Chương 3

Sáng sớm sáu giờ, ánh sáng rừng rực từ từ bay lên, tia sáng chiếu vào trên ban công, gặp phải tia sáng, cánh hoa lặng yên mở ra, khoe sắc đến xinh đẹp.


Sớm thành thói quen thời gian này rời giường, Sở Du Nhiên vuốt mắt ngồi dậy, lười biếng chậm rãi xoay người, lộ ra eo thon căng mịn. Trên gò má tinh xảo còn mang theo vài phần đỏ ửng, phối hợp với cặp mắt đào hoa long lanh giống như viên kim cương đen, trong ngày thường mỹ nhân thanh nhã ôn nhuận, lúc này thoạt nhìn tăng thêm mấy phần diễm lệ gợi cảm.


Rời giường đi dép vào, Sở Du Nhiên tùy ý sửa lại một chút tóc đen hơi xốc xếch, đi rửa mặt, làm điểm tâm.


Sau khi đem đồ ăn sáng lên bàn ăn, trên cửa sổ phòng khách loé lên một thân ảnh màu đỏ, một người đàn ông trung niên mái tóc dài màu đỏ ngồi cạnh cửa sổ, đồng dạng người này cũng có một cặp mắt đào hoa câu người, đuôi mắt vẫn lộ ra mấy phần mùi vị sắc bén, hai má hẹp cao, ngũ quan anh tuấn lập thể thâm thúy, cười rộ lên phong nhã quý khí, lại có chút lưu manh. Người đàn ông kéo qua bát cháo nếm thử một miếng, ông dùng cái muôi gõ vào miệng chén, tiếng nói trời sinh có chút khàn khàn thúc giục: “Cho thêm đường.”


Sở Du Nhiên dùng muỗng nhỏ cho một muỗng đường, vội vàng đem bình đường giấu vào không gian của mình, “Đường ăn nhiều đối với thân thể không tốt, một muỗng là đủ rồi.”
Sở Hồng Vũ ủy khuất nhìn cậu, “Đứa con bất hiếu này nhá, cha làm sao lại sinh ra con, không hiếu thuận...”


Sở Du Nhiên không nhìn ông khóc lóc kể lể, phi thường bình tĩnh đem bánh bao đẩy qua, duỗi ra tay nhỏ trắng nõn ở dưới mí mắt của đối phương quơ quơ, tức giận nói: “Đừng nghịch, một mình cha làm sao sinh, giống như con sâu sinh trứng sao? Vậy sao cha không sinh nhiều thêm mấy đứa, mỗi người chia ra một cái vũ trụ?”


available on google playdownload on app store


Sở Hồng Vũ tằng hắng một cái, phút chốc trở nên đặc biệt nghiêm túc: “Trước con ngã bệnh, chuyện khi còn bé đều quên mất, mẫu phụ con là tình nhân của cha, một đời không lấy chồng, sau khi lặng lẽ sinh con thì bệnh nặng, cha hối hận a, chờ mẹ con ch.ết mới đem con nhận trở về.” Bộ dạng Sở Hồng Vũ điển hình trợn tròn mắt nói dối, rõ ràng tại thời điểm nhặt được Sở Du Nhiên, còn hỏi nhãi con nhà ngươi ở nơi nào... bây giờ lại biến thành tự mình sinh.


“Ừ, cha yêu quý, ngài muốn làm sao sinh thì chính là thế đó.” Sở Du Nhiên đối với lời nói không chắc chắn vốn đã chán nghe rồi, lần trước còn nói say rượu loạn tính mới sinh ra cậu. Sợ sệt đối phương lại nói ra cái gì đáng sợ, Sở Du Nhiên nhanh chóng thuận theo lời của đối phương hỏi: “Vậy ngài có thể nói cho con trai thân yêu của ngài, tình huống trong nhà Dillow hay không, đứa nhỏ này tính cách có phần nghiêm trọng, cần phải cẩn thận dẫn dắt, con luôn cảm thấy, trong nhà đứa nhỏ này không phải người bình thường.”


“Tinh thần lực của con có phải là tăng lên? Gần đây con càng ngày càng nhạy cảm, thuốc trị liệu trước đó có phải không hợp hay không, chỉ tác dụng được một chốc?!” Thời điểm mới vừa nhặt được đứa nhỏ này, tinh thần lực cơ hồ toàn bộ bị phá hủy, không chỉ thời điểm bị đuổi giết bị ngoại lực quấy nhiễu, còn có thời gian dài tiếp xúc một ít thuốc ức chế tinh thần. Cũng may thân thể đứa nhỏ này được dưỡng tốt, ông phải bỏ thật lớn công phu mới chữa lành.Sở Du Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu không con đi trung tâm đo lường tinh thần lực kiểm tr.a một chút?”


“Không cần, “ Sở Hồng Vũ thấy cậu gầy gò, dĩ nhiên ăn bảy, tám cái bánh bao còn đưa tay lấy tiếp, đem đĩa bánh bao bên cạnh mình đẩy qua cho con trai, nghiêm mặt nói: “Làm người phải khiêm tốn, tinh thần lực cao cũng chớ nói ra ngoài, nói ra người ta sẽ nghĩ con nói dối, hiểu không?”


“Hiểu.” Tuy rằng lời này Sở Hồng Vũ nói không có sức thuyết phục, nhưng Sở Du Nhiên tính tình hờ hững, được chăng hay chớ, cũng chỉ ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục ăn cái bánh bao thứ chín.


Cậu không phải người ăn nhiều, là do bộ thân thể này có vấn đề, Sở Du Nhiên cảm thấy thú nhân giống như voi Ma ʍút̼ vậy.


Sở Hồng Vũ rất hài lòng thái độ này của cậu, cười híp mắt nói: “Tuy nói trường học chúng ta thân phận học sinh phải được bảo mật, bất quá con là con trai yêu quý của cha, cha sẽ tiết lộ cho con một chút tin tức, đứa nhỏ thoạt nhìn như báo nhỏ, con phải chăm sóc nó thật tốt.”


“Thoạt nhìn như báo nhỏ? Có ý gì? Dillow không phải là báo đen sao? Bất quá chú của nó dáng vóc xác thực rất lớn.” Sở Du Nhiên ác ý nghĩ, người chú kia nhất định là đem dinh dưỡng nuôi thân thể, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, Sở Du Nhiên đối với hai chữ đã duyệt hôm qua, tràn đầy oán khí.


Sở Hồng Vũ trong mắt là ghét bỏ không hề che giấu, lúc trước thời điểm tìm kiếm Sở Du Nhiên chỉ nhìn mặt chưa kiểm tr.a thông minh của nó, thằng bé này động một chút là loạn tưởng điểm này làm cho ông phi thường gấp gáp, ngày nào đó nó bị người khác hại, dùng trí thông minh này không chắc sẽ rơi vào bên trong chậu nước ch.ết chìm. Sở Hồng Vũ quăng miệng, ha ha hai tiếng, “Chỉ là một báo nhỏ khó sinh thôi.”


Sở Du Nhiên nhíu mày, “Khó sinh? Thời đại này còn có đứa nhỏ khó sinh?” Hiện tại không phải là sinh trứng, rồi ấp ra sao, làm sao lại khó sinh ạ?


Hai ba câu hỏi khiến Sở Hồng Vũ thấy chán, “Con sao lại nói nhiều như vậy, không trách không ai thèm lấy!” Dưới cái nhìn của ông, ông không muốn giải thích câu hỏi của Sở Du Nhiên, lúc trước thời điểm nhặt được Sở Du Nhiên chỉ là vấn đề thú nhân giống đực sẽ biến thân, ông phải giải thích đến ba lần, có thể tưởng tượng được trí thông minh của Sở Du Nhiên rất tỉ lệ thuận với tinh thần lực.


“Người muốn kết hôn với con đều bị ba đánh thành tàn phế, ba ba yêu quý ạ.” Sở Du Nhiên cũng đặc biệt chê bai, không biết tại sao cậu vẫn luôn bị xem là đứa ngốc


Sở Hồng Vũ lúc này một mặt nghiêm túc đối với con trai ngốc nói: “Muốn kết hôn với con trai của ba ba, tối thiểu phải đánh được ba ba, không thể bảo vệ con, thì cần làm cái gì?”


“Vậy chẳng phải con sẽ cô độc cả một đời?!” Toàn bộ đế quốc người có thể đánh được Sở Hồng Vũ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ vị trong cung kia còn dư lại đều là lão già. Đời trước trong nhà kì thị đồng tính luyến ái, coi đây là lý do mượn cớ đem cậu đuổi ra khỏi nhà, thân bại danh liệt. Đời này được ủng hộ đồng tính luyến ái, làm cha lại không cho.


Sở Hồng Vũ ăn uống no đủ, lau qua miệng, không nghĩ trong vấn đề này tốn nhiều miệng lưỡi, “Nói chung Dillow không cha không mẹ, thời điểm còn ở trong trứng liền đi theo chú của nó, chú nó ánh mắt cao, tâm kiêu ngạo, đặc biệt không biết xấu hổ, rõ ràng muộn tao còn yêu thích thâm trầm, hơn nữa kín miệng, một câu cũng sẽ không nói, rõ ràng là mèo con lại thích làm sói lớn, ai thấy đều muốn một ngày đánh tám lần.” Bôi đen học sinh của chính mình đặc biệt sảng khoái, trong lòng Sở Hồng Vũ đặc biệt vặn vẹo.Mắt thấy đối phương nói xong liền từ tầng mười bảy, nhảy xuống, Sở Du Nhiên yên lặng phun tào, một thân bản lĩnh đều vô dụng, cửa chính không đi, leo lầu ngược lại rất thuận tiện, không biết học sinhbduy nhất của ông có học được chiêu này hay không. Bất quá, Dillow dĩ nhiên không cha không mẹ, điều này cũng làm cho Sở Du Nhiên âm thầm đau lòng, không trách tính tình không được tự nhiêm như thế, rất giống với xuất thân của cậu Còn người chú kia... Tuy rằng lời nói của cha rất tùy tiện, bất quá thật sự chưa nghe ông ác ý đánh giá một người như vậy, nếu thật sự kém kỏi như thế, sống sót còn có ý nghĩa gì?


————————
Hoàng cung, phòng ăn nhỏ.
Nơi này là nơi ăn cơm của chú cháu Wells, vì thời điểm lúc trước chăm sóc Dillow đặc biệt cải biến chọn phòng ăn cách phòng ngủ của hai chú cháu chỗ không xa.


Sau khi ăn xong điểm tâm, Wells từ nhỏ đã không sinh bệnh đột nhiên hắt hơi một cái, tôi tớ đứng chung quanh, tất cả đều run sợ, Dillow đang dùng hai móng vuốt nhỏ mất công tốn sức đưa trứng chim vào miệng, hồ nghi ngẩng lên nhìn chú của mình. Báo nhỏ mặt đầy ghét bỏ, chú lớn lên so với bé xấu hơn nhiều, thân thể còn kém, không trách già như thế rồi đều không có giống cái nguyện ý sinh nhãi con chó chú.


Wells khẽ cau mày, hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng lại không nghĩ ra cái nguyên cớ, mắt thấy cháu trai ăn no xong lau móng vuốt, Wells từ bên trọng không gian lấy ra một cái lông chim bảy màu, phất qua phất lại trên đỉnh đầu Dillow.


Hai mắt của báo nhỏ lập tức trở nên óng ánh, theo bản năng duỗi ra móng vuốt, cảm giác được động tác của mình có chút ngốc nghếch, Dillow không cao hứng hừ một tiếng, biểu thị bé mới không chơi trò chơi ngu ngốc như vậy! ╭(╯^╰)╮ Đáy mắt của Wells chợt lóe lên một nụ cười, gương mặt tuấn tú vẫn duy trì dáng dấp nghiêm túc, cả người khí chất nghiêm cẩn lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ có điều cầm lông chim lắc lư ở trên đầu Dillow động tác dị thường thành thục.


Lông chim nhẹ nhàng mềm mại phất quá đỉnh đầu, chọc cho tâm lý của báo nhỏ ngứa một chút, lần thứ hai theo bản năng duỗi ra móng vuốt, vốn là duỗi móng vuốt có thể đụng lông chim bị người nào đó có ý xấu thoáng nâng cao lên, sau khi móng vuốt vung vào khoảng không liền dừng lại 3 giây. Báo nhỏ không khỏi nổi giận, gào gừ một tiếng liền nhào tới, chiến đấu cái lông chim yêu tinh này!


Đôi mắt Wells híp lại, tiếp tục đùa cháu trai khả ái của mình, nói: “Làm sao? Không nhảy được? Con có phải là mập lên không?”
“Mới không có!” Dillow không cho phép mình lại thất bại, lần này nhất định phải nhảy cao hơn lần trước, kiên quyết không thể để chú ngu xuẩn coi thường bé!


“Chà chà, “ Wells ghét bỏ dùng chân đá eo cháu trai, “Phần eo dùng sức, tiếp tục.”
Có thể tưởng tượng được, sức chiến đấu của Dillow mạnh mẽ như thế nào, nếu như Sở Du Nhiên thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ cho học sinh khả ái của chính mình một loạt điểm mười.


Chờ Dillow đoạt được lông chim, đã đến thời điểm đi học, vì vậy Dillow điện hạ ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đem lông chim bảy màu ngậm lên tàu vũ trụ, bé định đem chiến lợi phẩm đưa cho giáo viên của bé, ngày hôm qua cắn tay thầy giáo, ngày hôm nay miễn cưỡng xin lỗi thầy ấy vậy.


Nỗ lực xin lỗi, mà khoan! Bé mới không hề có một chút áy náy! ╭(╯^╰)╮
Wells theo sát Dillow, ngồi ở bên cạnh Dillow, dùng tay kéo cái lông chim bảy màu kia.
Dillow bất mãn dùng móng vuốt đạp hắn một cước: Chú đừng động! Nhiễm phải mùi ô uế của chú!


Wells sờ nhẫn không gian của mình, sau đó nhìn Crew phía trước trầm giọng nói: “Chuẩn bị một thùng lông chim bảy màu.”


“Một thùng ạ, được bệ hạ, tại hạ lập tức phái người đi chuẩn bị.” Crew đang điều khiển tàu vũ trú lập tức đáp ứng, sau khi thử quá vô số đồ chơi, bệ hạ Wells phát hiện cháu nhỏ chỉ cảm thấy hứng thú với lông chim bảy màu, vì vậy không khỏi đáng thương cho gia tộc chim lửa, thua trận sẽ bị rút mấy sợi lông xinh đẹp.


————————


Cửa trường học, Sở Du Nhiên lẳng lặng đứng ở trước cửa, bốn đứa nhỏ khác đã được Hal ôm trở về phòng học, lưu lại cậu ở chỗ này chờ Dillow. Đợi đến khoảng cách đóng cửa còn có năm phút đồng hồ, mới nhìn thấy tàu vũ trụ màu bạc không có bất kì đánh dấu nào cấp tốc lái qua. Sau khi tàu vũ trụ dừng, cửa mở ra, Sở Du Nhiên ngẩng mặt lên, liền thấy thân hình một con liệp báo màu đen ngậm Dillow hiện ra, con mắt màu vàng óng kia bá đạo lạnh lùng nghiêm nghị, giống như đã từng quen biết...


Tác giả có lời muốn nói: không chịu trách nhiệm tiểu kịch trường:
Sở Du Nhiên: “Anh kém cỏi như vậy, sống sót còn có ý nghĩa gì?”
Wells: “ Ý nghĩa sống của ta chính là để gặp em, thân ái chúng ta sinh ba đứa nhóc đi.”
Sở Du Nhiên: “... Cút!”






Truyện liên quan