Chương 9

Thái Hữu Dương đi khoe bạn trai mình một hồi, sau đó liền phát hiện, là đàn ông thì không được khen ngợi.
Chin giờ rưỡi tối, y nhận được tin nhắn của Lục Phong: Xin lỗi em, đêm nay anh phải ngủ lại trong cục, lần sau sẽ mang em đi ăn, đi ngủ sớm một chút nhé, ngoan.
Còn ngoan nữa? Ngoan cái đầu anh.


Thái Hữu Dương mặt không hề cảm xúc nhắn lại: Vâng ạ, moa moa. Không cần hỏi nhiều, nhất định là có vụ án lớn mới không về được, y có giận cũng vô dụng.


Mấy ngày sau đó, Lục Phong cũng không về nhà, tin nhắn cũng ít gửi. Cũng may là sắp khai giảng rồi, Thái Hữu Dương cũng bận rất nhiều chuyện, không đến nỗi quá buồn. Chỉ là không có người yêu bên cạnh, lúc rảnh chỉ có thể lướt lướt weibo xem phim, như vậy lâu chung quy vẫn phải chán. Thỉnh thoảng muốn đi dạo công viên, nhưng không ai đi cùng cũng không còn hứng thú. Buồn chán một thời gian, bạn net mới quen – Người dùng 181xxxxxxx – nhiều lần tìm y nói chuyện, cũng coi như gia tăng một chút lạc thú trong cuộc sống.


Người dùng 181xxxxxxx không nhiều tuổi lắm, chẳng bao lâu sau đã kể sạch sành sanh chuyện nhà mình. Cậu tên là Nghiêm Thực, là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Tuy rằng đã biết tính hướng của mình đã lâu, nhưng xưa nay chưa từng yêu đương.


Thái Hữu Dương lấy thân phận người từng trải dạy dỗ bạn net nhỏ, lúc kết giao qua mạng phải luôn giữ cảnh giác, không có chuyện gì làm thì luyện tập thể thao nhiều hơn. Có vóc người đẹp, còn không lo tìm được bồ ư?


Nghiêm Thực rất tin tưởng Thái Hữu Dương, cách một màn hình ghi chép lại: “Bước thứ nhất để tìm người yêu: Tập thể thao nhiều.”
Thái Hữu Dương sờ sờ cái bụng mềm của mình, không chột dạ tẹo nào.


available on google playdownload on app store


Mấy ngày sau rốt cuộc Lục Phong cũng về nhà, nhưng mà râu mép lổn nhổn, vành mắt đen thui còn to hơn gấu trúc. Thái Hữu Dương nói thâm trong lòng, một dáng vẻ hư thận, không biết vụ án tiến triển thế nào rồi.
Lục Phong giống như biết thuật đọc tâm, vừa cạo râu vừa nói: “Chí ít cũng đủ thoả mãn em.”


Thái Hữu Dương đỏ mặt, lập tức không phục chế giễu: “Gần đây áp lực không lớn à? Thật sự không bị héo rồi chứ?”
Lục Phong cười cười, giống như không để tâm. Nhưng chờ khi anh cạo râu xong xuôi, tắm xong, liền đè Thái Hữu Dương lên giường, để thân thể y có cơ hội thử một lần xem.


Cuối cùng Thái Hữu Dương khóc lóc nói: “Không héo không héo, anh rất khoẻ.”
Lục Phong lúc này mới hài lòng buông y ra.
Về nhà ăn xong “Bữa tiệc lớn”, Lục Phong lại vội vàng quay về Cục. Lúc đi anh mang theo một vài bộ quần áo để thay, thoạt nhìn là bộ dạng muốn ở lại lâu dài.


Thái Hữu Dương nghĩ thầm, chịch tui xong là đi, tức thật, lần sau sẽ không thèm khen anh ấy nữa.
Sau đó lúc Nghiêm Thực lại xin y chỉ bảo cách thoát ế, y vẫn không nhịn được mà lấy Lục Phong làm ví dụ.


Lần này Nghiêm Thực lại không biểu hiện ước ao và đố kị. Thái Hữu Dương rất giật mình, cảm thấy có gì đó rồi, bèn nói bóng gió hai lần, Nghiêm Thực liền đem chuyện gần đây nói cho y.
Hoá ra Nghiêm Thực sau khi xong việc đi quán bar với đồng nghiệp, ở phòng rửa tay được người bắt chuyện.


Thái Hữu Dương vội vàng nhắc nhở cậu, người chọn phòng rửa tay để bắt chuyện, hình như phẩm vị có chút không ổn.


Nhưng Nghiêm Thực có chút không nghe lời, nói bộ dạng người kia rất đẹp, còn gửi cho y một bức ảnh. Thái Hữu Dương cảm thấy tướng mạo cũng tàm tạm, so với Nghiêm Thực nhà mình còn thua kém.
Nghiêm Thực vội vã nói: “Em là 0, không có cách nào ở cùng anh đâu.”


Thái Hữu Dương nhất thời không muốn để ý đến cậu nữa.






Truyện liên quan