Chương 8: Chương 8

Nhất thời, bàn ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất, Phương Thành chớp mắt, tai hơi đỏ lên, hai bàn tay đang đan vào nhau bất giác siết chặt thêm.
Lã Mông Dương vội ôm ngực ngửa về sau giữ mình.
Phương Thành nhíu mày,anh chỉ lặng thinh.


Lã Mông Dương lắp bắp: “Cô,cô, cÔ, cô,cÔ, con gái con lứa mà dê xồm, cô đòi sờ tay thầy tôi làm gì! !!"
Vu Đồng ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình, khinh bỉ nhìn Lã Mông Dương.
Làm như cô thèm sờ tay Phương Thành lắm ấy, côcòn cảm thấy mình chịu thiệt đây này.


Ngoại trừ mấy chú mấy thím làm việc ở căng tin,những nhân viên khác đều đã ăn xong rồi rời đi hết.Chỉ còn bàn của Vu Đồng là vẫn đang mắt to mắt nhỏ lườm nguýt nhau.
"Phương Thành, được không?" Vu Đồng nhìn thằng anh.
Phương Thành thở ra ba chữ: “Tại sao chứ?"
Trời má...


Lần này đổi lại là Vu Đồng lắp bắp, cô gặp phải khắc tinh rồi ư? Chuyện cô hỏi vẫn chưa được trả lời cơ mà.
"Bởi...!Bởi vì..
.nếu tôi không sờ anh.
..
tôi ...!tôi ...tôi sẽ.
..


" Vu Đồng quét qua Lã Mông Dương đang ở bên cạnh Phương Thành: “Sao còn ở đây, cậu có thể lượn rồi đấy."
Lã Mông Dương đứng lên hừ lạnh với Vu Đồng rồi quay qua nói với Phương Thành: “Vậy em về trước đâyạ."
Phương Thành gật đầu: “Ừ."


Phương Thành nhìn Lã Mông Dương ra khỏi căng tin, tiếp đó nói với Vu Đồng: “Người đã đi rồi,bây giờ nói được chưa?"
Vu Đồng bĩu môi lầm bầm: “Nếu tôi nói ra, chắc chắn anh lại không tin cho xem."
Anh cười nhạt: “Cô cứ thử nói xem đã."


available on google playdownload on app store


Vu Đồng nhìn ngang ngó dọc, cô dùng tay che miệng nói nhỏ: “Nếu tôi không sờ anh, tôi sẽ bị chảy máu mũi không ngừng."


Phương Thành nhớ tới cảnh tượng Vu Đồng bị chảy máu mũi ở nhà họ Phương hôm qua,anh bật cười: “Chứ không phải cô vừa sờ tôi đã chảy máu mũi hả?" Anh còn nhớ rõ hôm qua Vu Đồng vừa chạm vào anh,máu mũi đã chảy không ngừng.
Éc...


Vu Đồng gãi đầu, chuyện này phải giải thích thế nào đây.
Vu Đồng nghĩ ngợi một lúc,Phương Thành nâng cổ tay nhìn giờ: “Được rồi,chém gió xong chưa? Tôi phải làm việc rồi."
Vu Đồng tức tối mà không xả được ra, bao nhiêu tình cảm cô vừa nói đều như đàn gảy tai trâu hết hả ?


Phương Thành đứng dậy rời đi, Vu Đồng nhanh chóng đẩy ghế đuổi theo, cô càng nghĩ càng ấm ức, xông lên định tóm lấy anh.
Lần đầu tiên,Phương Thành né sang bên phải,tránh được.
Lần thứ hai, Phương Thành nghiêng người, lại tránh được.


Sự kiêu ngạo của Vu Đồng xìu xuống,cô gào lên gọi anh: “Phương Thành!"
Phương Thành dừng bước.
"Anh biết võ công à?" Vu Đồng ngạc nhiên hỏi.
Phương Thành quay đầu yên lặng nhìn cô: “Tôi không biết võ công mà cô nói là chỉ cái gì, nhưng Taekwondo, Karate, Judo,tôi đều biết không ít."


Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài.
Sinh ra trong gia đình như vậy,đương nhiên anh cần biết, cầnhọc những thứ để bảo vệ bản thân và bảo vệ người mình quan tâm.
Vu Đồng được khai não gật đầu,thảo nào cả hai lần cô đều vồ hụt.


Phương Thành quay lại tiếp tục đi về phía trước,Vu Đồng bị hẵng một nhịp rồi lại đi theo anh: “Phương Thành!"
"Sao nữa?" Phương Thành không dừng lại.
Vu Đồng vẫn đều bước theo đuôi anh: “Phương Thành."
"Sao?"
Vu Đồng ra vẻ “Cách ba ngày anh lại để tôi sờ tay anh một lần, được không?"


"Tôi và cô không thân cũng chẳng quen."
Vu Đồng cắn môi, cô không thèm đếm xỉa gì nữa, cô dừng lại nói: “Nhưng tôi và anh có thân cũng có quen mà, nếu anh không thể thương hại tôi thì bố thí cho tôi một chút cũng được."


Vu Đồng biết mình như vậy là mất hết cả tự trọng, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ốm yếu, máu mũi chảy không ngừng,cả người nhăn nheo xấu
Xí.Hơn nữa nếu cô ốm yếu thì ông sẽ phải chăm sóc cô, vậy thì thà cô ch.ết đi còn hơn.
Huống hồ cô còn muốn sống sao cho thật tốt,tính mạng rất đáng quý.


Phương Thành lại dừng lại,anh quay lại cúi đầu nhìn cô.
Vu Đồng ngửa đầu, ánh mắt sáng rực tha thiết chờ mong.
Vẻ mặt Phương Thành bình thản nhưng giọng nói lại rất kiên quyết: “Tôi từ chối."


Vu Đồng ngồi một mình trên bồn hoa bằng đá trước tòa nhà,cô ngầng đầu nhìn về phía lầu ba, mặt mày ủ rũ,cô ai oán bẻ một cành từ khóm cây bên cạnh rồi ngồi ngắt từng chiếc lá.
"Ai! Ai!" Vu Đồng vừa nói vừa giậm chân.


Nếu không phải nề mặt bát mì thì cô đã xông đi đánh anh một trận cho hả giận từ lâu rồi.
Vu Đồng ngẫm lại, cô đánh được anh sao?
Bản lĩnh của anh không giống là luyện thành trong một ngày hai ngày, bước chân vững vàng, động tác nhanh nhẹn.
*beep*...


Dường như anh không phải loại người cô có thể đánh thắng, đúng là tức ch.ết cô mà.
Vu Đồng ném cành cây trong tay đi, duỗi ra hai tay nhìn chằm chằm lải nhải một mình.


"Bọn mày, tất cả là tại bọn mày, xương *éo gì mà lại đi chọn chồng, nếu hắn thật sự là chồng tương lai của tao thì hắn có thể đối xử với tao vậy à!"
"Tao đã ăn nói khép nép, khép nép, khép nép đã đến mức đấy rồi, vậy mà hắn lại có thể từ con mẹ nó chối! TỪ! CHỐI!"


"Hơn nữa lời tao nói là sự thật đấy, SỰ THẬT ĐẤY! Hắn còn méo tin,hắn còn méo tin!"
"Ôi cái đ(ịnh)m(ệnh), tức ch.ết, tức ch.ết mất!Á hự!"
Vu Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Êy, xương,mày nói xem gã chồng tương lai này có bỏ được không?!Có thể trùng với người khác không? !"


Vu Đồng tức giận sạc cho hai tay một trận xong liền thở dài nhảy xuống khỏi bồn hoa, lại ngước lên nhìn tầng ba, cô nhếch mép, đút tay vào túi áo, xoay người tức giận rời đi.


Mấy tiếng sau,sắp đến sẩm tối, xa xa có một bóng người đang nhanh chân đi tới chân cầu, vạt áo mang gió,khí thế bức người, không ai khác ngoài
Vu Đồng.


Vu Đồng nổi giận đùng đùng trở lại sạp khoai, ông lão liếc mắt nhìn cô, cợt nhả nói: “Sao hả?Đụng vách tường hả? Không phải tối qua còn trả lời thề son sắt cơ mà?"
"Hừ!" Vu Đồng thở hồng hộc quơ lấy một củ khoai lang,bẻ thành hai nửa, bóc vỏ ăn.


Ông lão cười nhạo cô: “Vừa sáng sớm đã ra khỏi cửa,bây giờ mới trở về, mất nguyên ngày mà vẫn chưa xong chuyện hả?"
Vu Đồng mạnh miệng: “Ông,hồi đó chỉ cần một ngày ông đã thu phục được bà ạ?"
Ông lão nhướn mày cười khà khà: “Hồi đó ông mất có nửa ngày thôi."


Vu Đồng: “.
.."
Ông lão nhếch miệng cười hỏi: “Nhóc con, dù mày chưa tóm được nó nhưng tốt xấu gì cũng phải có tiến triển chứ?"
Vu Đồng nhồm nhoàm oán giận: “Ông ơi, ông nói xem sao tên kia đầu óc lại chậm lụt vậy! Cháu đã khai thật hết với anh ta rồi! Vậy mà anh ta


vẫn còn trưng bản mặt cô là đồ bịp bợm,cháu sắp uất ức đến ch.ết rồi!"
"Ây, lần đầu tiên nghe thấy mày nói uất ức đấy? Sao mày không đánh cho nó một trận đi?" Ông lão ngậm tẩu thuốc, mắt ngập ý cười.


"Đánh anh ta hả, cháu cũng muốn đánh anh ta một trận lắm." Vu Đồng khua tay,nuốt khoai lang trong miệng xuống, cô bĩu môi: “Nhưng hình như cháu không đánh lại anh ta.
..
Ông, ông nói đi, sao cháu có thể không uất ức cơ chứ!"
Càng nghĩ,Vu Đồng càng giận mà không có chỗ xả,cô lại cầm khoai bắt đầu ăn cho hạ hỏa.


Ông lão cười ha hả:"Còn có người mày không đánh lại hả?"
"Cũng không hẳn.
..
Lần này cháu gái của ông thua rồi,thua một cách triệt đề!" Vu Đồng cắn mạnh hai miếng, vô cùng uất ức.
"Nhóc con."
"Dạ?"


Ông lão cười nói: “Nếu mày không đánh lại nó, để nó bảo vệ mày không phải vừa khéo à? Không phải rất thích hợp để làm chồng mày à?"
Ngang tài ngang sức,mới xứng với mày.
OvO! !!
"Không không không! Cháu không muốn đâu!" Vu Đồng vội vàng xua tay: "Hợp ở đâu chứ, chẳng hợp tẹo nào!"


Ông lão chỉ cười cười mà không nói gì.
Vu Đồng lạiyên lặng vừa ăn khoai lang vừa đấm chân,cả ngày đi tới đi lui làm chân mỏi nhừ.
Một cơn gió thổi đến,vài chiếc lá khô bay tới trước gót chân cô, cô nhìn chằm chằm lá rụng đầy đất,lòng đầy suy tư.
Đúng ha.
.....


Rất rất rất lâu về trước,quả thực cô cũng muốn tìm một người có thể đánh thắng cô, có thể trị được cô làm chồng.
Nhưng mà......!Phương Thành? Bậy nào bậy nào!
Tên óc-cờ-hó ấy!
KHÔNG! HỢP! ĐÂU!
Phòng làm việc.


Phương Thành hơi phân tâm,cầm chổi mềm trên tay cả buổi nhưng không hề động đậy.
Lã Mông Dương âm thầm liếc anh mấy lần, cuối cùng không thể nhịn được mở miệng hỏi: “Thầy sao vậy?"
"Hả?" Phương Thành hoàn hồn.
"Vừa nãy thầy cứ ngần người ra."
"Có hả?"
"Có."


Phương Thành thở dài, anh đặt chổi mềm trong tay xuống, tháo găng tay và khẩu trang ra,đi đến bên cạnh, anh cầm cốc giữ nhiệt của mình lên uống nước ấm.
Anh tựa vào cạnh bàn, ánh mắt xa xăm, quay lại nhìn quyền sách cổ, lại bắt đầu ngây người.


Lã Mông Dương yên lặng đi tới cạnh Vương Mậu, lấy cùi chỏ chọc ông.
Thầy Vương ngoảnh qua nhìn cậu, Lã Mông Dương nháy mắt ra hiệu: Ông giáo Vương,thầy em bị sao vậy? OVO
Thầy Vương nheo mắt, ông nhìn qua cặp kính cận dày cộp, ông khẽ cười lắc đầu nói nhỏ: "Khổ sở vì tình?"


Lã Mông Dương hạ giọng: “Không phải chứ......Thầy em đã có bạn gái đâu ..."
Thầy Vương làm tiếp việc trên tay: "Sao cậu biết cậu ấy chắc chắn không có hả?"
"Không thể nào...Thầy em yêu đương kín tiếng vậy hả?"


Thầy Vương cười một tiếng: “Thằng nhóc nhà cậu, đừng có buôn dưa lê như con gái nữa, mau làm việc đi, tiến độ hôm nay hơi chậm đấy."
"Vâng.
.." Lã Mông Dương ngượng ngùng.
Phương Thành nheo mắt chăm chú nhìn khoảng trống trên quyển sách cổ.


- Thầy sờ cốt,sỜ xương người,biết quá khứ tương lai.
Anh khẽ nhíu mày, nghĩ đến những lời cô gái ấy vừa nói.
- Nếu tôi nói ra,chắc chắn anh lại không tin cho xem.
-Nếu tôi không sờ anh,tôi sẽ bị chảy máu mũi không ngừng.
-Nếu anh không thể thương hại tôi thì bố thí cho tôi một chút cũng được.


"Bịch" một tiếng, Phương Thành đặt mạnh cốc nước lên bàn,sau đó đeo khẩu trang và găng tay lên bắt đầu làm việc.
Lã Mông Dương bị tiếng động làm giật mình: Không thể nào......Chẳng lẽ thầy cậu thật sự..
yêu rồi ư?
Cậu nhìn Phương Thành: Thầy yêu ai nhỉ?Rõ ràng không gần nữ sắc mà.
..


Không hiểu sao, trong đầu Lã Mông Dương lóe lên hình ảnh Vu Đồng.
Dị nữ lôi thôi lếch thếch kia hả?
Cậu lập tức phủ định: Không đời nào không đời nào,nhìn có vẻ thầy cậu không quen cô ta,hơn nữa khẩu vị của thầy cậu chắc không mặn vậy đâu.


Lã Mông Dương lắc đầu, vẫn nên chuyên tâm làm việc thì hơn,cậu sắp hóng hớt giống con gái rồi.
Sau khi tan làm, Phương Thành ngồi trong xe của mình,đang định bỏ cặp xuống thì nhìn thấy củ khoai lang được bọc giấy ăn trên ghế phụ.


Anh cầm củ khoai lang lên, sau đó đặt cặp xuống,anh nhìn củ khoai lang trong tay, đưa lên mũi ngửi, để trong xe cả ngày, không biết còn ăn được không.
Nhớ tới dáng vẻ ăn ngon lành hồi sáng của cô,ma xui quỷ khiến thế nào,anh bóc vỏ hơi cúi đầu cắn một miếng.


Khoai lang đã hơi khô khiến hơi dính răng, anh nhai mấy nhát,nhíu mày, cụp mắt nhìn nửa củ khoai, dường như trong trí nhớ đã từng có mùi vị này rồi, anh thấy hơi mờ mịt.
Trước kia có người cho anh ăn rồi ư?
Anh nhíu mày nghĩ,cười lắc đầu,anh cũng không nhớ rõ nữa.


Nhưng mà khoai lang này quả thực mùi vị rất được.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi khí không phải, Thành huynh ăn khoai ngon không?
Đừng nói huynh định trả lại Vu Cu muội muội rồi phủi sạch quan hệ đấy nha?
(Cu= Đồng, chữ nghiêng là của Cá)






Truyện liên quan