Chương 23: Rắc rối xuất hiện
Cô được anh cho phép nghỉ thêm một tháng nữa để khỏe hẳn nhưng cô lại cảm thấy rất buồn chán. Cô đã ở nhà quá lâu, dân tình thế thái ở ngoài kia thật sự không biết đã phát triển đến đâu rồi. Hiện tại chắc cô được xem là “kẻ-đi-sau-thời-đại“.
Loay hoay trong nhà từ sáng đến chiều, hết tạp chí lại ti vi, có lẽ cô sẽ phát điên với cuộc sống này. Đang chán nản thì chuông cửa reo lên, cô cũng chẳng thèm quan tâm, việc mở cửa cũng chẳng phải việc của cô.
Cô thở dài một hơi, hai chân gác lên bàn ngoe ngoảy, lựng tựa vào ghế xem phim hoạt hình barbie. Cô rất hứng thú với thể loại này nha, chuyện tình của những nàng công chúa và hoàng tử cô cảm thấy rất tuyệt.
“Phu nhân...” Cô nhìn về phía tiếng gọi, miệng ngưng bặt cái đoạn điệp khúc của bài If You love me for me. “Có hai người này tìm thiếu gia!” Cô thật tuột hứng với cô gái này, tìm Hạo Khang thì nói với Hạo Khang, nói với cô làm gì.
“Thôi được rồi! Cô lui đi!” Cô phất tay, cô gái đó liền lui xuống. Sau lưng cô gái đó là hai người một già một trẻ đang ngắm nhìn ngôi nhà. Cô bỏ chân xuống, chỉnh lại quần áo rồi đứng lên mỉm cười nhẹ nhàng.
“Hai người tìm Hạo Khang?” Cô hỏi. Người phụ nữ trung niên lúc này mới chú ý đến cô. Bà ta nhìn cô. Trong phút chốc hai ánh mắt gặp, tim cô vụt lên một hồi hốt hoảng. Đây không phải là bà ta sao? Không phải Hàn Luân nói đã giải quyết xong rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện tại nhà cô.
Chân cô loạng choạng muốn ngã quỵ nhưng cô cố giữ bình tĩnh để đứng thật vững. Tay cô lần mò vịn vào thành ghế salon.
“Xin chào bà và cô, đây là thiếu phu nhân của chúng tôi. Hôm nay thiếu gia đi vắng, bà đến lại không báo trước nên thiếu gia không biết!” Cô hầu bưng hai ly nước cam ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cứ như họ đã biết nhau trước.
“Hai...hai người ngồi đi!” Cô mời hai người đó ngồi. Bọn họ nhẹ gật đầu. Cô cảm thấy thật sự mất tự nhiên với họ. Khẽ cắn cắn môi rất lâu cô mới mở lời tiếp. “Hai người tìm Hạo Khang có việc gì không?”
“À, cũng không có việc gì, Khang thiếu từng bảo chúng tôi đến đây nếu cần giúp đỡ!” Bà ta nói chuyện một cách cô phải gọi là vô cùng hách dịch. Ở đây cô là chủ nhà hay bà ta là chủ nhà vậy. Bà ta còn gọi cả cô hầu gái ban nãy bảo mang thêm bánh kẹo đến. Cô mím môi tức giận.
“Vậy à? Vậy hai người ngồi đây chờ anh ấy về nhé, tôi cảm thấy không khỏe nên lên phòng nghỉ đây!” Cô đứng lên quay đi, cô gái kia nhìn theo bóng cô một cách ghen tị.
“Từ từ con gái!” Bà ta vỗ vai đứa con gái của bà, miệng cười nham hiểm.
***
Gần bốn giờ Hạo Khang mới về đến nhà. Anh đứng dưới sân nhìn lên bang công, Dạ Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế mây đọc sách. Anh mỉm cười dịu dàng, trong mắt anh, Dạ Nguyệt lúc nào cũng đẹp tựa như một nữ thần.
Anh bước nhanh vào nhà, anh muốn nhanh nhanh lên phòng để ôm cô vào lòng. Gần một ngày xa cô mà anh cảm thấy nhớ nhung vô cùng.
Bước chân anh chùn xuống khi thấy ở phòng khách có hai người đang ngồi. Anh lấy lại vẻ điềm tĩnh mới bước vào. Thấy hai người bọn họ, anh khẽ chau mày.
Hạo Khang ngồi xuống phía đối diện, cô hầu gái mang một ly sữa lên cho anh. Ngạc nhiên nhìn ly sữa, cô hầu gái khẽ đáp:
“Là thiếu phu nhân dặn ạ, thiếu phu nhân bảo thiếu gia đi làm bên ngoài về rất mệt nên không được để thiếu gia uống cà phê và thiếu gia vẫn chưa khỏe hẳn.” Cô hầu gái nói xong cúi mặt không dám nhìn vào Hạo Khang. Còn anh khẽ mỉm cười dịu dàng, nụ cười của anh khiến người phụ nữ nào thấy cũng phải ngất đi hoặc ghen tị với Dạ Nguyệt.
“Vậy Dạ Nguyệt sáng giờ thế nào?” Anh hỏi.
“Thiếu phu nhân ổn ạ, chỉ có điều...sáng giờ thiếu phu nhân không chịu ăn gì cả. Người bảo người không muốn ăn!” Cô hầu gái đáp.
“Vậy à!” Anh nói rồi khẽ phất tay cho cô hầu gái lui, cô ấy liền nhanh chóng bước đi.
Dạ Nguyệt từ trên phòng bước xuống ngồi kế anh. Mặt khẽ vùi vago lòng anh nũng nịu như con mèo con. Anh xoa đầu cô.
“Người hầu bảo em sáng giờ không ăn?” Anh nói, giọng rất nghiêm khắc. Mặt cô vẫn rúc trong lòng anh.
“Em không muốn ăn. Với lại anh nhốt em ở nhà thế này em sẽ sinh bệnh mà ch.ết cho anh xem!” Cô nói, anh khẽ nở nụ cười. Cô đối với anh vừa là một người vợ, vừa là một đứa trẻ ồn ào.
“Thôi ngoan, tối anh dẫn ra ngoài ăn. Bây giờ ngồi đàng hoàng anh tiếp khách!” Anh kéo cô ngồi dậy, miễn cưỡng cô mới chịu rời khỏi ngực anh. “Hai người đến đây có việc gì?” Anh hỏi.
“Chúng tôi cần sự giúp đỡ của Khang thiếu. Kể từ ngày chồng tôi mất thì gia cảnh tôi lâm vào cảnh túng thiếu. Vừa mới ban sáng chúng tôi đã bị chủ trọ đuổi đi vì không có tiền để trả tiền phòng. Con gái tôi vì đau buồn chuyện của ba nó mà việc học hành sa sút nên nhà trường cũng đã cho thôi học!” Bà ta ngồi kể lể dài dòng. Những giọt nước mắt của bà ta rơi xuống. Cô cảm thấy đây là một sự việc giả tạo. Tay cô cuộn lại thành quyền.
“Vậy hai người tạm thời ở đây đi!” Hạo Khang nói, hai mắt bà ta liền sáng rỡ như những vì sao trên trời.
“Cái gì?” Cô thốt lên, Hạo Khang nhìn cô dịu dàng, tay khẽ vỗ vai cô.
“Tất nhiên là không ở miễn phí rồi. Thay vì phải đi làm khổ sở để trả tiền nhà thì bà hãy làm người giúp việc ở đây. Còn con gái bà, về việc học tôi sẽ lo liệu! Vậy là mọi chuyện giải quyết xong. Dì à, dẫn họ về phòng đi.” Anh đứng lên bước đi, cô ngồi đó nhìn bọn họ. “Dạ Nguyệt, em chờ cái gì nữa?” Hạo Khang quay lại đứng bên cạnh lúc nào không biết. Cô ngước nhìn anh rồi liền đứng lên. Cô mỉm cười rồi nhanh chóng bước theo anh.
Lên phòng, anh đóng cửa lại nhìn cô. Cô thì đi vào phòng tắm đem ra một cái khăn ướt, cô đứng trước anh cởi từng chiếc cúc áo anh ra.
“Em sao vậy? Em không vui à?” Anh hỏi cô. Dạ Nguyệt khẽ lắc đầu.
“Không có, chỉ là em cảm thấy không thoải mái khi họ ở đây!” Cô vừa nói, vừa dùng chiếc khăn ướt lau khô mồ hôi trên người anh. Anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo kéo cô sát vào lòng. Cô ngước mặt nhìn anh, đối diện với anh, cô thấy mình thật nhỏ bé.
“Em không thoải mái? Em sợ à?” Anh khẽ vuốt những sợi tóc rũ trước mặt cô. Cô chỉ nhẹ gật đầu.
“Em thấy hai người bọn họ có mưu đồ! Em không tin họ!” Cô nói, mắt không nhìn thẳng vào anh. Tay nhẹ đẩy anh ra rồi cô quay lưng đi ra hướng bang công. Hai tay cô khoanh lại và vuốt vuốt hai cánh tay của mình.
Anh bước theo cô ra, tay anh lại một lần nữa khóa trụ eo cô. Cả thân hình bé nhỏ của cô được cơ thể anh bao bọc. Anh khẽ hôn lên mái tóc cô, đầu cô tựa vào ngực anh, cảm giác này cô cảm thấy thật an toàn.
“Ngốc à, anh có bảo em phải tin họ đâu. Anh biết họ đến đây không có gì tốt đẹp cả nhưng anh muốn biết họ sẽ làm gì nên mới giữ họ lại. Em tin anh không?” Anh hỏi cô.
Cô quay người lại nhìn anh, đáy mắt anh sâu thẳm nhưng luôn có một thứ ấm áp dafh riệng cho cô. Cô gật đầu kiêng định. Có, cô rất tin anh.
“Được rồi, vào chuẩn bị đi, anh đưa em đi ăn!” Anh xoa đầu cô rồi đẩy cô vào trong. Khi xác định cô đã vào phòng tắm anh mới thở dài. Hai tay anh chống lên thành bang công như một con đại bàng hùng dũng. Anh khẽ day day thái dương. Đây sẽ là một đêm dài lắm mộng.
***
Dạ Nguyệt bước xuống nhà như một nàng công chúa. Mái tóc dài được cô búi cao để lộ rõ chiếc cổ cao trắng ngần. Mái xéo màu nâu hạt dẻ khiến gương mặt cô vài phầm tinh nghịch. Chiếc đầm màu xanh nước biển với chân váy ngắn xòe rộng khiến cô đã đẹp lại càng đẹp hơn. Cô không mang giày cao gót mà thay vào đó là đôi giày búp bê cùng màu với chiếc váy. Chỉ tính riêng chiếc váy cô mặc thì đã mất gần một năm tiền lương của một người lao động bình thường.
Sợi dây chuyền bán nguyệt trên cổ của cô là món quà mà Hạo Khang đặt riêng tặng cho cô nhân ngày tròn hai tháng cô làm vợ anh. Sợi dây chuyền này chưa bao giờ rời khỏi cổ cô. Hình mặt trăng màu vàng được thiết kế tinh xảo bằng một viên pha lê vô cùng quý giá.
Hạo Khang xuống sau, anh nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng. Anh thì khác, không còn mặc những trang phục gò bó như ban nãy. Anh khoác lên người một bộ trang phục năng động nhưng không kém phần thanh lịch.
Áo sơ mi tay dài được xắn lên tận khuỷu tay cùng màu với chiếc đầm của cô khiến người khác nhìn vào là sẽ nhận ra ngay hai người là của nhau. Cổ áo anh cởi bừa hai nút để lộ khuôn ngực rắn chắc cùng một sợi dây chuyền có chữ N là mặt. Chiếc quần jean màu đen được mài rách vài chỗ tôn lên đôi chân của anh. Nhìn anh như thế này, có ai bảo anh đã ba mươi tuổi.
Anh khoác eo cô, nhẹ hôn lên gò má ửng hồng của cô. Cô bẽn lẽn khẽ cười, hai người vui vẻ bước ra khỏi nhà trong ánh mắt ghen tị của một ai đó.
“Con muốn chỗ cô ấy là của con!” Cô gái đó vò chặt cái khăn trên tay, bà mẹ của cô gái mỉm cười một cách nham hiểm.