Chương 25
Lúc đi qua tổ mỹ thuật, cô giáo Mẫn vừa lúc gặp phải An Phùng Tiên cùng Vương Tuyết Nhung, cô gái trẻ này mới tới tổ mỹ thuật tạo hình, có chút tư sắc, nhưng nếu so sánh với Vương Tuyết Nhung, quả thực là còn kém cách xa vạn dặm. Ba người gật đầu chào hỏi nhau sau đó, An Phùng Tiên nhìn bóng lưng cô gái rời đi, lạnh lùng hỏi một câu:
- Chị Vương Tuyết Nhung, chị đừng làm ủy khuất bản thân mình có được không vậy?
An Phùng Tiên nói xong liền xoay người rời đi, Vương Tuyết Nhung ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nước mắt nhục nhã thoáng cái đã trào ra, làm ướt chiếc áo màu lam nhạt, nàng tựa như phát điên đuổi theo vài bước lại bỗng nhiên dừng lại, lẩm bẩm:
- Vì cậu, tôi tình nguyện không cần căn nhà đó.
An Phùng Tiên không nghe được lời Vương Tuyết Nhung tự nói, hắn đã đi xa, tuy rằng Vương Tuyết Nhung không phải lão bà của hắn, thậm chí ngay cả tình nhân cũng không phải, nhưng hắn có thể hiểu được Vương Tuyết Nhung, nữ nhân vì gia đình hi sinh nhan sắc không có gì sai, thế giới này chính là hiện thực như vậy, không có bỏ ra sẽ không có thu hoạch. Nhưng An Phùng Tiên vẫn còn cảm thấy phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, hắn cảm thấy may mắn rằng chính bản thân bởi vì vội vã muốn tìm Bối Nhị Nhị mới tạm thời quyết định tới chỗ hiệu trưởng xin nghỉ, cũng nhờ đó mới ngoài ý muốn nghe được giao dịch dơ bẩn giữa Vương Tuyết Nhung và hiệu trưởng, An Phùng Tiên quyết định ngăn trở giao dịch, rồi lại hối hận, bởi vì nếu như đã là sự tình bọn họ tình nguyện, dù cho dơ bẩn thì liên quan đéo gì tới mình cơ chứ?
An Phùng Tiên cười khổ một cái, hiện tại thầm mong nhanh nhanh tìm được Bối Nhị Nhị, quả nhiên không ngoài sở liệu, Bối Nhị Nhị đơn thuần đã thích mình, đây cũng là chuyện tốt, chỉ cần có thể gặp được Bối Nhị Nhị, An Phùng Tiên liền có lòng tin thuyết phục Bối Nhị Nhị, hắn lại một lần nữa cảm thấy hối hận vì sự xung động và hám gái của mình ở phòng cứu thương.
- Ô...huhu! ɖâʍ hàng... Cô có tư cách gì chạm tới An lão sư? Cô một điểm cũng không đẹp... Ô...
Trong căn phòng hương khuê của Bối Nhị Nhị, trên một cái giường vừa mềm vừa lớn hơn cả phòng ngủ của Dụ Mỹ Nhân, nàng vừa về tới nhà đã gục đầu ở trên giường, lớn tiếng khóc lên.
- Ai là ɖâʍ hàng nha?
Một thanh âm nói chuyện còn kiều mị mềm mại hơn bay vào trong hương khuê của Bối Nhị Nhị, nếu mà cho là một tiểu cô nương đi tới, vậy thì sai mười phần, thanh âm mềm nhũn, kiều đà tận xương này thuộc về mẫu thân của Bối Nhị Nhị - An Viện Viện, đây là một nữ nhân chỉ cần để cho nam nhân nhìn thấy sẽ mất hồn, khuôn mặt nàng như trứng thiên nga, không thoa phấn trang điểm đã sáng bóng hồng hào không tì vết, mái tóc cột lên một nửa chỉ chừa vài lọn tóc phía trước, hai tròng mắt như giếng nước trong, tựa như oán tựa như giận dữ, lông mi dài cong cong kiều diễm, tựa như búp bê công chúa đặt trong tủ kính, cái mũi cao xinh xắn lại nghịch ngợm, khi cánh mũi thở mấp máy thì, cái miệng anh đào nhỏ nhắn dù là đóng chặt lấy cũng có khí tức như lan xạ bay ra, dưới chiếc cổ nhỏ thon dài là xương quai xanh tinh xảo, trên bộ ngực sữa trắng nõn có hai khối mật đào to lớn, иɦũ ɦσα của nữ nhân vốn mang hình trái đào là đẹp nhất, mà hình trái đào đẹp nhất lại là mật đào đã chín, đây là đào cực phẩm, mật đào của An Viện Viện dù cách y phục cũng có thể nhìn ra được là rất to, rất cao, cho nên cặp иɦũ ɦσα của nàng có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Vì vừa tỉnh ngủ, thần vận của An Viện Viện no đủ, thần thái phi dương, giữa hai lông mày dĩ nhiên có chín phần rất giống với Bối Nhị Nhị.
Bối Nhị Nhị đem đầu vùi vào trong gối:
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, chuyện này không liên quan tới mẹ.
An Viện Viện ôn nhu hỏi:
- Chuyện không liên quan mẹ, vậy thì liên quan đến người nào?
Bối Nhị Nhị bỗng nhiên ngồi dậy, cái miệng nhỏ nhắn chu lên:
- Phiền ch.ết mất rồi, mẹ đi vào cũng không gõ cửa, thật không lịch sự.
An Viện Viện sửng sốt:
- Mẹ vào phòng của con mười sáu năm, chưa bao giờ gõ cửa, ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên bị nữ nhi nói không lịch sự, xem ra Nhị Nhị của chúng ta đã trưởng thành ờ.
- Gâu...gâuu..!
Con chó Tuyết Nạp Thụy màu xám trắng sủa vài tiếng một cách tinh quái về phía Bối Nhị Nhị, hình như nó cũng biết chủ nhân nhỏ đang rất đau lòng.
Thấy Bối Nhị Nhị trầm mặc không nói, An Viện Viện hé miệng cười khẽ, làm mẹ chẳng những có thể cảm giác được thân thể con gái biến hóa, còn có thể cảm giác được tâm lý Nữ Nhi biến hóa. Tuyết Nạp Thụy từ khi vào nhà họ Bối, Bối Nhị Nhị đã yêu thích nó vô cùng, chưa từng có tình huống giống bây giờ, cả nhìn Tuyết Nạp Thụy cũng không thèm, trừ phi trong lòng nữ nhi đang có thứ quan trọng hơn.
An Viện Viện thử hỏi:
- Có phải con đã biết yêu rồi đúng không? Không biết là cậu học sinh nào may mắn như vậy, lọt được vào mắt xanh của Nhị Nhị nhà chúng ta, mẹ đoán nam sinh này nhất định là kiện tướng thể dục thể thao trong trường, chẳng những anh tuấn mà còn có thành tích ưu tú, bằng không Nhị Nhị của chúng ta làm sao để mắt tới được?
Bối Nhị Nhị còn giận dỗi không ngừng:
- Hắn một điểm cũng không anh tuấn, mắt lại nhỏ xíu... Ôi... Hắn chỉ thích ɖâʍ hàng...
An Viện Viện giật mình không ngờ, nữ nhi quả nhiên là hoài xuân, An Viện Viện rất hứng thú phân tích:
- A? Bình thường nam sinh thích nữ nhân ɖâʍ đãng đều đã trưởng thành.
Bối Nhị Nhị bĩu môi:
- Hắn đương nhiên là thành thục rồi, cũng gần ba... học năm thứ ba.
Thiếu chút nữa nói nói lộ ra hết, Bối Nhị Nhị phản ứng thật nhanh, nàng vốn là muốn nói,An lão sư cũng gần ba mươi tuổi rồi.
An Viện Viện gật đầu:
- Oh, là nam sinh lớp 12 à, điều kiện gia đình nam sinh kia thế nào? Ba mẹ là làm nghề gì? Trong nhà còn có bao nhiêu người? Hắn...
An Viện Viện còn muốn hỏi tiếp nữa, một người hầu đột nhiên chạy vào:
- Phu nhân, có 1 vị thầy giáo tên là An Phùng Tiên tới bái phỏng.
- An lão sư tới?
Bối Nhị Nhị lấy làm kinh hãi, cuống quít từ trên giường nhảy xuống, Tuyết Nạp Thụy cũng thả người nhảy lên, vừa hay lao tới cùng Bối Nhị Nhị ôm thân mật.
Hai mắt An Viện Viện sáng lên:
- An lão sư? Cũng họ An? Có ý tứ, Trương mụ, cô mời khách vào phòng, tôi đổi bộ quần áo rồi tới ngay.
- Dạ, phu nhân.
Người hầu trả lời một câu, một mực cung kính lui ra ngoài.
An Viện Viện bất đắc dĩ nhìn Bối Nhị Nhị:
- Con xem một chút, cũng đã muộn, còn trốn học, hiện tại lão sư tìm tới cửa rồi, mặt mũi của mẹ đều mất hết vì con, đi, theo mẹ đi xin lỗi thầy giáo ngay.
Tròng mắt Bối Nhị Nhị loạn chuyển, nàng không nghĩ tới An Phùng Tiên sẽ đến, cũng không biết An lão sư tới có mục đích gì, cho nên nàng lập tức cự tuyệt:
- Con không đi.
An Viện Viện giận dữ:
- Có đi không?
Bối Nhị Nhị lắc đầu rất kiên quyết:
- Không đi.