Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Hôm nay đã là thứ hai rồi. Không khí hôm nay rộn ràng khôn tả. Minh Huy càng rộn ràng hơn bao giờ hết: Hôm nay anh đi dạy. Đêm qua Huy bận thao thức, bận trực đêm nên ngủ không được, có lẽ anh đang bồi hồi xao xuyến, lo lắng, chờ đợi giây phút được đứng trên bục giảng. Tuy ngủ trễ nhưng anh vẫn thức sớm. Mới có năm giờ, trời còn tinh mơ những làn sương mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đúng là tâm trạng của một người lần đầu tiên đi làm.
Hôm nay, anh khoác lên mình bộ trang phục nhìn nhã nhặn, trang trọng và lịch sự làm sao. Chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi thanh khiết phối cùng chiếc quần tây đen lịch lãm như tôn thêm nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đổ sông đổ bể của anh. Huy còn khéo léo chọn chiếc cà-vạt sọc ca-rô trắng đen cho thấy được phong cách chững chạc, trưởng thành của mình ở độ tuổi hai mươi ba.
“Chào buổi sáng cả nhà!” Minh Huy rạng rỡ bước xuống từ trên lầu, trên môi còn nở một nụ cười quyến rũ ch.ết người.
“Ha ha! Con trai ta hôm nay trông người lớn quá.” Ba của Minh Huy cười đầy hài lòng với đứa con duy nhất của mình.
Mẹ Minh Huy đã chuẩn bị bữa sáng tất. Giờ đây bà đang chăm chú về cậu. Dịu hiền thay tâm trạng của một người mẹ, bà đang rưng rưng cảm xúc trong giây phút nhìn đứa con mình nuôi dưỡng bấy lâu nay đã thật sự trưởng thành. Bà dường như không kìm chế nổi cảm xúc mà dạt dào: “Mẹ hạnh phúc lắm con à. Những điều tốt đẹp đang chờ con phía trước, hi vọng con sẽ nắm bắt thật tốt.”
Minh Huy cũng không giấu nỗi cảm xúc của mình, anh nở nụ cười với đôi mắt đầy sự quyết tâm, như để đáp lại tấm lòng của cha mẹ mình. Sau đó cả nhà thầy giáo hot boy Minh Huy quây quần bên nhau ăn sáng.
“Dạ, thưa ba mẹ con đi dạy ạ.” Anh xin phép gia đình.
Trái ngược với không khí thanh bình ở nhà Minh Huy, ở nhà Bảo Khang nhí nhố thì đang hơi hỗn loạn vì cậu Bảo Khang. Dường như đây đã là một nếp sống của gia đình rồi. Ngày nào cũng thế, trong nhà luôn “ầm ĩ” tiếng gọi, tiếng thúc giục Bảo Khang thức dậy; cũng luôn phát lên những lời cào nhào của Bảo Khang. Chuyện là cậu luôn thức dậy muộn, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Đã sáu giờ rồi còn gì, vậy mà giờ này Bảo Khang còn đang nệm ấm chăn êm như thế kia.
“Mấy giờ rồi mẹ?” Cậu ngồi dậy vươn vai, hít thật sâu.
“Con còn hỏi nữa, sáu giờ năm rồi đấy!” Mẹ cậu không hài lòng.
“Sao ạ? Sáu… giờ… năm... ấy? ch.ết con rồi ba mẹ ơi! Xin chúa hãy phù hộ con!” Cậu cuống cuồng lên thay đồ đi học.
Cậu vội va vội vàng, lính qua lính quýnh chạy hết chỗ này đến chỗ kia. Không biết cậu có chóng mặt không chứ người ngoài mới nhìn là đã nhức đầu kinh lắm rồi. Ấy thế mà chẳng mấy chốc, nhìn xem kìa, cậu đã xong rồi, sẵn sàng rồi. Này thì vệ sinh cá nhân xong rồi nhá, quần áo đồng phục cậu mặc gọn gàng rồi nhá, sách vở cũng đầy đủ rồi nhá, mặt mày tóc tai cũng chuẩn luôn rồi nhá. Cậu ấy quả là siêu nhân! Nói vậy thôi chứ ngày nào cũng vậy riết rồi cậu cũng quen, cũng thuần thục, nhuần nhuyễn.
Cậu mở cửa ra, với tiếng thở hổn hển. Cậu đang mệt cơ mà… Chẳng biết vì sao mẹ cậu cứ đứng trước cửa phòng cậu nãy giờ, bà tỏ ra ngán ngẩm: “Con riết rồi hư quá, chẳng biết giờ giấc là gì. Con có biết thời gian là vàng, là bạc không? Mai mốt khi làm ăn mà con chẳng biết đúng giờ là gì thì sao làm ăn được? Con học được từ ai vậy? Dặn bao nhiêu lần cũng không chịu sửa. Đúng là cái tật lớn hơn cái tuổi!”
Cậu nhăn mày méo mặt trước những lời dạy của mẹ cậu. Ngày nào cũng vậy, cũng mấy câu đó, riết rồi cậu cũng thuộc lòng.
“Dạ, con biết rồi thưa mẹ!” Cậu nhẹ nhàng nói.
Nói xong, cậu vội vàng chạy xuống dưới nhà đi học, không khéo hôm nay cậu lại bị trễ học và chịu phạt như những lần trước.
“Con nhớ ăn sáng rồi hãy đi nha!” Bà cố nói thật lớn để Bảo Khang nghe.
Bà bước vào phòng cậu. Cái gì thế này? Nơi đây vừa xảy ra chiến tranh à? Bà như không tin vào mắt mình. Phía trước mặt bà là cảnh mền gối được quăng lung tung phen, nào là áo rơi quần rớt đầy trong tủ, tập sách thì chẳng khi nào Khang chịu dành thời gian sắp xếp cả. Thế là bà phải tốn công rồi.
Trên con đường đến trường dạy học, Minh Huy đang thong thả trên chiếc xe hiệu Air Black đời mới. Gương mặt anh tươi tắn như hoa mới nở vậy. Anh chẳng hề hồi họp hay lo lắng gì cả, hoàn toàn khác với cách đây vài giờ đồng hồ. Anh đang nghĩ đến những việc sẽ xảy ra sắp tới, nghĩ tới những đồng nghiệp, những đứa học trò… Còn Bảo Khang, trên chiếc xe đạp mới, cậu đang hì hục đạp thật nhanh, thật đều đi đến trường. Khang cũng biết trễ học là gì nữa à? Trên trán và sau lưng cậu mồ hôi đang nhễ nhại, đầm đìa, trông rất tội. Chắc phải kêu ba mẹ sắm cho mình chiếc xe máy đi học cho đỡ cực quá, chứ như vậy hoài chắc mình ch.ết sớm. Cậu nghĩ thầm.
Két… két… két!
Minh Huy và Bảo Khang va chạm xe với nhau rồi. Ngày thứ hai đầu tuần mà như vậy sao? Bảo Khang bị rơi xuống xe và té xuống đất. Còn Minh Huy thì còn ngồi trơ trơ trên xe, mặt tái mét như chưa kịp lấy lại ba hồn bảy vía.
“Xin lỗi, em có sao không?” Minh Huy xuống xe và chạy lại đỡ Bảo Khang đứng dậy trong trạng thái vô cùng lo lắng cho đối phương.
Bảo Khang như chẳng thể nói được điều gì, cả người mềm nhũng vì quá bất ngờ trước tai nạn bất thình lình này.
“Dạ… không sao… đâu ạ!” Cậu cố gắng che giấu nỗi sợ đang len lõi trong cơ thể mình.
“Thật không em? Anh xin lỗi nhiều nhé!” Minh Huy như nhẹ đi phần nào.
“Chỉ trầy xướt nhẹ một chút thôi, nhưng còn chiếc xe… nó…” Cậu chỉ vào chiếc xe nhưng rồi lại không nói gì.
Bảo Khang như hoảng hồn tập hai, khi mà giờ đây chiếc xe của cậu đã không còn nguyên vẹn. Niềng xe đã bị biếng dạng méo mó rồi. Minh Huy nhìn chiếc xe của cậu, rồi cũng day dứt cảm thấy có lỗi: “Bây giờ… phải làm gì bây giờ?”
Minh Huy mặt mày rối ben, có lẽ đây là lần đầu anh gặp phải chuyện rắc rối này. Anh ta vẫn không ngừng suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề, trong khi Bảo Khang đang… lau những giọt nước mắt tuôn ra từ lúc nào. Bảo Khang nhìn vậy thôi cũng yếu lòng quá nhỉ? Chuyện cũng đâu có gì… Minh Huy nhìn sự đáng thương này, cũng đâu đành lòng, anh chăm chú nhìn Khang: “Này nhóc! Sao lại khóc như vậy? Cho anh xin lỗi. Bây giờ thì cũng trễ rồi, để anh chở em tới trường, còn chiếc xe thì để anh đem sửa sau.”
Bảo Khang lặng thinh hồi lâu, nhìn Huy: “Lỡ… anh trốn tránh trách nhiệm luôn rồi sao?” Cậu nói với Minh Huy, nhưng nào đâu dám nhìn thẳng vào mắt Huy.
“Hi hi, em cũng thật là… Đây này, cầm lấy làm tin đi.” Minh Huy, anh ta cười khẽ trước sự ngây thơ của Khang.
“Cái gì vậy?”
“Giấy chứng minh nhân dân!”
“Hả? Anh dám đưa em cái này… ấy hả?”
“Ừ, có gì không? Nhỡ nếu anh trốn trách nhiệm sửa xe cho em thì cứ đem nó đến báo công an.” Minh Huy ra vẻ nghiêm túc.
“Anh… Mà gần trễ học rồi, anh chở em tới trường nhanh đi.”
“Ừ! Nhưng trước hết là phải gửi chiếc xe này nhờ người ta giữ giúp.”
Nói xong, Huy khom người, hai cánh tay khỏe mạnh nâng chiếc xe lên và đi về phía nhà người dân gần đó. Anh đã nhờ họ trông giúp chiếc xe và cảm ơn rất chân thành. Bảo Khang cứ nhìn theo Minh Huy chăm chăm, cậu đang bị sự chân thành, đáng tin của Minh Huy làm cho mất hết nghi ngờ.
“Lên xe đi! Gần bảy giờ rồi.” Thầy Minh Huy đưa nón bảo hiểm ra. Cũng may anh lúc nào cũng đem thêm một chiếc nón bảo hiểm dự phòng.
“Xong rồi ạ! Trường cấp ba Hạc Giấy ấy nha!” Bảo Khang lên xe ngồi, tay vừa đội chiếc nón bảo hiểm, miệng vừa nói.
“Hạc Giấy à? Trùng hợp thật. Vậy thì tốt quá. Anh cũng có việc ở trường đó.”
“Đúng là trùng hợp.”