Chương 40: Chương 40
Vu Đồng nán lại trong ở trong phòng Phương Thành hơn bốn tiếng, chờ cho Phương Thành cầm tay cô ngủ say rồi cô mới rút tay ra khỏi tay anh, động tác rất nhẹ, vô cùng cẩn thận, sau đó rón rén đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Tôn Diễm Viễn, sợ quấy rầy Phương Thành nghỉ ngơi, cô kéo anh ta qua một bên.
Vu Đồng lườm nguýt anh ta: “Anh làm cái gì đấy? Cứ như ma ấy.”
“Anh ở nhà anh, thích đi đâu chẳng được.”
Vu Đồng sờ bụng: “Tôi đói rồi.”
Tôn Diễm Viễn nhoẻn miệng cười: “Thì anh tới gọi bọn em đi ăn cơm đó.”
Vu Đồng chỉ về phía phòng ngủ: “Phương Thành không cần ăn đâu, anh ấy ngủ rồi.”
Tôn Diễm Viễn bày ra vẻ mặt hóng hớt: “Ồ, bọn em làm gì trong phòng vậy?”
Vu Đồng mặc kệ anh ta, đi về phía phòng ăn.
Bàn ăn ở nhà Tôn Diễm Viễn rất dài, Vu Đồng rất không thích, mấy ngày trước ăn một mình thì còn được, nhưng hôm nay hai người ngồi ở hai đầu ăn cơm mà cứ như cách nhau cả Đại Tây Dương, Vu Đồng xách ghế sang ngồi cạnh Tôn Diễm Viễn.
Tôn Diễm Viễn liếc nhìn Vu Đồng đang gần ngay trước mắt, anh nheo mắt nói với cô: “Vu Đồng, em biết anh thích nhất điểm gì ở em không?”
Vu Đồng ngồi xuống, lại cầm dao dĩa lên: “Không biết.”
“Thích tính cách của em.”
Vu Đồng cười khanh khách: “Cái tính này của tôi rất hiếm người có, anh thích là đúng rồi.”
Tôn Diễm Viễn mỉm cười: “Em vẫn cứ như xưa.”
Vu Đồng nhướn mày, tập trung diệt mồi.
Im lặng hồi lâu, vu quay sang nhìn anh: “Tôn Diễm Viễn, vào lần đầu tiên tôi gặp anh, tại sao anh lại đi bắt chị?”
Lúc đó, cô đã ở nhà của Tôn Hàm Uyển được một thời gian, có một ngày, bỗng nhiên có mấy người xông vào nhà, người cầm đầu là Tôn Diễm Viễn.
Cô còn tưởng là người xấu, dùng hết sức để đánh lại cả đám, kéo Tôn Hàm Uyển bỏ chạy, kết quả, Tôn Hàm Uyển lại cười cô rất lâu, nói với cô đó là em trai của mình.
Sau chuyện này, Tôn Hàm Uyển cũng từ từ kể lại chuyện của mình với cô.
Tôn Diễm Viễn ăn rất chậm: “Anh chỉ tìm chị ấy để tham gia tiệc gia đình mà thôi nhưng lại sợ chị ấy không chịu nên mới định cưỡng ép mang chị ấy đi, ai ngờ em lại phản ứng dữ vậy, không thèm cho anh thời gian để giải thích.”
Vu Đồng khinh bỉ: “Tiệc gia đình của nhà anh ấy hả, nếu tôi là chị thì tôi cũng không muốn đi.”
Tôn Diễm Viễn chậm rãi cắt miếng bít tết trong đĩa: “Lúc ấy anh đã nghĩ rằng, nếu chị ấy chịu ăn nói nhún nhường hơn thì có lẽ nhà họ Tôn đã thừa nhận chị ấy rồi…”
Tôn Diễm Viễn chậm rãi nhai miếng bít tết, cầm lấy chiếc ly cao cổ lên khẽ nhấp một ngụm rượu vang: “Bé cưng à.”
Vu Đồng: “Có gì thì nói thẳng đi.” →_→
Tôn Diễm Viễn lắc lư ly rượu vang: “Thầy sờ cốt bọn em có thể nhìn thấu vận mệnh của người khác, vậy còn của bản thân thì sao?”
Vu Đồng lắc đầu ngân dài nói: “Ngày nào tôi cũng sờ mình, chẳng thấy gì sất.”
Nhưng Vu Đồng lại nhớ ra, ông nội đã thấy của cô, còn cô lại chưa bao giờ thấy được của ông nội, chuyện này là sao vậy?
“Kiểu gì cũng không thấy được của bản thân…” Vu Đồng lẩm bẩm nói thêm.
Tôn Diễm Viễn gật đầu: “Thật thú vị.”
“À, đúng rồi, anh mời em và Phương Thành tham gia một buổi dạ tiệc.” Tôn Diễm Viễn vỗ tay kêu trợ lý mang hai tấm thiệp mời tới.
Vu Đồng lau tay nhận lấy, vừa mở ra nhìn đã thấy trên đó viết tiếng Pháp, Vu Đồng nhìn chẳng hiểu gì hết nên ném qua một bên, lười nhác dựa vào ghế: “Dạ tiệc gì đấy?”
“Tiệc từ thiện đấu giá, sợ bọn em chán nên mời bọn em đến chơi.”
“Đấu giá thì có gì hay mà chơi chứ.”
Tôn Diễm Viễn suy ngẫm: “Mang theo em để em mở mang kiến thúc, các món đấu giá tối nay đều là đồ hiếm đó, tất cả đều là đồ quý gia truyền lấy ra để làm từ thiện.”
Vu Đồng gật đầu, đúng là đang nhàn rỗi thật, cô đứng lên, cầm hai tấm thiệp mời lên rồi quơ quơ trước mặt Tôn Diễm Viễn: “Được, vậy tôi về phòng trước đây, chờ Phương Thành tỉnh dậy thì tôi sẽ nói với anh ấy.”
Tôn Diễm Viễn gật đầu: “Phương Thành tỉnh dậy thì nói với Jhon một tiếng, cậu ấy sẽ dẫn bọn em đến cửa hàng lễ phục.”
Vu Đồng gật đầu: “Âu cây.”
Vu Đồng cúi đầu nhìn lướt qua tấm thiệp mời, cô lắc đầu ngao ngán, lại còn phải mặc lễ phục nữa, cô sợ đi giày cao gót lắm, nên chẳng thể nào thấy hứng thú với buổi dạ tiệc cho nổi.
Cơ mà, cô nghĩ, chắc là Phương Thành sẽ rất thích buổi dạ tiệc này, tiệc đấu giá ít nhiều sẽ có liên quan đến văn vật quý, ngày nào Phương Thành cũng nghiên cứu mấy thứ này, hẳn là anh sẽ thấy rất hứng thú, nên cô cũng đồng ý.
Vu Đồng cầm sạc pin từ phòng mình ra, kẹp hai tấm thiệp mời dưới nách, vừa đi vừa nghịch điện thoại, đi lắc lư tới phòng Phương Thành.
Đi vào trong phòng, Vu Đồng nhìn chếch sang bên phải, Phương Thành vẫn đang ngủ, cô không muốn tranh ghế sô pha với anh nên đành lặng lẽ đi đến cạnh giường, ném thư mời lên tủ đầu giường rồi lười nhác nằm lên giường, thảnh thơi nghịch điện thoại.
…
…
“Vu Đồng.
Vu Đồng.”
Nghe thấy có người gọi mình, Vu Đồng giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Phương Thành.
Cô dụi mắt, vừa nãy đang nghịch điện thoại thì lăn ra ngủ mất.
Giọng Vu Đồng hơi khàn khàn: “Ôi mẹ ơi… Xin lỗi…”
Phương Thành: “Tối rồi.”
Vu Đồng nhíu mày quay sang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đen kịt, thôi toi rồi!
“Ầy ầy ầy, Phương Thành, cái đó, cái đó…” Vu Đồng chống người ngồi dậy, chỉ vào thiệp mời ở đầu giường.
“Thiệp mời?”
Vu Đồng vội vàng gật đầu.
“Người trợ lý nam có tới, nhưng tôi đã kêu anh ta đi trước rồi.” Phương Thành nhấc cổ tay nhìn đồng hồ: “Chắc là vẫn kịp đó, đi thôi, dẫn cô đi chọn đồ.”
Vu Đồng ngơ ngác gật đầu, cô còn chưa nói rõ gì hết mà dường như Phương Thành đã biết cả rồi.
Vu Đồng bị kéo lên chiếc xe đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước, hai người tới cửa hàng lễ phục, Phương Thành đã chọn xong đồ cho Vu Đồng từ trước, cô chỉ cần mặc đồ rồi trang điểm là được, còn về phần anh đã chuẩn bị từ lúc nào thì cô hoàn toàn không biết.
Nhân viên cửa hàng tác phong nhanh nhẹn, chỉ cần mười lăm phút đã chuẩn bị xong hết, Vu Đồng ra khỏi phòng trang điểm.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Phương Thành đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Phương Thành đã thay bộ vest đen, bình thường, Vu Đồng cũng thường xuyên nhìn thấy anh trong dáng vẻ chỉn chu nên đã quen, cũng không thấy kinh ngạc.
Phương Thành nhìn thấy Vu Đồng đang cười nheo mắt lại, cô lên tiếng trước: “Thế nào?”
“Ừm, con mắt của tôi rất tốt.”
Vu Đồng cúi đầu nhìn bộ lễ phục kiểu ngắn màu trắng trên người mình: “Ừm… trắng quá… tôi thích đen cơ.”
“Trắng đẹp mà.”
Bộ lễ phục màu đen mà cô mặc lúc trước quá gợi cảm, mặc để đi ra ngoài thì quá lộng lẫy.
Vừa nãy, Phương Thành đã chọn một bộ màu trắng kiểu khác, bảo thủ hơn một chút.
Vu Đồng nhún vai: “Được rồi, anh trả tiền, anh là ông lớn.”
Phương Thành cười khẽ.
Hai người cầm theo thiệp mời đi tới sảnh hội nghị của khách sạn, Phương Thành nói tiếng Pháp với nhân viên phục vụ, Vu Đồng yên lặng đi sau anh.
Phương Thành bỗng dừng lại, cong tay phải lên, cô nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”
“Cô là bạn gái đó, nghĩa vụ của cô.”
“…”
Vu Đồng không chịu, cô xấu hổ một lát, rồi vẫn giơ tay khoác lên tay anh, tại sao cô lại đồng ý tham gia buổi tiệc đấu giá nhàm chán để tự tr.a tấn mình cơ chứ.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, bên trong đang yến tiệc linh đình, ánh đèn lấp lánh, mọi người đứng thành từng nhóm thì thầm nói chuyện, Vu Đồng coi như đã được mở mang kiến thức, thì ra tiệc của người có tiền là như vậy.
“Thật là tẻ nhạt.” Vu Đồng nói khẽ.
“Chuyện này vốn tẻ nhạt như vậy đó, sao hồi trưa cô lại đồng ý với Tôn Diễm Viễn vậy.”
“Còn không phải là vì…”
Sợ anh thấy tẻ nhạt hay sao…? Cuối cùng, Vu Đồng vẫn nuốt lời lời định nói.
Lúc vào trong, nhân viên phục vụ đưa cho Phương Thành một tấm biển để dùng lúc đấu giá, anh đưa cho Vu Đồng, cô lật tới lật lui để xem, chỉ là cái biển có viết số thôi mà.
Tôn Diễm Viễn ở xa nhìn thấy hai người, anh nâng ly rượu lên coi như chào hỏi.
Phương Thành và Vu Đồng mỗi người cầm một ly Champagne đứng ở phía sau, ánh đèn bỗng tối sầm lại, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu, anh ghé vào tai cô thầm thì: “Phần đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Cô kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Anh cười khẽ bên tai cô: “Là chúng ta đến muộn.”
MC nói một tràng, đèn lại được bật lên, bữa tiệc đấu giá chính thức bắt đầu, các món đồ đấu giá dần được đưa lên, Vu Đồng chẳng mấy hào hứng, cô uống hết ngụm này đến ngụm khác đống rượu trên bàn, bên dưới có người ra giá, đấu giá.
Thời gian trôi qua, Vu Đồng đã uống rất nhiều rượu, cô liếc xéo nhìn Phương Thành, anh vẫn đang chăm chú xem món đồ đấu giá, cô nhìn theo ánh mắt của anh, nếu nói, cô hoàn toàn chẳng thấy hứng thú với mấy món đồ trước đó thì bây giờ, cô chỉ vừa liếc qua món đồ đã lập tức tỉnh táo lại.
Sợi dây đỏ có đồng xu, nút thắt ở cuối sợi dây đỏ còn là do chính tay cô thắt lại.
Đồng xu?
Đồng xu của Tôn Hàm Uyển?
Vu Đồng chớp mắt mấy cái, sao nó lại xuất hiện ở bữa tiệc đấu giá?
“Phương Thành, đồng tiền kia…”
“Do Tôn Diễm Viễn lấy ra bán.”
“Tôn Diễm Viễn?”
“Ừm.”
“Có hai người đang đấu giá.”
“Ai vậy?”
“Hàn Húc và trợ lý của Tôn Diễm Viễn.”
Hàn Húc?
Vu Đồng quay đầu lại nhìn, Hàn Húc đang đứng ở góc sâu nhất phía tây phòng hội nghị, chăm chú nhìn đồng tiền trên màn hình lớn.
Cô ngẫm nghĩ, Tôn Hàm Uyển đưa đồng tiền ấy cho Tôn Diễm Viễn, kêu anh lấy ra để bán, vậy có phải là chị cũng tới Pháp rồi, đúng không? Không thì tại sao đồng tiền này có thể ở đây?
Vu Đồng lại bắt đầu nhìn quanh, quả nhiên, cô nhìn thấy Tôn Hàm Uyển ở nơi hẻo lánh nhất góc phía đông, chị đang nhìn về Hàn Húc ở phía xa, nhưng dường như Hàn Húc lại không thấy ánh mắt của chị.
Vu Đồng lắc đầu, tình yêu thật là phức tạp, cô đã uống nhiều rượu, đứng mãi cũng mệt nên cô nghiêng về sau dựa vào người Phương Thành giống hôm đó dựa vào người anh ở phòng bệnh của Vương Hi.
Chỉ có điều, lần trước, cô dựa vào lưng anh, còn bây giờ thì dựa vào lòng anh.
Phương Thành cứng đờ người lại, nhưng vẫn đưa tay ôm hờ lấy cô, sợ cô bị ngã.
Anh nhìn ly rượu trong tay Vu Đồng, cô đã uống bao nhiêu rồi đây? Anh quay đầu sang nhìn, ch.ết thật, cả nửa bàn là ly rỗng, tất cả đống rượu đã vào bụng Vu Đồng hết.
Phương Thành hỏi nhỏ: “Say rồi hả?”
“Không say, rượu này không nặng, chỉ hơi lâng lâng thôi.”
Thật ra thì Vu Đồng đã hơi say, người cô đã mềm nhũn ra.
“Phương Thành…”
“Hửm?”
“Anh nói xem bọn họ có vô vị hay không, một người mua, một người bán, một người nữa thì cứ mù quáng chen vào.”
Phương Thành nhếch môi cười: “Chúng ta về thôi nhé?”
Vu Đồng cười xấu xa, mặt hây hây đỏ: “Không, tôi cũng muốn chen vào.”
Anh không đáp lời, Vu Đồng liền giơ tấm thẻ số lên: “Mười triệu!”
Mọi người quay đầu lại, nhưng Phương Thành lại bình tĩnh mỉm cười, mặt không hề gợn sóng.
MC nói một tràng bằng tiếng Pháp, đại khái là Vu Đồng đã ra giá cao nhất, còn ai muốn đấu giá nữa không.
Vu Đồng tỏ ra tinh ranh: “Tôi cảm thấy đồng xu ấy hẳn là còn đáng giá hơn nữa, chị tôi rất thích nó.”
Hàn Húc: “Mười lăm triệu.”
“Hai mươi triệu.”
Hàn Húc: “Ba mươi triệu.”
Có người đến gần nói gì đó bên tai Tôn Diễm Viễn, anh ta gật đầu.
“Bốn mươi triệu.”
Hàn Húc: “Năm mươi triệu.”
Mọi người vẫn nhìn Tôn Diễm Viễn, còn anh lại nhìn về phía Tôn Hàm Uyển ở góc phía đông đằng xa, ánh mắt cô vẫn luôn đặt trên người Hàn Húc.
Tôn Diễm Viễn cụp mắt, cuối cùng lắc đầu, thua thì chính là thua.
Hàn Húc dùng năm mươi triệu để mua một đồng xu.
Vu Đường đứng lắc lư trong lòng Phương Thành: “Nhìn đi, Hàn Húc đã thắng rồi.”
Anh hùa theo: “Ừm.”
…
Sau một tiếng, buổi đấu giá kết thúc, Tôn Diễm Viễn lẻ loi đi tới hậu trường, Vu Đồng rời khỏi vòng ôm của Phương Thành, cô cầm chén rượu đi tới cạnh Tôn Diễm Viễn, Phương Thành không ngăn cô lại mà vẫn yên tại chỗ.
Dưới ánh đèn mờ mờ, âm nhạc vang lên, người có bạn gái đều đang khiêu vũ.
Vu Đồng và Tôn Diễm Viễn dựa vào tường, cô nhìn từng cặp giai nhân đang khiêu vũ trên sàn: “Tôn Diễm Viễn, bỏ cuộc đi…”
Dưới ánh đèn mờ mờ, anh ta nhìn về phía hai người đang khiêu vũ ở nơi xa: “Ừm…”
Vu Đồng vỗ vai anh: “Người anh em, cố lên.”
Vẻ đau khổ dâng lên trong mắt Tôn Diễm Viễn: “Cám ơn em, bé cưng.”
Thấy anh ỉu xìu rầu rĩ, cô cũng không sửa lại cách xưng hô của anh, cô cười khẽ rồi sải bước trở về bên cạnh Phương Thành.
Phương Thành đặt ly rượu xuống, nhìn Vu Đồng đang nhún nhảy trở về: “Khiêu vũ nhé?”
Vu Đồng uống cạn rượu trong ly, sau đó đặt chiếc ly rỗng lên bàn: “Tôi không biết…”
“Tôi dạy cô.”
Anh cầm tay cô, dắt cô vào sàn khiêu vũ, cô để mặc anh dẫn đi, anh vòng tay đặt lên eo cô, bước chân khiêu vũ theo giai điệu.
Vu Đồng chưa từng khiêu vũ bao giờ, mới được hai bước đã giẫm lên chân Phương Thành rồi cười ngây ngô, rõ ràng là đã uống nhiều rồi.
“Phương Thành…”
“Ừm?”
“Vừa rồi tôi chỉ đi để nói chuyện với Tôn Diễm Viễn thôi… Anh đừng căng thẳng.”
“Ừm.”
Vu Đồng chẹp miệng, lắc đầu thở dài, lẩm bẩm: “Quả nhiên là anh chẳng thích tôi tẹo nào hết… Ngày nào cũng chỉ muốn chịu trách nhiệm với tôi thôi…”
Phương Thành nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ: “Cô biết gì cơ?”
“Tôi biết hết…”
Phương Thành cười bất lực, không nói gì, nếu quả thực là anh không hề căng thẳng chút nào hết thì hà cớ gì chỉ vì một cuộc gọi, anh đã gác lại công việc để chạy tới nơi xa xôi này.
Phương Thành liếc mắt nhìn Tôn Diễm Viễn vẫn đang dựa vào tường mượn rượu giải sầu, ánh mắt anh ta nhìn Vu Đồng hoàn toàn không có tình yêu, ánh mắt của anh ta luôn luôn dành cho chủ nhân của đồng xu ấy.
Phương Thành thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn người đang cố chấp nghiên cứu cách khiêu vũ ở trước mắt, anh dịu dàng nói: “Vu Đồng, ngày mai, chúng ta về nước nhé?”
Cô đã say khướt, ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi cười: “Được thôi…”