỉnh thoảng bắt gặp một vài đôi uyên ương nắm tay nhau đi dạo. Có lúc đi ngang qua bụi cây tình cờ nghe thấy âm thanh rên rỉ khe khẽ làm tôi có chút nóng mặt
Thanh niên bây giờ thật manh động….
Tôi tới quầy bán hàng 24 giờ mua mấy chai bia và ít đồ ăn vặt, về khách sạn tôi trèo lên sân thượng, chọn vị trí quan sát được núi non trùng điệp khắp vùng, thích ý ngồi xuống
“Xem ra em rất thích trèo lên sân thượng ngồi uống rượu nhỉ” Thanh âm ôn nhã dịu dàng truyền đến
“Thật sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà” Tôi cảm khái, đã quá quen với lối xuất quỷ nhập thần của hắn
“Không phải trùng hợp” Trình Giảo Kim thẳng thắn nói
“Anh làm sao biết đêm nay tôi không ngủ được mà chạy đến?” Cái này cũng quá thần kỳ đi
“Anh chỉ biết em đến suối nước nóng này, còn gặp em ở trên này thì quả thật là trùng hợp” Trình Giảo Kim chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt tôi. Hắn không đeo kính, có lẽ mới tắm xong, mái tóc hơi xoăn ướt đẫm, lọn tóc trước trán xòa xuống khẽ chạm vào đôi mắt yêu mị, hai gò má hây hây, đôi môi ửng hồng càng thêm phần diễm sắc. Hắn chỉ khoác áo choàng tắm màu trắng, cổ áo trễ xuống lộ ra cơ ngực săn chắc đầy đặn….
Thật sự là….yêu khí bức người mà
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao người này lại đeo kính. Dáng vẻ hiện tại so với bộ dáng trí thức thường ngày của hắn giống như hai người khác nhau vậy.
“Ha ha, sao lại không nói gì?” Hắn thú vị nhìn tôi
Tôi trấn định tâm thần, thu hồi ánh mắt giả bộ ngắm nghía phong cảnh. May mắn được tiểu quỷ kia rèn luyện mười mấy năm cho nên tôi cũng không dễ dàng bị mỹ sắc hớp mất hồn.
Trình Giảo Kim thấp giọng cười “Kim Sanh, có đôi khi anh rất thích cá tính của em nhưng có lúc em tạo cho người khác cảm giác rất thất bại đấy”
“Tôi luôn là vậy dù ai muốn hay không” Tôi ném một lon bia cho hắn, thản nhiên nói
Trình Giảo Kim bật nắp lon, ngửa đầu uống một ngụm ‘Em quá thẳng thẳn, ngay cả một lời nói dối lịch sự cũng không chịu nói”
“Thật xin lỗi”
Hắn cười nhẹ “Tính tình yếu đuối nhưng luôn cậy mạnh. Kim Sanh, phụ nữ như em rất dễ bị thiệt thòi”
Tôi cúi đầu không nói lời nào
Hắn nâng tay xoa xoa mái tóc dài của tôi “Vẻ mặt gì thế, chính vì em như vậy nên anh mới quý trọng em đó”
Tôi uống thêm một ngụm bia “Tôi cũng rất quý trọng anh, nhưng mà vẫn chỉ có thể xem anh như một người bạn thân thiết”
Trình Giảo Kim nhè nhẹ nói, thanh âm dịu dàng lan tỏa trong bóng đêm “Kim Sanh, em còn nhớ anh đã từng nói anh không thích đồ của anh có dấu tay kẻ khác”
Tôi vẫn lặng lẽ uống bia
“Trên người em tràn ngập dấu vết cũ, anh phát hiện ra bất luận anh cố gắng thế nào cũng không thể xóa nó đi được” Môi hắn khẽ cong lên hiện ra một nụ cười hoàn mỹ, cho dù nói ra những lời thất bại nhưng trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt
Tôi hơi ngừng động tác, tiếp tục lắng nghe
“Mấy năm nay kỳ thật anh vẫn còn nhiều biện pháp khiến em là của anh, đáng tiếc anh không thể dung nạp được những dấu vết trên người em, cho dù có được em cũng không có ý nghĩa” “Anh luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày nào đó em lãng quên hắn nhưng sự kiên nhẫn của anh không phải là vô tận. Hiện tại nó đã đến cực hạn rồi”
Tôi quay đầu nhìn Trình Giảo Kim, há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên trước mắt tối sầm
Trình Giảo Kim lấy tay che mắt tôi, tôi cảm thấy cánh môi lay động, một thứ mềm mại ấm nóng vừa áp vào liền rời đi ngay
Tôi kinh ngạc che miệng, hơi ngửa ra sau, trừng mắt nhìn hắn. Trình Giảo Kim hạ tay xuống, lui về phía sau một bước, tao nhã mở miệng, khẽ khàng nói
“Nhâm Kim Sanh, tạm biệt”