Chương 8
Bệnh viện:
Anh lấy điện thoại của nó gọi cho bọn người Kenny, họ đến nơi thì anh kể lại toàn bộ cho mọi người nghe, Kenny bất mãn gào lớn:
- nó vì cứu cậu đã suýt chết 1 lần rồi, lần này cậu còn hại nó ra sao nữa?
- cứu em, chẳng nhẽ..... anh ngờ ngợ.
- đúng, là nó. Kenny hiểu câu nói của anh liền trả lời.
Chuyện này phải nói đến 1 năm trước:
Ngày đầu tiên nó bước vào trường THPT với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng thì lại bị tiếng sét ái tình dội trúng khi nhìn thấy anh, thời gian đó vì bị cô lừa, anh tưởng cô đã chết cho nên cứ như người điên thẫn thờ đi ngoài đường và suýt bị ô tô đâm trúng vì nó đã lao ra cứu anh, hai người cùng ngất đi và được đưa đến bệnh viện nhưng sau khi anh tỉnh lại thì đi hỏi bác sĩ nói nó – người cứu anh thoát chết đã được đưa đi nơi khác, và nó cũng mất trí từ đó nhưng không ngờ dù còn hay mất trí nhớ nó vẫn bị tiếng sét ái tình dội trúng khi thấy anh, còn Kenny cũng biết chuyện này nhưng chưa từng muốn nói ra cho đến bây giờ nó lại cứu anh lần nữa.
- em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào? Anh thấy nó mở mắt, liền dịu dàng đỡ nó và hỏi.
- không sao đâu. Nó cất tiếng nói, giọng lạnh tanh.
- em sao vậy? Em còn nhớ gì? Anh nhẹ nhàng hỏi.
- em nhớ thầy giáo, nhớ tất cả. Nó vẫn cất cái giọng ấy, lạnh lùng và vô cảm.
- em nhớ lại rồi. Kenny ngờ ngờ nói.
- em … em còn nhớ hình như..... thầy giáo. Nó nói.
- sao. Anh bất ngờ khi nó nói đến mình.
- sao thầy lại là chồng của em. Nó hỏi.
- à thì tại vì....vì... anh chưa nói hết câu thì:
- CHỊ JENNY. Hai tiếng hét kinh khủng vang lên và tiếng chạy ào ào vào trong.
- mấy người đứng lại, lùi ra sau 3 bước. Để. Tôi. Yên. Nó gằn ba chữ để tôi yên.
- Jenny. Hai người họ đồng thanh và lùi lại.
- Jenny sao? Nó nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.
- vậy gọi là gì? Kenny hơi khó hiểu hỏi.
- Kenny. Nó gằn tên Kenny: gọi em là July. Nó nói.
- JULY. Cả Suly, Kenny và Danny đều thẫn thờ.
- em nói em là July. Anh thắc mắc.
- đúng. Nó có phần nhẹ nhàng hơn.
- đúng sao. Anh hỏi lại, thấy nó gật đầu anh mới chết đứng, ném ánh mắt sắc lạnh vào Kenny như cố ý nói: tại sao anh không nói trước. Rồi sau đó anh hoàn hồn lại, anh:
- xin lỗi thủ lĩnh tôi đã làm phiền, tôi xin phép. Anh nói rồi lạnh lùng bước đi.
- thầy. Nó gọi với theo rồi nhìn Kenny nói: anh chưa nói cho Shinni?
- đúng...đúng vậy. Kenny lắp bắp nói.
- anh, Hoàng Minh Tuấn Phong, Kenny, anh chết đi. Nó cầm bình hoa đầu giường bệnh ném về phía anh mình, Kenny và hai người kia tránh được lùi vài bước.
- đi ngay. Nó lạnh lùng làm ba người họ chạy một nhát rồi biến mất để lại cửa phòng ba đám khói nhỏ.
vài hôm sau, nó nhớ anh nhiều lắm nhưng không thấy anh đến, nó biết, nó biết anh giận nó sao không phải là Jenny, giận nó vì tại sao nó lại là July.
còn về phần anh thì trong mấy ngày hôm nay, anh luôn suy nghĩ về việc có nên ly hôn và trả lại cho nó thân phận thực sự là thủ lĩnh tối cao của Sudden Death hay không, mặc dù nói hai người lấy nhau được có hơn 1 tuần nhưng anh quen nó cũng đã lâu mà chưa từng cảm thấy nhớ nó và đắn đo về quyết định của mình như vậy, cuối cùng anh quyết định ly hôn với nó, không phải vì nó là thủ lĩnh của Sudden Death mà là vì người anh đang nhớ là cô bé đáng yêu Jenny chứ không phải là cô gái lạnh lùng vô cảm July, quyết định đó cũng làm anh rất buồn.
bệnh viên ngày nó xuất viện, anh đến để nói với nó quyết định của mình nhưng đi nửa đường thì anh gặp Ngọc Anh:
- Ngọc Anh. anh gọi cô.
- Hoàng Quân. cô sững người khi nghe anh gọi.
- em đến đây làm gì? anh hỏi.
- anh sợ tôi làm hại vợ anh sao? cô nói.
- anh không có ý đó. anh vội vã cầm tay cô giải thích.
- hóa ra thầy không có ý lo cho em như vậy vậy mà em nghĩ thầy đang quan tâm em chứ. giọng nói sắc lạnh vang lên phía sau anh làm anh hơi giật mình, anh buông tay cô quay lại phía nó.
- không, Hoài Phương, nghe thầy nói, thầy chỉ là không có ý nói Ngọc Anh làm hại em chứ không phải là không quan tâm em đâu. anh vội giải thích.
- thật sao? Ngọc Anh khóc bỏ đi rồi kìa thầy. nó lạnh lùng nói.
- sao? anh nói rồi quay người lại: Ngọc Anh. anh đưa ánh mắt tìm cô một lúc rồi quay lại nhưng đến nó cũng không thấy đâu nữa, anh vội chạy đi tìm nó.
- Hoài Phương, sao em ở đây? anh chạy đến bên nó khi thấy nó đứng cạnh vườn anh đào ấy, vườn anh đào có bao kỷ niệm của anh và.... cô.
- thầy có gì muốn nói không? nếu không thì biến khỏi tầm mắt em ngay. nó lạnh lùng nói.
- mình ly hôn đi. anh nói, giọng của anh trầm xuống nghe thật buồn.
- không. nó nói.
- tại sao? anh thắc mắc hỏi.
- tại em yêu thầy. nó nói làm anh sững sờ trước câu nói ấy: thầy biết không? em yêu thầy nhiều lắm, em không màng tính mạng của mình cứu thầy 2 lần, không màng là thầy đã yêu người khác em chỉ mong mình được làm vợ thầy, được thầy yêu thương và coi em như 1 người vợ, em không cần thầy yêu em, em chỉ cần thầy không ghét em và không ly hôn với em, thầy biết không hả thật sự thầy có biết không vậy? nó nói, nước mắt nó trào ra, nó đấm thùm thụp vào người anh, anh nhẹ ôm lấy nó mà lòng xót xa, anh thấy tim mình nhói lên từng hồi.
- cô gái bé bỏng của anh, vậy thì để anh dần yêu em được không, anh không ly hôn với em nữa, không rời xa em nữa, có được không? anh nhẹ nhàng nói.
- thầy nói thật không? nó buông anh ra thắc mắc.
- cô bé ngốc còn thầy nữa sao? anh cốc nhẹ nó 1 cái rồi nói tiếp: nhưng mà anh có 1 điều kiện đó là dù ở Sudden Death em có lạnh lùng đến đâu thì khi ở bất cứ mọi nơi không lên quan đến nó em đều phải là Jenny được không? anh nói. - tuân lệnh ông xã Hoàng Quân yêu dấu của em. nó nói rồi 2 người ôm nhau thật nhẹ nhàng trong khung cảnh đẹp tuyệt vời ở Nhật Bản