Chương 85

An Viện Viện tức giận mắng một câu sau đó đứng lên bỏ chạy, giữa cặp mông của nàng bất ngờ có một bãi nước, bãi nước thấm ra nhuộm ướt cả váy.
An Phùng Tiên cười to:
- An phu nhân, váy cũng ướt rồi kìa.
An Viện Viện dùng tay sờ một cái, nhất thời thẹn đến muốn chui xuống đất, liên thanh mắng:


- Tôi không phải là An phu nhân, tôi là Bối phu nhân.
- Ha ha... Đợi lát nữa tôi lên lầu chơi phu nhân, chị chính là An phu nhân.


An Phùng Tiên đột nhiên ra sức cuồng thao, đem quy đầu lớn moi ra tới mép huyệt, rồi lại hung hăng cắm sâu vào, dùng hết 100% công lực mà nện vào huyệt của Dụ tỷ tỷ, Dụ Mạn Đình liên tục thở dốc sau mỗi cú nện của An lão sư.
An Viện Viện lớn tiếng thét chói tai, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi:


- Phanh...Ầmmm...!!!
Một tiếng truyền đến, đó là tiếng đóng cửa, sợ rằng An Viện Viện đã khóa cả cửa phòng ngủ lại.


ƈôи ȶhịȶ đang ma sát, mật huyệt đã đỏ tươi, trước khi kinh nguyệt tới, Dụ Mạn Đình sẽ có dục vọng rất lớn, huống chi ở mật huyệt của nàng đã được bôi thuốc bột kich dục, lúc này Dụ Mạn Đình đã khó có thể tự giữ bản thân, nàng chỉ biết nhún động cặp mông ngọc của mình, phun ra nuốt vào con trym to lớn này, hai lần cao trào mãnh liệt đã qua, nàng còn không chịu bỏ xuống, hai chân kẹp ở trên lưng An Phùng Tiên. An Phùng Tiên có chút ngoài ý muốn, vốn định giữ một chút tinh lực để đối phó An Viện Viện, không ngờ tới Dụ Mạn Đình lại tham lam như vậy, An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là xốc lại tinh thần, toàn lực thỏa mãn Dụ Mạn Đình, nhào tới trên thân thể đầy đặn, An Phùng Tiên hôn lên đôi môi hồng nhuận.


- Lão công... A… ư… ưm… ohhhh….


available on google playdownload on app store


Đây là trận giao chiến hồn nhiên quên mình, song phương rất nhập tâm đi vào, kich tình như vậy, thế cho nên dù ngoài cửa có người nghe trộm, trên lầu có người nhìn lén cũng không biết được. An Phùng Tiên lãnh hội được mị lực của nữ nhân thành thục, Dụ Mạn Đình thưởng thức đến chân lý tình ái, đó là sự hưởng thụ nữ nhân không thể thiếu, nàng cao trào ba lần, nhiều lần đều dục tiên dục tử, hồn như bay lên trên chín tầng mây.


Trong tình trạng bị vắt kiệt sức lực cũng như tinh lực, An Phùng Tiên đã từ bỏ ý định muốn xoạc An Viện Viện nữa(lực bất tòng tâm), nên hắn hoàn toàn say đắm với nhất cử nhất động của Dụ Mạn Đình, thậm chí yêu thương giúp Dụ Mạn Đình mặc vào nội y, nhìn Dụ Mạn Đình dung quang toả sáng, An Phùng Tiên trong lòng tràn đầy cảm giác chinh phục, hắn dường như quên mất An Viện Viện.


Thế nhưng trên thực tế, An Phùng Tiên phi thường hi vọng tại lúc chinh phục Dụ Mạn Đình đồng thời cũng có thể chinh phục An Viện Viện, bởi vì An Viện Viện mới đúng là nhân vật mấu chốt nhất. Cơ mà, An Phùng Tiên hiểu rõ, hiện tại cũng không phải thời điểm tốt để chinh phục An Viện Viện, cùng với được cái này mất cái khác, không bằng toàn tâm chuyên chú trên người Dụ Mạn Đình, hắn chú ý tới câu nói của An Viện Viện kia:


- Chí ít trước khi chuyện Bối Tĩnh Phương giao phó cho cậu chưa xong, tôi sẽ không làm khó cậu.
Những lời này cho thấy, An Viện Viện vẫn còn nguyện ý giao phối cùng An Phùng Tiên, còn nguyện ý mượn giống của An Phùng Tiên, cho nên An Phùng Tiên trở nên thong dong hẳn lên, huống chi mợ Trương đã đột nhiên trở lại rồi.


- Ai nha, hình như chưa có chải lông chó à nha.
Dụ Mạn Đình chơi đùa với con Tuyết Nạp Thụy hoạt bát thú vị, nàng vẫn âm thầm quan sát An Phùng Tiên, thấy An Phùng Tiên si mê nhìn mình, Dụ Mạn Đình cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, nữ nhân phi thường quan tâm nam nhân mê luyến.


- Đúng vậy! Chủ cửa hàng thú nuôi không ở quán, tôi liền trở lại.


Mợ Trương cười nhạt, ánh mắt nhìn một chút An Phùng Tiên đang ngồi ở trên ghế sa lon, An Phùng Tiên có chút chột dạ, nếu mà không phải là mợ Trương trở về, hắn nói không chừng còn có thể lại thỏa mãn Dụ Mạn Đình một lần nữa, nhìn mông đít mê người của Dụ Mạn Đình, hạ thể An Phùng Tiên vẫn lửa nóng như cũ.


- An lão sư, chúng ta đi trước sao?!
Dụ Mạn Đình ôn nhu nhìn An Phùng Tiên, An Phùng Tiên tâm thần rung động, gật đầu.
Đột nhiên, trên lầu truyền tới thanh âm ỏn ẻn của An Viện Viện:
- Mạn Đình, chị đi lên lầu, để cho An lão sư đi trước đi! Hắn còn phải đi dạy học.
- Uhm.


Dụ Mạn Đình suy nghĩ một chút, quyến rũ về phía An Phùng Tiên, nháy mắt mấy cái:
- An lão sư, hẹn gặp lại.
An Phùng Tiên cười to:
- Mợ Trương, buổi tối tôi sẽ trở về tới dùng cơm, mợ nhớ nấu thêm mấy món ăn nha!


Khẩu khí của hắn, nghiễm nhiên xem Bối phủ như nhà mình, mợ Trương sửng sốt, biểu tình là lạ gật đầu, ngay cả An Viện Viện trong lòng cũng cảm thấy là lạ, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng An Phùng Tiên rời đi, lại có một cổ chờ mong không rõ, chờ mong buổi tối sớm tới.


Trên tấm thảm Ba Tư thật dày hiện lên một tầng lông chim màu trắng tuyết, chân ngọc xinh đẹp của Dụ Mạn Đình đạp ở phía trên, cảm giác kia thực sự rất thoải mái, tựu như được tình nhân nhẹ nhàng che chở vậy, nàng thề, nhất định phải học cách hưởng thụ giống như An Viện Viện, giữ bao nhiêu tiền không dùng, chả phải chúng sẽ thành giấy vụn?


An Viện Viện cuộn tựa vào trên giường lớn mềm mại, vừa nhìn thấy Dụ Mạn Đình như đang lạc vào động bàn tơ, tại trong phòng ngủ mộng ảo của nàng đi lại khắp nơi, nàng đã muốn cười, bởi vì trên cái thế giới này chỉ có Dụ Mạn Đình làm cho nàng cảm thấy đố kị, nàng cũng hi vọng bị Dụ Mạn Đình đố kị, cho nên, thấy Dụ Mạn Đình lộ ra thần tình ghen tỵ, An Viện Viện liền cảm thấy đặc biệt thoải mái.


Tấm màn ngủ làm bằng lụa trắng đã đc vén lên, bởi vì có thêm một người, nơi này không còn thần bí nữa, cũng không còn điềm tĩnh.
- Chị thích không? Nếu thích hãy thường xuyên tới nơi này ở cùng em đi.


An Viện Viện đập đập vào gối đầu, ngọt ngào lên tiếng với Dụ Mạn Đình trên giường, nữ nhân bày tỏ tâm sự, tựa hồ cũng lựa chọn ở trên giường.
---Hết chương 85---






Truyện liên quan