Chương 80

Lời còn chưa dứt, ghế sau xe liền truyền đến tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, tiếng cười, tiếng ồn ào, còn có cả tiếng cầu cứu đáng thương:
- A... Ha ha... Ai cứu mạng... An lão sư... Ai cứu mạng với nè... Khanh khách...


Khẩu vị của An Viện Viện rất tốt, nàng ăn 1 cái cánh gà tương chua, một cái bánh đậu xanh, hai cái càng tôm hùm, còn ăn thêm hai chén chè củ từ táo đỏ, nhưng dường như còn chưa đủ, nàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi đỏ mọng no đủ, cầm chén đưa cho Dụ Mạn Đình:


- Đây là món chè ngon nhất em ăn trong 20 năm qua, cho nên em cũng sẽ không khách khí ohhh!
Dụ Mạn Đình cười híp mắt lại giúp An Viện Viện múc thêm một chén chè củ từ táo đỏ, nhớ tới bộ dạng An Phùng Tiên ăn như sói nuốt hổ vồ, Dụ Mạn Đình không khỏi cười mắng:


- Mấy ngày nay toàn tiếp mấy con quỷ đói.
An Viện Viện tròng mắt đảo liên hồi, cười duyên hỏi:
- Những thứ quỷ đói này có đúng hay không bao gồm cả An lão sư?
Khuôn mặt Dụ Mạn Đình đỏ bừng, tức giận hỏi lại:


- Em có phải muốn đánh nhau hay không đây? Chị cũng đã nói với em 3 lần, chị và An lão sư không có gì cả, ngày đó chỉ là mời hắn ăn một bữa cơm mà thôi.
- Chỉ ăn cơm mà thôi?


An Viện Viện hơi chút yên lòng, nàng hôm nay tới tìm Dụ Mạn Đình có hai mục đích, một là muốn tìm hiểu trạng huống sinh hoạt của Dụ Mạn Đình, một mục đích khác chính là muốn thám thính xem giữa An Phùng Tiên và Dụ Mạn Đình có mờ ám gì hay không. Hai cái mục đích này tựa hồ cũng đã có đáp án: Dụ Mạn Đình sinh sống coi như không tệ, nàng và An Phùng Tiên chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.


available on google playdownload on app store


- An lão sư vẫn chiếu cố bé Cá cá nhà chị, chị cũng chưa có hảo hảo cảm tạ hắn, hôm nay An lão sư lại thành chủ nhiệm lớp của Cá cá, chị nhất định phải nhờ hắn chiếu cố nhiều rồi! Ai! Bất quá vì để tránh cho đám rãnh rỗi đồn đoán, sau này chị sẽ không mời An lão sư đến nhà ăn cơm nữa.


Dụ Mạn Đình đương nhiên sẽ không nói cho An Viện Viện tình huống thật, có lẽ lần kia phát sinh quan hệ abcxyz ngắn ngủi cùng An lão sư sẽ mãi mãi ở trong lòng Dụ Mạn Đình.
An Viện Viện trong lòng cực kỳ vui mừng:


- Xem chị nóng nảy kìa, muội muội chỉ là thấy tỷ tỷ cô đơn, muốn từ bên trong tác hợp mà thôi, vừa hay tỷ tỷ không có ý tứ này, cứ cho là muội muội nhiều chuyện đi.


Dụ Mạn Đình cười khổ, vừa định nói chút cảm tạ, đại môn đột nhiên mở ra, ba cô gái xinh đẹp và cả An Phùng Tiên đã đi đến:
- Oa! Bối nương tốt.
Dụ Mỹ Nhân và Hạ Mạt Mạt giật mình nhìn An Viện Viện.
Bối Nhị Nhị cũng vậy giật mình hỏi:
- Mẹ, sao mẹ lại... Ở chỗ này nha?


Phía sau, An Phùng Tiên thấp thỏm bất an xoa xoa hai tay:
- Ha ha, hế lô phu nhân, chào Dụ tỷ tỷ, tôi tới ăn cháo.. á nhầm.. ăn chè! Hehe.
An Viện Viện bị chọc tức, trong lòng mắng to:
- Đã gọi tỷ tỷ thân mật như vậy, còn dám nói chỉ là bằng hữu bình thường sao?


Nàng nhẹ nhíu lông mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn Dụ Mạn Đình một chút, rồi lại nhìn An Phùng Tiên:
- Gọi tôi là phu nhân, lại gọi Dụ nương là tỷ tỷ, ý của cậu đó là tôi già nhất?


An Phùng Tiên không phải là ngu ngốc, hắn nhận thấy được có phiền toái rồi, dưới tình thế cấp bách, hắn dứt khoát ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách:


- Không phải, em chỉ là gọi theo các nàng Hạ Mạt Mạt, phu nhân cũng là tỷ tỷ, hai vị tỷ tỷ đều tốt, ách cha... đột nhiên em nhớ là nhà em có việc gấp, em phải về chờ bà ngoại em đi cắm trại, hôm nào lại đến ăn chè sau vậy, hai vị tỷ tỷ, thật là ngại quá, em đi trước nha!!.


Tâm tình Dụ Mạn Đình đột nhiên bất an, dựa vào trực giác, nàng cảm giác được quan hệ giữa An Viện Viện cùng An Phùng Tiên có chút vi diệu, lẽ nào ân oán hơn hai mươi năm trước lại phải tái diễn? Dụ Mạn Đình tức giận trừng mắt với An Viện Viện.
An Viện Viện giả bộ mỉm cười:


- Vừa vặn, tôi cũng vậy phải về nhà, không bằng An lão sư đưa tôi về nhà được không?!
An Phùng Tiên nhìn một chút Dụ Mạn Đình, lúng túng gật đầu.


Ba cô thiếu nữ tuy rằng cảm thấy là lạ, nhưng là không có phát hiện có cái gì kỳ hoặc, duy chỉ có trong lòng Dụ Mạn Đình oán hận chất chứa toàn bộ bạo phát, nàng cười lạnh nói:


- Đột nhiên nhớ ra, dầu gội đầu trong nhà dùng hết rồi, tôi đang muốn thuận tiện quá giang xe An lão sư đi siêu thị mua đồ đây nè!
An Phùng Tiên nhìn Dụ Mạn Đình một chút, cũng mỉm cười gật đầu, đáng tiếc, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.


Trong chiếc xe XK dàn âm thanh hoàn mỹ lần nữa vang lên âm nhạc du dương, An Phùng Tiên hi vọng âm nhạc mỹ diệu có thể giảm bớt tâm tình con người tức giận, đáng tiếc, hắn không có được hiệu quả như dự đoán, bên trong xe bầu không khí khẩn trương dị thường, bởi vì cướp được chỗ ngồi kế bên tài xế, sắc mặt Dụ Mạn Đình vui vẻ hẳn ra so với An Viện Viện vì nàng phải ngồi ghế sau, nàng cư nhiên cùng An Phùng Tiên thảo luận về các ca khúc được yêu thích.


Ngồi phía sau, sắc mặt An Viện Viện tái nhợt, hai mắt phun hỏa:
- An lão sư, phía trước không xa có siêu thị kìa, cậu đừng chỉ lo nói chuyện phiếm, làm trì hoãn chuyện nhà của Mạn Đình "A di" là không tốt đâu nha!
Dụ Mạn Đình vừa nghe, ngọc dung vặn vẹo, nàng nhàn nhạt nói:


- Tôi đột nhiên lại không muốn đi siêu thị nữa, cái bàn trong nhà bị hư, tôi muốn đến chỗ đồ gỗ xem, An lão sư thuận tiện chở tôi đi chứ?
An Phùng Tiên chỉ có thể gật đầu:
- Thuận tiện, tiện mà… Haha…
An Viện Viện trợn trắng mắt, tức giận hỏi:


- An lão sư, không phải là cậu muốn học khiêu vũ sao? Được rồi, tôi sẽ dạy cho cậu luôn nhé?!
An Phùng Tiên lại gật đầu như máy:
- Tốt, tốt quá...
---Hết chương 80---






Truyện liên quan