Chương 63: Giao kèo giữa minh huy và ba của bảo khang
Những tia nắng tinh sương chiếu xuống kẽ lá, xuyên qua khung cửa sổ nhảy nhót khắp gian phòng. Mẹ của Bảo Khang giật mình thức dậy. Bà lấy tay xoa xoa đôi mắt, xoay xoay khớp cổ. Bởi vì ngủ trong tư thế không chuẩn nên bà có chút đau. Thấy Bảo Khang và Minh Huy còn nằm ngủ cùng nhau trên giường, bà chợt mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không khỏi muộn phiền. Con trai mình là một người đồng tính, đây là một sự thật. Mặc dù bà không phản đối hai người ở bên nhau, nhưng bà lo lắng cho tương lai sau này của họ. Tình yêu này rất khó có thể nhận được sự chấp nhận của tất cả mọi người, thậm chí sẽ có rất nhiều người miệt thị. Hai người sẽ đối mặt ra sao? Bảo Khang hiện tại vẫn còn là học sinh, chuyện học hành nhất định bị ảnh hưởng không ít.
Bà lặng im nhìn Bảo Khang và Minh Huy, thở dài.
Lúc này cửa phòng mở ra. Bà chau mày, động tác gấp rút kéo chồng mình ra khỏi phòng bệnh. Bà cẩn thận đóng cửa lại, kéo ông đến một nơi ít người qua lại, rồi mới nói: “Mới sáng sớm như vậy ông đến đây định làm gì? Ông thấy con mình như vậy ông còn chưa hả dạ?”
Trái ngược với hành động dồn dập của vợ, ông lại điềm đạm, hít một khói thuốc, đáp: “Bà nghĩ tôi đến đây để làm gì?”
“Ông biết hút thuốc sao? Trước giờ không thấy ông hút.”
“Không, chỉ mới gần đây.”
“Vậy ông đến đây để làm gì?”
Ông lại hít thêm một hơi thuốc lá: “Thăm con mình không được sao?”
Câu trả lời này hoàn toàn làm bà bất ngờ: “Không lẽ…”
Bà còn chưa nói hết câu, ông dường như đã hiểu được ý bà muốn nói gì nên cắt ngang: “Không phải là tôi chấp nhận chuyện này.” Ông dừng lại vài giây, rồi tiếp tục, giọng điệu chậm rãi: “Nhưng còn sau này như thế nào thì tôi không biết. Tôi muốn bọn nó trải qua một thời gian thử thách, để bọn nó biết bản thân mình đang cần gì, muốn gì, để bọn họ chắc chắn đưa ra lựa chọn. Tuổi trẻ bây giờ khác với chúng ta. Bọn nó sống vội, không suy nghĩ sâu xa, sống nông nổi, đường đột, có thể đưa ra bất kì quyết định nào, như vậy sẽ để lại hậu quả không lường sau này. Tôi không muốn con mình vì phút nông nổi của tuổi trẻ mà đánh mất tương lai. Cuộc đời của nó giống như con đường một chiều, nó là người tham gia giao thông và không được quay đầu lại. Còn tôi chính là một cảnh sát giao thông có nhiệm vụ hướng dẫn nó đi đúng luật. Tôi không thể mềm dẻo ngay lúc này, vì nó là con của tôi. Thà bị nó ghét chứ tôi không muốn để mặc nó.”
Từng câu từng chữ chứa đầy tâm tư của một người ba dành cho con của mình. Bà vô cùng cảm động. Bà thật sự đồng ý với chồng mình: “Ông nói cũng phải.”
“Con cũng cảm thấy như vậy.” Minh Huy từ đằng sau đi lại khiến ba mẹ Minh Huy giật mình quay đầu lại. Trong mắt bọn họ là một chàng trai đầy tự tin đang bước đi.
Minh Huy gật đầu chào hai người, sau đó nói tiếp: “Con sẽ chấp nhận thử thách của hai bác.”
“Được, vậy chúng ta không dài dòng nữa, vào thẳng vấn đề luôn.” Ông ghé vào tai Minh Huy, thì thầm to nhỏ gì đó, mẹ Bảo Khang cũng không nghe được gì hết.
Minh Huy sau khi nghe xong thì gật đầu: “Dạ, vậy chúng ta giao kèo với nhau như vậy. Con nhất định sẽ làm được, đến lúc đó hy vọng bác không rút lời mà giao Bảo Khang cho con.”
“Đàn ông chỉ nói một lời. Cậu tự tin bao nhiêu phần trăm rằng cậu sẽ làm được?”
Anh không chần chừ mà trả lời thẳng thắn: “100 phần trăm.” Từ ánh mắt và lời nói đều toát lên phong thái tự tin.
“Vậy tôi chờ kết quả.”
________________ Tác giả: Liêu Phong ( Phong Phong)