Chương 4: Tiệc chia tay
̣c chia tay
“Em nói sao? Sẽ đồng ý kết hôn, không phải em rất sợ tôi sao? Em xem tôi là yêu nghiệt mà?” Anh nhã âm từng chữ từng chữ, đúng chỉ có tên yêu nghiệt như anh thì mới nói được những lời này mà thôi.
“Thiên Dạ Nguyệt đây trời không sợ, đất không sợ, thì anh-Vương Hạo Khang, cần gì tôi phải sợ chứ!” Cô chỉ chỉ tay vào ngực anh, anh nhếch khóe môi mỉm cười, tay nắm lấy ngón tay cô đặt lên môi hôn nhẹ. Cô không thể nào ngờ được tên thầy giáo chủ nhiệm mình lại có những hành động cử chỉ của một tên biến thái như thế này. Ánh mắt của anh lộ rõ vẻ yêu nghiệt.
***
“Con đồng ý rồi sao? Hay quá, con gái làm vậy là đúng!” Ba cô hài lòng xoa đầu, cười khà khà.
“Lỡ dại thôi chứ có tình nguyện đâu!” Cô lí nhí trong miệng, hiện tại cô muốn phanh thay cái tên Hạo Khang ra trăm mảnh, anh thì chẳng có chút biểu cảm nào trên gương mặt cả.
“Được, được, vậy cứ như ngày đã xem trước, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ!” Mẹ cô nói, cô nhìn mẹ trân trối.
“Cái gì? Tháng...tháng sau sao?” Cô thật tình là nghe không rõ hay lỗ tai đi du lịch nữa.
“Ừm, Hạo Khang, con có ý kiến gì không?” Mẹ cô mỉm cười hỏi anh. Anh nhẹ đặt tách cà phê xuống.
“Không ạ, càng sớm thì càng tốt!” Năm chữ vế sau anh nhấn mạnh, mắt khẽ liếc nhìn cô đầy ẩn ý. Cô tức đến sôi máu não rồi.
“Vậy con, Nguyệt?”
“D-Ạ K-H-Ô-N-G” Cô nói rõ ràng, rành mạch từng chữ một. Cô cũng muốn, cưới cô về hắn sẽ làm gì cô. “Trước khi kết hôn, còn muốn ba cho con làm một chuyện!” Cô đưa ra điều kiện, hiếm khi có cơ hội đòi hỏi, thế nên ta phải tận dụng cho hết.
“Được, con nói đi!” Ba cô cười khà khà đồng ý.
“Con muốn xin ba cho con tổ chức một buổi tiệc nhỏ để con từ giã cõi hồng trần á lộn từ giã kiếp độc thân!” Cô nói, mắt nhìn xa xăm diễn tả tâm trạng, sau đó ôm tay ba cô lắc điên cuồng.
“Được, được, con muốn gì ba cũng chiều!” Yeah, thế là sắp có tiệc. Mà ba nói con muốn gì ba cũng chiều, thế mà cô muốn mua xe riêng mà ba cứ hẹn hết lần này đến lần khác.
Hạo Khang ngồi cười, anh thì biết gì mà cười chứ. Cô sắp phải về làm vợ anh rồi đây này, sắp kết thúc những ngày ăn chơi mà phải bắt đầu học cách sống của một người vợ tốt. Hic...hic, cuộc đời thật bất công.
Cuộc đời bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng. Cuộc đời chẳng bao giờ bình đẳng cho dù mình cố vuốt thẳng cọng lông.
Quả không sai. Đúng là cao nhân mới nghĩ ra được câu này mà.
***
“Một hai ba, zdô...! Hôm nay...hức...không say không về nha!” Cô hò hét trong cơn say, mọi người cũng hú hét theo. Tiếng nhạc đinh tai như muốn làm thủng màng nhĩ người nghe. Cô say thật rồi.
“Hôm nay đại tỷ có chuyện gì vui mà khao bọn đệ dữ vậy?” Một tên trong nhóm hỏi. Cô nhìn cậu ta bằng ánh mắt lừ đừ rồi phá lên cười.
“Cạch” cô đập mạnh cái ly rượu đang cầm trên tay xuống bàn. Mọi người trong bàn im lặng nhìn cô.
“Đại tỉ nói cho đệ biết, tỉ...hôm nay...tỉ phải khao mọi người một chầu ra trò. Vì sao...vì tỉ...tỉ sắp kết thúc cuộc đời ăn chơi rồi!” Cô nói, lắc lắc ngón trỏ trước mặt cậu thanh niên kia.
“Ý tỉ là sao?” Một nhỏ khác bay vô hỏi. “Ý tỉ như thế còn chưa rõ ràng sao? Được, tỉ sẽ nói... tỉ sắp phải kết hôn. Là kết hôn đó, nghe có buồn cười không? Hahaha” cô cười phá lên, mọi người xung quanh cũng cười lên theo.
“Ầm” cô đập mạnh tay xuống bàn, ngước mặt nhìn bọn người chỉ biết hùa để làm cô vui thôi. “Rất buồn cười nhưng đó là sự thật!” Cô nhẹ nói, mọi người lại một lần nữa im lặng. Ý tứ quá rõ ràng, đại tỉ Thiên Dạ Nguyệt chưa bao giờ biết nói chơi.
“Thế còn anh Nhật Quân thì tỉ tính sao? Tỉ kết hôn với ảnh à?” Một tên thanh niên hỏi tiếp, sao tụi này nhiều chuyện thế nhở.
“Xàm, cưng nói sai rồi, tỉ không có kết hôn với anh Quân. Tỉ sắp lấy chồng thì tỉ phải lo cho chồng tỉ chứ, còn anh Quân, hãy để người khác lo. Mấy đứa muốn biết tỉ kết hôn với ai không? Tỉ kết hôn với Vương...Vương...Hạo...”
“ hikaru umi ni kasumu funewha
sayonara no kiteki nokoshimasu
yurui saka o orite yukeba
natsu iro no kaze ni aeru kashira
watashi no ai sore wa merodī
takaku hikuku utau no
watashi no ai sore wa kamome
takaku hikuku tobu no
yuuhi no naka yonde mitara
yasashii anata ni aeru kashira”
Ai lại quởn đến việc gọi cho cô vào lúc mười giờ đêm thế này. Nhìn cái tên trong điện thoại là cô muốn nổi xung thiên rồi.
YÊU NGHIỆT, hai chữ to tổ chảng nằm chình ình. Gọi chi vậy trời
“Alo...tôi nghe...tôi sẽ không làm...!”
“Em đi về liền cho tôi, mai đi học. Nếu em không muốn làm kiểm tr.a mười lăm phút một mình!”
“Được được, anh bớt nóng đi! Tôi về là được chứ gì?” Cô đứng lên đi ra ngoài, chỉ giỏi dọa cô, thật là không may mắn cho cô chút nào.
Vừa bước ra khỏi cửa quán thì cô gặp ngay một anh chàng cao 1m80, người vận áo sơ mi đen, quần âu đen nốt. Dáng người quen quen, khuôn mặt cương nghị vô cùng góc cạnh. Mái tóc bị gió lùa nãy giờ hơi rối, quyến rũ...đúng là một đại mỹ nam. Mà hình như anh ta là chồng sắp cưới của cô.
Hạo Khang cho tay vào túi quần nhìn cô rồi lắc đầu, anh mở cửa xe lấy một cái áo khoác rồi đi đến khoác lên vai cô.
“Đi về. Sau này kết hôn tôi còn thấy em trong bộ dạng này thì tôi sẽ ngược em đến chết. Tôi cũng là đàn ông đấy!” Anh nghiến răng nói vào tai cô, hai tay ôm chặt vai cô.
“Anh nói nhiều quá đấy Hạo Khang, tôi có nói anh là đàn bà đâu mà anh cứ thao thao bất tuyệt. Rõ khổ!” Cô đánh vào ngực anh một cái rõ đau. Anh im lặng, hết nói nổi cái cô học trò này, sau này sẽ ra sao khi cô làm vợ anh đây. Chắc sẽ có đại chiến thế giới xảy ra.