Chương 38: Cường hôn
Nam Cung đang ngồi đang bên bàn làm việc, tiếng “lách cách, lách cách…” do anh gõ bàn phím vẫn vang lên đều đặn, xem Nhã Thuần cứ như người vô hình.
Nhã Thuần thấy mình không được để ý, lửa nóng trong lòng cô lại dâng lên một tầng. Nhã Thuần đập tay thật mạnh xuống bàn như thể muốn đối phương nhận ra sự tồn tại của bản thân.
Nhưng đáng tiếc thay, anh vẫn không hề có động tĩnh gì, giới hạn của cô đã bị anh vượt qua mất rồi, không kìm được lý trí, cô quơ tay hất tất cả các tài liệu trên bàn xuống đất, rồi hét to:
- _ Anh, à không, thầy……, rốt cuộc người tính giở trò gì đây thầy? Hay thầy muốn bức tôi đến con đường cùng sao?
- _ Cô phát cái gì điên nữa đây?. …..Mà con mắt nào của cô nhìn thấy tôi bức cô.
- _ Không đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi, anh thích làm gì thì tùy.
Lý Nhã Thuần thầm đem gia phả hắn ra thăm hỏi hết mấy trăm lần. Hắn muốn bức tử chị em cô đây mà, nếu cô đi thì thời gian đâu cô làm thêm, hai chị em cô chắc uống nước lã mà sống quá, huống chi cô không hề có kinh phí.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô như con nhím nổi giận mà xù lông lên, trong thật đáng yêu.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cô tức giận vì anh, anh cảm thấy rất thích thú. (Tg: sở thích của ah ý quá ư là BT).
Nhìn cô lúc này anh cảm thấy cô rất chân thật, anh thấy cô rất khát những người phụ nữ kia, những kẻ luôn dùng mọi biện pháp để leo lên giường của anh, quyến rũ anh vì mục đích đổi đời, kiếm chát lợi ích từ anh.
Nam Cung Hạo Thiên ngừng gõ laptop, nhìn cô nói:
- _ Lý do?
- _ Thầy không biết hoàn cảnh tôi sao, còn hỏi, thật là ngụy quân tử? Vả lại còn Nhã Dịch tôi không thể bỏ nó.
- _ Chỉ đơn giản thế thôi sao? Vậy mà em dám xong vào phòng tôi mà không gõ cửa, em còn có cái gan mắng tôi nữa à. Thật có lẽ tôi đã quá dễ giải với em nên em không còn biết ai là chủ nhân ở đây. Em dám không đi thì dọn ra khỏi đây ngay, tôi không chứa những kẻ không biết phục tùng. Bây giờ thì biến….
- _ Nam Cung Hạo Thiên anh thật ti bỉ, bá đạo đến vô lý, anh là kẻ không biết lim sĩ,…..
Nam Cung Hạo Thiên tháo gọng kính đặt xuống bàn, từ từ lại gần Nhã Thuần, khẽ nhếch môi, giọng nói cợt nhã, kề sát vào lỗ tay cô nói:
- _ Nếu em nói vậy, thì tôi sẽ cho em biết như thế nào ti bỉ, bá đạo đến vô lý, là kẻ không biết lim sĩ,…?
- _Thầy.... anh... muốn làm gì…. Tôi....ưmmmm….
Nhã Thuần chưa kịp nói hết câu, đã bị Nam Cung Hạo Thiên dùng môi ngăn lại. Cô cảm nhận sự ấm áp trên môi mang lại, Nhã Thuần cố vùng vẫy đẩy anh ra. Nhưng dù cô có mạnh thế nào, thì sức cô làm sao bằng sức lực khỏe mạnh của người đàn ông như anh, nên đành buôn xuôi.
Nam Cung Hạo Thiên lúc đầu chỉ muốn đùa giỡ với cô thôi, nhưng không ngờ khi môi anh chạm vào môi cô, anh cảm thấy hơi tham lam, anh không chỉ muốn như thế, anh cảm nhận mình muốn nhiều hơn.
Lý Nhã Thuần muốn la lên, nhưng nhân lúc này Nam Cung Hạo Thiên thừa dịp công thành chiếm đất, anh tham luyến hương vị ngọt ngào như dâu tây trong miệng cô, anh dây dưa với cái lưỡi đinh hương của cô, anh muốn…., cái tay không yêu phận của anh, chu du khắp trên người cô, tại sao dục vọng trong anh lại có thể bị cô khơi gợi một cách dễ dàng như vậy.
Nhã Thuần cảm thấy đầy óc choáng váng, tim cô như muốn ngừng đập, mặt cô đỏ như muốn xuất huyết, cô cảm thấy được cái gì đó quen thuộc mà cô đã cố quên, hương vị nhàn nhạt của bạc hà hòa lẫn với vị thuốc lá của anh, làm cô nhớ tới kẻ, mà cô… suốt đời không muốn nhớ lại nhất.