Chương 27: Chương 27
Edit: Thanh Bình
Beta: Cá
Đồng hồ trên tường tích tắc xoay tròn, tổ thư họa chìm trong sự yên tĩnh, Phương Thành ngồi trên ghế gỗ, ánh mắt mông lung, ngón tay thon dài trắng nõn mân mê chiếc khăn trắng, ly trà trên bàn vừa mới rửa xong vẫn còn ướt nhẹp.
Lã Mông Dương lẳng lặng di chuyển đến cạnh thầy Vương , cậu lay cánh tay của thầy Vương, hạ thấp giọng nói: “Ông giáo, thầy em bị sao vậy? Rửa xong cái ly xong rồi cứ ngồi đực người ra ở đó.”
Thầy Vương đẩy kính lão lên, ông vẫn chăm chú nhìn bức tranh cổ trong tay, không thèm nhìn Phương Thành, “Mông Dương này..”
“Dạ..?”
Lã Mông Dương giơ hai ngón tay vuốt cằm, tiếp tục chăm chú nhìn Phương Thành.
“Nếu tâm trí hóng hớt của cậu đều đặt lên việc phục chế thư họa thì chắc chắn cậu đã làm được việc lớn rồi đó.” Vương thầy mang theo ý cười nói.
Lã Mông Dương uất ức nói: “Ông giáo, em đang quan tâm đến thầy mà.”
Vương thầy liếc cậu, ôn tồn cười nói: “Vậy cậu mau quan tâm đi, xem thầy cậu có để ý tới cậu hay không ?”
Lã Mông Dương đảo mắt nhìn Phương Thành cười hì hì nói: “Thầy ơi.”
Phương Thành hoàn hồn quay sang nhìn cậu: “Ừm…”
“Thầy ơi, Thầy đang suy nghĩ chuyện gì thế ?”
“Ửm…”
Lã Mông Dương nhíu mày nói: “Cần em đưa ra ý kiến giúp thầy không ạ?”
Phương Thành dời tầm mắt xuống nhìn Lã Mông Dương đang rối rắm : “Mông Dương, tôi đang nghĩ….”
“Nghĩ gì ạ?”
“Phải làm thế nào thì mới khiến cậu chuyên tâm làm việc được đây?”
Lã Mông Dương: ”…”
Thầy Vương cười ha ha hai tiếng, tính tình của Phương Thành ai cũng biết, chuyện gì cũng đều giữ trong lòng, dù có buồn phiền cỡ nào cũng chẳng mở miệng nói một chữ.
Thấy mình bị mắng, Lã Mông Dương biết điều ngoan ngoãn trở lại bàn làm việc của mình chỉnh sửa đồ trên tay.”
Phương Thành cầm điện thoại đi ra ngoài: “Thầy Vương , em đi có việc, sẽ về ngay ạ.”
“Được, được…” Thầy Vương gật đầu.
Phương Thành đi thang máy lên sân thượng, anh khẽ dựa vào tường cúi đầu tìm danh bạ trong điện thoại.
Phương Thành ấn chữ cái ‘t”, trong danh bạ của anh, người có tên “t” ở đầu chỉ có một người duy nhất, chính là mẹ anh, Đường Dung.
(Đường Dung: tángróng)
Sáng nay, trước khi Vu Đồng ra ngoài bán khoai, cô đã đặc biệt nhắc nhở anh nhớ phải liên lạc với Đường Dung hoặc Vương Minh.
Cô đã quyết định tối nay sẽ sờ xương cho Vương Hi, lúc sập tối sẽ tới chỗ làm việc của Phương Thành rồi cùng anh đến nơi đã hẹn trước.
Phương Thành nhớ tới cặp mắt gấu trúc rõ to trên mặt Vu Đồng sáng nay, anh bỗng không nhịn được cười.
Anh đoán chắc là cô đã đấu tranh cả đêm không ngủ mới quyết định sờ xương.
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào số điện thoại, nếu gọi đi rồi thì sẽ không thể thay đổi được nữa.
Phương Thành do dự một hồi, vẫn nên nhắn tin cho Vu Đồng trước thì hơn.
Phương Thành: “Thật sự nghĩ kỹ rồi hả?”
Điện thoại thông báo tin nhắn đã được gửi đi.
Phương Thành chờ cô trả lời, khoảng vài giây sau.
Vu Đồng: “Nghĩ kỹ rồi, đến cọng lông trên người tôi cũng nghĩ kĩ lắm rồi.”
Phương Thành cười nhắn lại: “Được, tôi biết rồi.”
Vu Đồng: “Phương Thành, Phương Thành…”
Phương Thành: “Hả?’
Vu Đồng: “Sờ xương xong, có thể mua cho tôi ít quả óc chó ăn bổ não được không?”
Phương Thành không biết sao đành cười, vẫn còn nghĩ đến ăn à.
Phương Thành: “Được, cô muốn ăn gì cũng mua cho cô tất.”
Vu Đồng không trả lời tiếp, Phương Thành hít một hơi rồi mới bấm gọi cho Đường Dung .
“A lô… Mẹ… con có việc muốn nói với mẹ…”
Thời gian nói chuyện không dài, bàn bạc xong, Phương Thành cúp điện thoại luôn, giọng của bà ấy vô cùng vui mừng xúc động, anh lại thấy mơ hồ lo lắng cho cả Vương Hi và Vu Đồng.
Phương Thành dựa vào tường một lúc lâu, anh ngẩng đầu nhìn về phía nhà thờ ở xa xa, anh có thể loáng thoáng trông thấy cây thánh giá trước nhà thờ.
Bỗng nhiên, anh từ từ đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhà thờ, vẻ mặt nặng nề.
Trước giờ anh chỉ tin vào khoa học, không có bất cứ tín ngưỡng nào hết, anh không tin vào thần, phật, tôn giáo, nói gì đến chuyện mê tín,.
Nhưng thế giới của anh lại một lần nữa bị Vu Đồng đạp đổ rồi xây lại, đây là lần đầu tiên anh thành kính cầu nguyện câu mà mọi người vẫn hay nói- bình an là được rồi.
Gần tới sập tối, Vu Đồng ở bên đường làm vài động tác vận động, lỗ tai vẫn còn đang mang tai nghe nghe nhạc để giảm bớt tâm trạng hồi hộp.
“Bà chủ, còn bán khoai không ?” Một người qua đường hỏi cô.
Vu Đồng lắc đầu: “Không bán nữa, không bán nữa, hôm nay tôi dọn hàng sớm, ngày mai quay lại nhé.”
Vừa dứt lời, cô tháo tai nghe, dọn dẹp rồi đi tìm Phương Thành.
Ngày hôm nay Vu Đồng bán hàng ở nơi gần văn phòng của Phương Thành, cô lái xe ba bánh điện, chỉ mười lăm phút đã tới nơi, lúc đi ngang qua sạp hàng nhỏ bán bánh quế trứng, cô tiện tay mua mấy cái.
Mọi hôm cô không nỡ xài tiền, bữa nay trong lòng khó chịu như bị người ta tr.a tấn, mua sắm và ăn uống, đây là hai chuyện tốt nhất để làm dịu tâm trạng bất ổn của con gái.Tới nơi, Vu Đồng ngồi yên trên xe ba bánh điệm chờ Phương Thành, không gọi điện thoại hối anh.
Cô cắn một miếng bánh quế trứng thơm phức, mùi sữa thơm thoang thoảng trong miệng khiến tâm trạng của cô lập tức tốt lên.
Cô nhìn xung quanh, chớp mắt ngẩng đầu lên, phát hiện cửa sổ trên tầng hai đang mở, có người đang nhìn cô.
Vu Đồng híp mắt nhìn kỹ lại, sau khi nhận ra là ai liền cười vẫy tay.
Sau cửa sổ, người kia vẫn đứng đấy, ra dấu nói cô ở đó đừng đi đâu.
Vu Đồng gật đầu một cái.
Ánh mắt Vu Đồng rời đi chuyển sang nhìn cửa ra vào, chỉ một lát sau, Tôn Hàm Uyển đi boots cao cổ, mặc áo khoác trắng đi ra, khóe môi đỏ thắm hơi nhếch lên, bước nhanh tới bên Vu Đồng.
Vu Đồng cười tít mắt gọi cô: “Chị…”
Tôn Hàm Uyển đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt Vu Đồng: “Vẫn còn mặc như thế, không lạnh à?”
Vu Đồng vui mừng nói: “Chị biết mà, em không sợ lạnh đâu.”
Tôn Hàm Uyển thở dài, hai tay sờ chiếc mũ nhung màu đỏ sậm trên đầu cô kéo xuống, quan tâm nói dông dài: “Nhưng đầu em sợ lạnh đó, mặt lạnh cóng rồi.”
Vu Đồng liền lắc đầu, tỏ ý không có gì.
Tôn Hàm Uyển vẫn nói dông dài: “Bây giờ gọi chị là chị rồi đấy, lúc đầu mới gặp chị không phải còn gọi là dì cơ mà ~”
Vu Đồng nhớ lại cảnh tượng lần gặp Tôn Hàm Uyển, cô ấy có dáng người đã cao sẵn, lại còn mang giày cao chênh vênh, trang điểm đậm, nhìn quả thật rất dừ.
Kết quả là cô vừa mở miệng liền dứt khoát gọi là dì.
Vu Đồng lẩm bẩm: “Ai bảo lúc đấy chị ăn mặc nhìn như phụ nữ qua phong sương…”
Tôn Hàm Uyển lại bị cô chọc cười, khi đó cô chỉ nhập gia tùy tục thôi, muốn theo gu của phương Tây nên mới trang điểm theo phong cách khói.
Tôn Hàm Uyển vươn tay, lấy một ít bánh từ tay Vu Đồng cho vào miệng ăn rồi hỏi: “Ông em đâu rồi?”
Vu Đồng: “Ông lại ra ngoài du lịch rồi.
“
“Lại đi à?”
Vu Đồng: “Ông muốn đi, em cũng chẳng cấm được.”
Tôn Hàm Uyển không biết làm sao với hai ông cháu này, đành cười.
“Chị, hôm đó em vẫn chưa chào hỏi chị đàng hoàng.” Vu Đồng cười hì hì nói.
Tôn Hàm Uyển nhéo một cái lên mặt Vu Đồng: “Haiz, đã lớn dường này rồi.”
Vu Đồng cười, cắn một miếng bánh quế trứng rồi hỏi: “Chị, sao chị lại về nước?”
Tôn Hàm Uyển thở dài: “Vì đàn ông, nên về nước đó.”
Vu Đồng từ từ nuốt, lẩm bẩm: “Đàn ông có gì tốt chứ.’
Cô đáp lời: “Đúng thế… đàn ông có chỗ nào tốt chứ.”
Vu Đồng đảo mắt một vòng, nhẹ nhàng bỏ bánh trong tay xuống, thừa lúc Tôn Hàm Uyển không chú ý, liền nắm tay của cô, sờ trên sờ dưới hai lần, bàn tay mềm mại không có vết chai, một lát sau liền buông ra.
Tôn Hàm Uyển lấy tay véo mũi cô: “Này, lại nghịch rồi.”
Vu Đồng một miệng đầy bánh quế trứng, nuốt xuống, cô kéo cổ áo Tôn Hàm Uyển xuống, rướn cổ lên nhìn: “Chị, sao chị vẫn đeo.”
Khóe mắt Tôn Hàm Uyển toàn là ý cười: “Nếu chị không mang theo, vừa rồi em đã xem hết sạch chuyện của chị rồi.”
“Em xem số mệnh cho chị một tí, không phải rất tốt à ~ Vu Đồng quơ ngón tay, giải thích cặn kẽ vài điều lành: “Có lẽ có thể để chị sống lâu hơn, để chị đoán được tướng mạo ông chồng tương lai, có khi còn biết chị có phát tài hay không nữa.”
Tôn Hàm Uyển trợn mắt nhìn cô một cái: “Em đúng là đồ ham tiền.”
“Em nghèo mà…”
“Thế sao em không sờ tay của ông chủ tiệm vé số đi, xem thử dãy số trúng thưởng ngày mai là gì?’
Cô chậc chậc lắc đầu: “Những cái đó em không nhìn ra, nếu không đã sớm giàu to rồi.”
Tôn Hàm Uyển ngẩng đầu lên nhìn cành cây trơ trụi kia, trong lòng thở dài nói: “Vu Đồng, không phải ai cũng muốn biết trước tương lai của mình.”
Cô nghiêng đầu dò xét Tôn Hàm Uyển: “Chẳng hạn như chị ạ.”
Tôn Hàm Uyển cười : “Đúng thế, ví dụ như chị.”
Cô nhìn sợi dây màu đỏ thấp thoáng trong cổ Tôn Hàm Uyển, cô tò mò hỏi: “Chị, rốt cuộc đồng tiền trên cổ chị là ai đưa thế?”
“Không…”
Tôn Hàm Uyển còn chưa nói xong, Vu Đồng đã tiếp lời: “Không nói cho em biết phải không?”
“Quỷ sứ, em biết rồi còn hỏi chị.”
Vu Đồng đắc ý: “Em đoán… là người đàn ông kia đúng không… Chậc chậc… Mà em tò mò lắm, người đàn ông kia là ai vậy?”
Tôn Hàm Uyển lườm Vu Đồng, chỉ cười không lên tiếng.
Vu Đồng dựa vào phía bên phải, tựa vào trong ngực, Tôn Hàm Uyển đặt tay lên vai cô, giọng nói nuông chiều: “Quần áo chị toàn bụi là bụi, không chê bẩn à, lại còn cọ lên người chị nữa.”
Vu Đồng: “Em chui từ dưới hố lên đó, còn chê chị làm gì.”
Tôn Hàm Uyển ngắm nhìn đỉnh đầu cô, hỏi: “Em ở đây chờ Phương Thành phải không ?”
“Vâng…”
“Chờ anh ta làm gì ?’
“Có tí việc phải giải quyết ấy mà.”
Tôn Hàm Uyển ngẩn ngơ gật đầu.
“Tút tút…” điện thoại Vu Đồng rung.
Cô cầm lên nhìn, là tin nhắn từ Phương Thành.
Phương Thành: “Đang ở đâu vậy?”
Vu Đồng: “Dưới văn phòng của anh.”
Phương Thành: “Tôi xuống liền.”
Cô thả bịch bánh trong tay xuống, bất thình lình ôm lấy eo Tôn Hàm Uyển, bàn tay còn nắm chặt lại.
Tôn Hàm Uyển cười hỏi: “Vu Đồng, sao vậy?”
Cô ngửi người Tôn Hàm Uyển: “Không có gì, em vừa nhìn thấy chị là thấy yên tâm thôi.”
Tôn Hàm Uyển vỗ đầu cô: “Trước đây, không phải em rất lưu manh phách lối, không nghe lời tí nào hay sao, bây giờ lại thích làm nũng hả?”
Vu Đồng chu môi: “Làm nũng là bản tính trời sinh của con gái đấy.”
“Không phải em luôn tự xưng mình là nữ hán tử à?”
“Chị nghe nhầm rồi, là con gái đó.”
Tôn Hàm Uyển nghe xong liền bật cười: “Được rồi, em thì nói hay rồi.”
Phương Thành ra khỏi tòa nhà, đúng lúc thấy cảnh này, anh dừng bước, nheo mắt nhìn chăm chú.
Cảm giác được có người đang nhìn bọn cô, Tôn Hàm Uyển xoay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt Phương Thành, khóe môi nhếch lên, cô vỗ lưng Vu Đồng: “Được rồi, bạn trai em tới rồi kìa.”
“Bạn trai?”
Vu Đông mặt đen thui ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Tôn Hàm Uyển, khóe môi cô cứng đờ.
“Chị, anh ta không phải người yêu em đâu.”
“Ngày đó, chị thấy anh ta bế em vào thang máy.”
“Chị, không phải như chị nghĩ đâu!”
Trong lúc hai người cãi nhau, Phương Thành đã từ từ bước về phía bọn cô, anh đứng trước mặt Vu Đồng, cô thả lỏng vòng tay đang ôm Tôn Hàm Uyển.
Tôn Hàm Uyển lịch sự gật đầu với Phương Thành, sau đó nhìn Vu Đồng cười nói: “Chị đi đây, hẹn gặp lại.”
Vu Đồng gật đầu.
Tôn Hàm Uyển đi giày cao gót vừa đi được mấy bước liền quay lại, cúi người ghé vào tai cô nói gì đó.
Vu Đồng không dám tin nhìn chị, Tôn Hàm Uyển chớp mắt nhìn cô, lại quét mắt nhìn Phương Thành rồi mới xoay người đi vào tòa nhà.
Phương Thành quay sang nhìn bóng dáng của Tôn Hàm Uyển, sau đó cúi đầu nhìn Vu Đồng, anh nhíu mày hỏi: “Cô thân với cô ấy lắm à?”
Vu Đồng cười nói: Ừm, thân .”
“Cô gọi cô ta là chị?”
“Đúng thế, có vấn đề gì không?.”
Phương Thành híp mắt nhìn cô, anh im lặng chốc lát, cuối cùng cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Ngồi lên xe tôi, rồi đi thôi.”
Vu Đồng gật đầu, cô khóa cẩn thận xe điện lại rồi cầm bánh quế trứng lên: “Ừm, được.”
Phương Thành nhìn lướt qua bốn cái bánh quế trứng đang treo trên cổ tay cô , sau đó nhìn lại khuôn mặt cô, anh cười nhạt nói: “Xì…”
Vu Đồng há miệng định cắn miếng bánh, cô chớp mắt.
Nhưng vẫn chưa cắn được miếng nào, cô hơi xấu hổ: “Anh cười cái gì?”
“Đại khái… ăn được là phúc.”
“…”Vu Đồng nổi hứng muốn đùa, nhấc chân định đá vào mông Phương Thành một cú, anh linh hoạt tránh được.
Phương Thành cười nói: “Được rồi, đừng làm rộn.”
Vu Đồng hừ nhẹ một tiếng, đi sau lưng Phương Thành tiếp tục gặm bánh.
Cô ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn gáy Phương Thành, vừa rồi Tôn Hàm Uyển có ghé vào sát tai cô nói: “Vu Đồng, tình yêu chính là thuốc- độc.”
Vu Đồng nghĩ, nếu đã là thuốc độc, vậy không đụng đến là được rồi