Chương 13: Chương 13

Edit: Cá bựa nhân
Phương Thành khẽ nhếch môi, anh đặt chén trà trong tay xuống, mấy nhân viên phục vụ trong quán đang dọn dẹp đống bừa bộn vừa rồi, đồ ăn của bàn Vu Đồng cũng được đưa lên.
Nhân viên phục vụ vừa đem đồ ăn lên, Vu Đồng liền kêu anh ta lại: “Phiền anh cho thêm một bát cơm trắng.”


“Được.” Anh ta đồng ý, chưa đầy một lát anh ta đã mang một trong bát cơm trắng đặt trên bàn.
Vu Đồng xới thêm cho mình một bát nữa, sau đó nhìn về phía Phương Thành: “Anh không ăn cơm à?”


Phương Thành lắc đầu, trước giờ anh không có thói quen ăn cơm ở ngoài, ăn thức ăn là được rồi.
Vu Đồng nghiêm túc nói: “Người là sắt, cơm là thép, từ nhỏ ông đã dạy tôi như thế.”
Phương Thành chỉ im lặng, không có ý định để ý đến cô.


Vu Đồng bĩu môi, anh không ăn thì cô ăn hết, dù sao thì sức ăn của cô cũng lớn.
Ai ngờ một giây sau, Phương Thành lại cầm muôi cơm xới cho mình một muôi cơm, không nhiều không ít, chỉ đúng một muôi.
“Sao anh lại ăn rồi?” Vu Đồng lẩm bẩm.


Phương Thành thản nhiên nói: “Tôi mà không ăn thì chắc cô lại móc mỉa tôi cho xem.”
Vu Đồng ngẩn ra, cô từng nói móc anh à? Có à? Hự… Hình như từng có thật.


Vu Đồng ăn rất nhanh, lần trước ở căng tin của chỗ làm, Phương Thành đã được chứng kiến một lần rồi, lần này còn nhanh hơn, cô chỉ ăn phần của mình, những thứ khác cô để lại hết cho Phương Thành,chỉ năm phút đã giải quyết xong bữa.


available on google playdownload on app store


Vu Đồng cầm giấy lau miệng, Phương Thành vẫn đang nhai kỹ nuốt chậm, anh gắp lên một miếng cá nhét vào trong miệng, bờ môi ửng đỏ, đoán chừng là bị cay, sau khi nuốt xuống, anh không nhanh không chậm hỏi: “Lúc nào cô cũng ăn nhanh như vậy à?”


Vu Đồng cười cợt nhả: “Tốc chiến tốc thắng, từ nhỏ đến lớn đều vậy, đã thành thói quen.”
Phương Thành nghĩ đến thân thế của Vu Đồng, anh có thể hiểu được sơ sơ.


Phương Thành tiếp tục chậm rãi ăn, Vu Đồng hai tay chống cằm, yên lặng nhìn ra ngoài cửa ngắm xe cộ đi lại trên đường, một hồi sau, Phương Thành gác đũa, ra hiệu mình đã ăn xong.
Trả tiền xong, hai người ra khỏi quán cơm đi về phía xe của Phương Thành.


Khoảng trống ven đường, một chiếc ô tô màu đen đang đi đột nhiên dừng lại.
Vu Đồng quay sang nhìn, không biết xuất phát từ hiếu kỳ hay xuất phát từ điều gì khác, cô đứng lặng người không nhúc nhích.
Phương Thành đã đi cách cô rất xa, cô không đi theo.


Không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Phương Thành quay lại, phát hiện Vu Đồng đang ngây người đứng trước của tiệm, chỗ đang đầy xe điện đậu, ánh mắt cô rơi vào một chiếc xe đang đậu ven đường.
Phương Thành quay ngược lại gọi cô: “Vu Đồng?”


Vu Đồng đưa tay phải lên trước mặt Phương Thành, ra hiệu chờ một lát, miệng cô cũng nói: “Anh chờ chút.”
Phương Thành không rõ nguyên do, anh cũng không giục cô mà chỉ đứng im bên cạnh cô như một gốc tùng thẳng tắp, mặc gió táp mưa sa vẫn đứng vững.


Chiếc xe ô tô màu đen mở cửa ra, một người đi xuống, âu phục màu đen thẳng thớm, bên ngoài mặc một chiếc áo choàng cũng màu đen, khí thế bức người, mày kiếm anh tuấn, hai mắt tỏa ra cảm giác lãnh đạm xa cách, cả người toát ra khí chất sắc sảo lạnh lùng.
Vu Đồng buông tay xuống, nhếch miệng cười.


Người đàn ông đi về phía cô, từng bước vững vàng, Vu Đồng quay người lại đứng trước một chiếc xe điện.
Người đàn ông dừng ở trước mặt Vu Đồng, anh nhìn Vu Đồng vài lượt, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Mấy năm không gặp, em thay đổi nhiều quá.”


Vu Đồng cười hề hề đập cánh tay anh: “Đã lâu không gặp, Hàn Húc.”
Ánh mắt Hàn Húc vượt qua Vu Đồng nhìn về phía Phương Thành ở sau lưng cô cách đó không xa, anh khẽ nhíu mày.


Phương Thành cũng nhìn thẳng vào anh, không bị ánh mắt sắc bén của anh hù dọa, anh vẫn lạnh lùng như cũ, mặt không biểu cảm.
Vu Đồng xoay người, giới thiệu hai người cho nhau cách một hàng xe điện.
“Phương Thành, đây là Hàn Húc, bạn cũ của tôi.”
“Hàn Húc, đó là Phương Thành, bạn em mới quen.”


Hai người đàn ông gật đầu với nhau xem như chào hỏi, không có ý định trò chuyện.
Hàn Húc nhìn giờ, anh cúi đầu nói với Vu Đồng: “Vu Đồng, vừa nãy nhìn thấy em ở đây nên anh mới kêu lái xe dừng ở ven đường, anh có việc gấp cần phải đi trước, gặp sau nha.”


Vu Đồng gật đầu: “À à, được.”
Hàn Húc cười vỗ nhẹ hai cái lên vai của cô, sau đó lại nhìn lướt qua Phương Thành rồi mới xoay người rời đi.
Vu Đồng nhìn theo anh ngồi vào trong xe, chiếc ô tô màu đen nghênh ngang rời đi một hồi lâu cô mới thu tầm mắt lại.


Cô quay người lại đi đến đứng cạnh Phương Thành: “Chúng ta đi thôi, Phương Thành.”
Phương Thành liếc cô, lại nhìn theo hướng chiếc ô tô rời đi rồi mới cất bước.
*


Ngồi trong xe Phương Thành, Vu Đồng nghiên cứu xem màn hình trên xe dùng như thế nào, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cô tổng kết: Quá xa xỉ! Ức hϊế͙p͙ bản cô nương đúng không!
Vu Đồng bỏ cuộc, ngồi dựa vào ghế xe bắt đầu chơi điện thoại.


Đi được một đoạn, đến đèn đỏ ở ngã tư đường, Phương Thành liếc Vu Đồng, sau đó giơ tay mở màn hình: “Kênh nào?”
Vu Đồng: “101,7.”
Phương Thành chuyển tần số, đúng lúc kênh đó đang phát nhạc thư giãn.
“Vu Đồng.” Phương Thành gọi cô.
“Ừm?”


“Cô không đi học à?”
Anh nhớ cô đã từng trả lời vấn đề này rồi, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại lần nữa.


Vu Đồng lắc đầu, cô không thèm để tâm: “Tôi hoàn toàn không cần đi học, bất cứ thứ gì chỉ cần nhìn một lần là tôi đã nhớ, đến trường học cho phí thời gian ra, huống hồ tôi và ông cũng không có tiền.”
Phương Thành cười hỏi: “Vừa học đã biết à?”


“Ừm.” Vu Đồng trịnh trọng gật đầu.
“Vậy cô có biết chữ hả?”
“Biết chứ.”
“Học như thế nào?”
Vu Đồng vỗ tay đôm đốp: “Khi còn bé ông thường bế tôi đọc sách báo người khác bỏ đi, tôi cứ thế mà nhớ được chữ.”


Phương Thành bỗng cảm thấy phải nhìn cô với con mắt khác, quả là một cô gái rất thông minh, chỉ tiếc lại không có việc đàng hoàng.
Phương Thành nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, tiếp tục hỏi: “Vậy lần trước, trong điện thoại, cô nói không rõ tuổi tác là sao?”


Vu Đồng lắp lắp: “À… Cái đó…”
“Lừa tôi hả?” Phương Thành quay sang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy hơi sáng lên.
Vu Đồng vội vàng phủ nhận: “Không phải, tôi không biết thật mà.”


Vu Đồng sờ vành tai của mình, cô khổ não một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giải thích với Phương Thành, dù sao thì lời cũng rò rỉ từ chính miệng cô.
“Cha mẹ tôi qua đời sớm, họ gửi gắm tôi cho bạn bè, họ cũng không để lại thông tin chuẩn xác về tôi.


Sau này ông mới đón tôi về nên đương nhiên càng không biết.”
Cho nên cô thật sự không biết chính xác tuổi của mình.
“Thông tin trên thẻ căn cước cũng là khai man thôi, chắc là tháng nào đó của năm 96 hoặc 97.” Vu Đồng kể lại rất bình tĩnh.
96 hoặc 97 à…


Phương Thành cụp mắt, đáng ra cô phải là một sinh viên đang vui vẻ hoạt bát học đại học mới đúng.
Vu Đồng trả lời liên tiếp mấy vấn đề, đột nhiên, cô sực tỉnh, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa: “Ê, Phương Thành, sao anh lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với tôi vậy?”


Phương Thành ngẩng đầu lạnh nhạt liếc cô một cái: “Quan tâm phụ nữ yếu đuối.”
Đậu má!
Cô yếu đuối điểm nào, cô rất strong đấy được không!
“Phương Thành, chúng ta đánh một trận đi.”
“Tại sao?”
“Muốn biết giữa tôi và anh ai sẽ thắng.”


Đèn đỏ cuối cùng cũng chịu chuyển màu xanh, có thể đi được rồi, Phương Thành giẫm chân ga, anh thản nhiên nói: “Tôi sẽ thắng.”
Vu Đồng xem thường anh: “Anh móc đâu ra cái tự tin đấy?”
“Chỉ cần dựa vào hôm ấy ở căn tin, tôi tránh được ý đồ tập kích của cô hai lần liên tiếp.”


Anh nói vô ý, Vu Đồng nghe hữu tình.
Ngoại trừ ông ra, cô chưa từng thua ai, Phương Thành đã khơi dậy máu hiếu thắng của cô.
“Vậy tôi có thể hạ chiến thư không?” Vu Đồng nhíu mày hỏi.
“Không thể.”
Vu Đồng không phục: “Tại sao? Anh sợ à?”
“Nhảm nhí, tốn thời gian.”
“…”


Vu Đồng hừ nhẹ một tiếng, cũng lười thừa lời với anh, cô lại bắt đầu nghịch điện thoại.
Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ: “Ơ? Không quay lại câu cá à?”
Xe của Phương Thành không quay lại chỗ trước đó.
“Ừm, cô ồn quá, cá bị cô dọa đi chỗ khác hết rồi.”


“…”
“Vậy chúng ta đi đâu đây?”
“Về nhà.”
Vu Đồng nghe xong bỗng ngây ra, người đàn ông này chẳng mấy thân quen nhưng cô lại không thể rời khỏi, anh ta nói về nhà với cô, cô luôn cảm thấy hơi kì kì, nhưng cũng thấy ấm lòng.


Vu Đồng hơi rùng mình, cô đang đoán mò cái gì vậy, cô nổi da gà.
*
Vu Đồng bị Phương Thành mang thẳng về nhà, vừa bước vào cửa, cô đảo mắt một vòng, ôi mẹ ơi, cô nam quả nữ sống chung một nhà, chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.


Vu Đồng ngắm nhìn bóng lưng rộng lớn trước mặt, là Phương Thành nên cô rất yên tâm.
Anh tránh cô như tránh tà, chỉ sờ một chút cũng không cho cô sờ, chắc chắn anh sẽ không có ý đồ ɖâʍ tà với cô.
Ân… Rõ ràng là cô đã nghĩ nhiều rồi…


Nếu quả thật có người giở trò lưu manh, đoán chừng người đó cũng là cô.
Phương Thành đổi đôi dép bông màu xanh đậm, sau đó anh lại lục lọi tủ giày cả buổi rồi cầm đôi dép bông màu trắng đặt trước mặt Vu Đồng, Vu Đồng cúi đầu nhìn.


Cô hỏi: “Có thể xỏ xăng đan được không? Tôi sợ nóng.”
Phương Thành ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại dò nhìn đôi giày vải hở mõm trên chân cô, anh cất đôi dép bông, đổi thành đôi xăng đan trúc cho cô.
“Cảm ơn.” Vu Đồng nói.


Phương Thành xoay người đi đến màn hình điều khiển ở góc phòng, anh giơ tay lên, ngón tay đặt ở phím [điều hòa/ấm].
Anh lại quay đầu nhìn Vu Đồng vừa đi xăng đan, anh cụp mắt, cuối cùng thở dài thu tay về.
“Phương Thành! Cho tôi cốc nước!”


Vu Đồng tự nhiên như ruồi trên ghế sa lon, Phương Thành bất đắc dĩ cười một tiếng, anh đúng là tự chuốc lấy khổ, mời oan gia về nhà mà.
Anh điềm đạm đáp: “Được, cô đợi lát.”


Phương Thành cởi áo phao ra, vén tay áo len lên đi về phía phòng bếp kiểu mở, anh pha cho mình một cốc cà phê, sau đó lại rót một cốc nước hoa quả cho Vu Đồng.
Hai tay hai súng, anh đi đến trước sô pha, đưa nước hoa quả cho Vu Đồng, Vu Đồng chỉ liếc một cái rồi nhận lấy.


Phương Thành lại ung dung đi đến cạnh ghế sô pha rồi ngồi xuống, khẽ nhấp một ngụm cà phê, anh cầm quyển sách đang đặt trên bàn trà màu đen trắng say sưa đọc.


Vu Đồng đi lại lượn lờ như con loăng quăng, bên này đi một tí, bên kia đi một tẹo đánh giá một vòng nhà Phương Thành, cô cảm thấy đúng là rất hợp với tính cách của Phương Thành.


Không có một món đồ trang trí thừa thãi nào, đơn giản mộc mạc, vì tính chất công việc nên có một vài món đồ cổ kính, ví dụ tấm bình phong sơn thủy phía sau TV, ví dụ như toàn bộ trần nhà.


Nóc nhà hình như có đèn LED được bọc kín lại, trên đó vẽ trúc bằng mực tàu, Vu Đồng hơi tò mò, đến tối mở đèn không biết có in bóng cây trúc không nhỉ.
Phương Thành đọc sách nhưng khóe mắt vẫn luôn liếc Vu Đồng.
“Vu Đồng.” Anh thấp giọng gọi cô.


Cô vẫn đang thấy lạ lẫm đánh giá chung quanh, thuận miệng đáp: “Ừm?”
Phương Thành do dự hồi lâu: “Cái ‘Trùng cốt’ mà cô nói ấy, trên người cô thể hiện là cách ba ngày lại chảy máu mũi, vậy còn trên người tôi thì sao? Tôi sẽ có phản ứng kì lạ nào?”


Mới đầu Vu Đồng còn không để ý Phương Thành đang nói gì, đến khi hồi hồn, cô bỗng quay ngoắt lại cuống cuồng hỏi: “Không phải anh cũng có phản ứng kì lạ gì đấy chứ? !”
Ông có nói với cô đâu!


Phương Thành ngẩng đầu, lưng hơi dựa vào ghế sa lon, anh nhìn thẳng vào cô, anh thản nhiên hỏi: “Cô có cảm thấy trên mặt tôi có gì lạ không?”
Vu Đồng cẩn thận nhìn chằm chằm mặt anh một hồi, không có gì lạ mà.


Cô đứng lên xích lại gần anh nhìn lần nữa, vẫn không thấy gì, không thiếu mồm miệng mắt mũi gì mà.
Phương Thành bình tĩnh hỏi: “Nhìn ra không?”
Kỳ thật Vu Đồng chả nhìn ra cái vẹo gì hết, cô buột mồm nói dóc một câu: “Quầng thâm ở mắt anh nhìn rất rõ.
A ha ha ha ha ha ha ha ha.”


Phương Thành không cười, anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Vu Đồng nuốt khan: “Không phải chứ… Tôi chỉ tiện mồm thôi mà…”
Phương Thành mở miệng, giọng nói trầm trầm: “Từ hôm cô chạm vào tôi, mỗi ngày tôi ngủ không quá ba tiếng, hoặc là, cả đêm không ngủ.”


Vu Đồng kinh ngạc: Đậu! Không phải chứ!






Truyện liên quan